Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Trở lại Hoàng cung, Trầm Giác nói với Hoàng đế rằng: Cha ta mất rồi.

Hoàng đế im lặng một lát, nói: “Cha ngươi đã mất từ lâu.”

Trầm Giác không đáp.

Tự sau khi nhận được quân báo chiến vong của Quý Cửu, Hoàng đế dường như tiều tụy rất nhiều, giờ phút này cũng không có hứng thú trò chuyện cùng Trầm Giác, hắn ngồi trước long án, thần sắc nhạt nhẽo.

Sau cùng hai người đều không nói gì.

Trầm Giác đứng dậy. “Ta đi.”

Hoàng đế ứng lời, phất tay nói: “Đi đi.”

Đoạn Trầm Giác mới nói hết lời vừa nãy: “Không trở lại.”

Lúc này Hoàng đế mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, gương mặt ao tù trầm lặng gợn vài ba con sóng, tựa như giận dữ. “Một đi không trở lại? Là cha ngươi phân phó?”

Trầm Giác trả lời: “Không phải, nhưng ta muốn đi tìm phụ thân. Người lại đi tìm cha ta.”

Nét tức giận trên mặt Hoàng đế hơi tan đi. “Vẫn muốn tìm? Đến đâu để tìm?”

Trầm Giác nói: “Phụ thân xông vào địa phủ, ta phải đi giúp người.”

Hoàng đế cười khì, trào phúng nói: “Ngươi? Với chút pháp lực như ngươi cũng chẳng cứu được Quý Cửu, ngươi không gây loạn đã tốt lắm rồi!” Nói như thế thật sự không tốt. Hoàng đế cũng biết bản thân không tốt, nhưng không tốt thì sao, hắn chỉ nói thật. Sự thật trên đời này đều luôn không tốt.

Trầm Giác cúi đầu nhưng không nói gì, đứng một lát thì xoay người rời đi.

Hoàng đế đứng sau lưng gọi với theo, rằng như vô tâm hỏi một câu: “Nếu Trẫm chết, ngươi có tìm không?”

Trầm Giác dừng lại, đứng tại bậc cửa, thật lâu sau mới hỏi: “Ngươi muốn ta tìm sao?”

Hoàng đế không trả lời.

Trầm Giác xoay người, cách chỉ vài thước nhưng cũng không tới gần; hắn biết Hoàng đế tính tình hà khắc, chưa bao giờ nói lời mềm mỏng. Suy nghĩ một hồi, Trầm Giác nói: “Nếu ngươi muốn ta tìm thì ta sẽ tìm ngươi, chỉ tìm ngươi một đời, nếu tìm được mà ngươi không muốn gặp ta, ta sẽ không tìm nữa.”

Trầm Giác nói: “Ta không giống phụ thân, ta không thích chịu khổ.”

Hoàng đế không đáp chỉ nhìn hắn thật lâu, phất tay áo để hắn rời đi.

Trầm Giác vừa đi, căn phòng trở nên trống trải. Hoàng đế ngồi ngây ngốc một mình trong phòng nhìn tấu chương trước mắt, đó là tấu chương cuối cùng của Quý Cửu, vẫn là giọng nói công vụ khiến người chán ghét, một câu nói nhảm cũng không có. Tuy Hoàng đế chán ghét văn kiện luận chứng đầy đầu, dài dòng nhàm chán trên tấu chương kia; giờ phút này hắn hận sự giỏi giang của y.


Quý Cửu, ngươi chạy vội như vậy. Hoàng đế che mặt, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng. Vong ân bội nghĩa!

Trẫm tốt với ngươi như vậy, bao nhiêu năm vẫn luôn che chở, ngươi muốn cái gì Trẫm cho cái đó, kết quả, ngươi lại một người chạy trước.

Bỏ lại giang sơn to lớn và một mình hắn.

Từ nay về sau, hắn muốn mềm lòng cũng không có đối tượng, muốn bảo hộ cũng không còn ai để có thể bảo hộ.

Đúng thật là thiên địa độc tôn.

Hoàng đế ngồi hồi lâu, đột nhiên đứng dậy lệnh người gọi Thân Hải, nói: “Ngươi, hiện tại nghĩ cho Trẫm một đạo thánh chỉ, cả nhà Quý gia trung liệt, Trẫm muốn ban thưởng y. Thưởng cho y vạn khoảnh ruộng, vàng bạc châu báu, truy phong Trung Nghĩa Vương, táng di thể vào Hoàng lăng!”

Thân Hải ngẩn ngơ, vội vàng nói: “Hoàng thượng, như vậy e rằng không hợp lý.”

“Nghĩ!” Hoàng đế lạnh giọng, uy nghiêm khiếp người.

“Vâng.” Thân Hải nhấc bút, viết được hai chữ lại muốn khuyên hắn: “Triều đình chưa bao giờ có họ ngoại vương, Quý tướng quân luôn thâm minh đại nghĩa… Nếu biết được, sợ là chết cũng khó an…”

Hoàng đế nghe vậy thu lại vẻ giận dữ, nụ cười mang vài phần bí hiểm, gằn từng chữ: “Trẫm vốn muốn y chết cũng chết không thoải mái!”

Ai bảo y như vậy chết, nào có chuyện thống khoái như vậy!

Thân Hải không lời chống đỡ, yên lặng nghĩ nên viết thánh chỉ thế nào. Hôm sau lâm triều, ý chỉ thành sự thật. Quan tài đã chôn xuống đất bị quật lên, táng vào Hoàng lăng. Cả nước để tang, lễ nhạc vui mừng, bãi triều bảy ngày.

Từ lúc khai quốc đến nay chưa hề có vị thần tử nào nhận được long ân nhường này.

Trầm Giác rất nhanh đã biết mọi chuyện nhưng không có lòng đi so đo với Hoàng đế, hắn vội đi tìm Y Mặc.

Y Mặc đã xông đến địa phủ, dây dưa cùng bọn tiểu quỷ và chống đối các phán quan.

Y Mặc nói: “Ta đến tìm người.”

Phán quan nói: “Nơi này không người, đều là quỷ.”

Y Mặc gật đầu: “Vậy tìm quỷ.”

Phán quan nói: “Xà yêu ngươi đã sắp thành tiên, nếu biết là quỷ cần gì phải cố chấp?”

Y Mặc phớt lờ câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Ta muốn biết y luân hồi đến nơi nào.”

Phán quan thở dài: “Tên là gì?”


“Trầm Thanh Hiên, đời trước gọi Quý Cửu.”

Phán quan nói: “Ta đi hồi bẩm Diêm vương, nếu đồng ý, ta sẽ tra giúp ngươi.”

Y Mặc đứng trong điện, lần đầu tiên nhìn kỹ nơi chốn âm u đáng sợ trong truyền thuyết, âm u thì có nhưng chưa hẳn đáng sợ. Hết thảy đều trật tự tiến hành, quỷ hồn quỷ tiên phân thành nhiều loại, nhưng gọn gàng ngăn nắp hơn chốn trần gian nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc tỉ tê hòa cùng tiếng kêu rên, đại điện quả thật rất yên lặng.

Y Mặc đứng đợi, phán quan còn chưa đến, hắn bước ra điện ngắm nhìn chung quanh. Đường mòn dưới chân dẫn hắn đến trước một biển hoa, những đóa hoa thắm máu đua nhau nở rộ, Y Mặc đang chuẩn bị bước đến thì bị một quỷ tốt cản lại, “Đây là đường người chết đi.”

Y Mặc ngừng bước nhìn đường mòn quanh co mất hút giữa biển hoa: “Đi về phía trước sẽ là gì?”

Quỷ tốt cười khẽ, nụ cười âm u, “Ngươi chết liền biết.”

Y Mặc nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc đáp: “Ta không muốn chết.”

Quỷ tốt nói: “Không muốn chết thì trở về, đi qua con đường này, ngươi có là yêu quái cũng hồn thịt chia lìa, biến thành cô hồn dã quỷ.”

Y Mặc đứng trước biển hoa hồi lâu mới quay người trở về theo đường cũ.

Trở lại trong điện, khoảng chừng uống cạn chung trà, phán quan rốt cục đi ra, vẻ mặt hắn khiêm tốn lễ độ đứng sang một bên, dường như đang đợi người.

Y Mặc cũng không lên tiếng, lại chờ giây lát, từ chỗ tối bước đến một người, gương mặt cương nghị, mi nhãn hung thần. Tầm mắt Y Mặc đối lại, hai người đều cảm thấy đối phương có vài phần quen mắt.

Y Mặc nhíu mày, mấy năm nay hắn cùng người, tiên kết giao thật sự rất ít, trong đầu chỉ cần loại bỏ một số người liền có thể nhớ ra. Nhớ tới hơn một trăm năm trước vào mấy ngày Trầm Thanh Hiên nạp thiếp, hắn cùng lão đạo đi hàng ma. Thủ lĩnh ma đầu tướng quân và người trước mắt ấn tượng không tồi, Y Mặc khẳng định rồi thoáng hơi kinh dị, nói: “Là ngươi.”

Diêm vương hiển nhiên cũng nhớ hắn, “ha” một tiếng tựa như đang cười. “Là ta.”

Ma đầu tướng quân năm ấy khiến lão tiên gia cũng đành bó tay thế mà giờ thành diêm vương nơi này, Y Mặc thầm buồn cười. Thế sự vô thường cũng chỉ thế thôi. Nhớ đến lúc trước vất vả giúp lão đạo hàng ma đầu, kết quả lão đạo lại khiến hắn thành Quỷ Tiên.

Nếu có duyên gặp lại, hai người cũng không khách khí.

Y Mặc nói: “Lần này ta tới tìm người.”

Diêm vương nói: “Ta biết.” Lại nói: “Y đã đi đến cầu Nại Hà.” Nói xong thì quay về phía phán quan, hỏi: “Khi nào Quý Cửu đầu thai?”

Phán quan lật giở danh sách, nói: “Phải đợi thêm chút nữa, phía trước còn có vài người, tạm thời chưa tới lượt y.”

Y Mặc lại hỏi: “Vẫn nhân thai sao?”

Biểu tình Diêm vương hơi cổ quái, chần chờ nói: “Sát nghiệt quá nặng vốn không nên làm người… Nhưng…” Đoạn, Diêm vương mời Y Mặc ngồi xuống, bấy giờ mới tỉ mỉ thuật với hắn.


Lại nói, ngày ấy Quý Cửu chết dưới ám tiễn, hồn phách không lập tức quy về địa phủ, phán quan tra sổ sinh tử không thấy y đến báo tên mới phái Hắc Bạch Vô Thường đi tróc hồn. Lúc Hắc Bạch Vô Thường tìm được hồn phách của y vẫn không phát hiện khác thường, nhưng lúc trở về lại phát hiện thần sắc Quý Cửu si ngốc, vô hỉ vô nộ. Hóa ra không biết thiếu một hồn một phách ở nơi nào.

Vì thế Hắc Bạch Vô Thường vòng tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy, đành phải mặc y hồn phách không được đầy đủ. Thế nên, vốn dĩ Quý Cửu phải luân hồi vào đường súc sinh nhưng được miễn trừng phạt, một lần nữa làm người.

Diêm vương nói: “Y làm người nhưng chỉ là một kẻ trì độn. Ngươi vẫn tìm y sao?”

Y Mặc trầm ngâm không đáp, thật lâu mới nói: “Đương nhiên vẫn tìm.”

Diêm vương đã gặp qua nhiều chuyện, đối với đáp án của hắn cũng không quái lạ. Hắn nhấc tay lấy sổ sinh tử, lật tới một trang, nói: “Ngươi trở về đi, năm mươi ba năm sau hãy đến dưới chân Lâm Sơn tìm một hộ họ Liễu, khi đó sẽ gặp y.”

Y Mặc vốn muốn hỏi thêm nhưng lại không hỏi, đứng dậy nói “đa tạ” rồi rời đi.

Diêm vương suy nghĩ một hồi mới nói: “Tuy năm ấy ngươi diệt ta nhưng cũng giúp ta rời bể khổ. Người mà ngươi tìm vốn cả đời khổ sở, sống đến năm hai mươi tuổi thì chết. Nay ta hoàn trả ân tình của ngươi, cho y bảy mươi năm dương thọ cũng để ngươi giải quyết xong tâm nguyện. Nhưng… Đừng quá si mê.”

Y Mặc dừng bước xoay người lại, vẫn một câu kia: “Đa tạ.”

Lúc này mới rời địa phủ, quay về nhân gian.

Mới vừa trở lại nhân gian đã thấy Trầm Giác hóa sói nóng nảy bất an đi qua đi lại. Tựa hồ đã rất nhiều lần tranh đấu cùng thủ vệ địa phủ nhưng vẫn không vào được, thua thảm hại.

Y Mặc nhấc tay bắn một phát lên ót sói đen, nói: “Chút tài mọn này cũng muốn xông địa phủ, ngươi cho là đó là Hoàng thành?”

Sói đen bị bắn một phát cũng không khôi phục hình người, nằm trên đất vươn móng vuốt che trán, miệng “ô ô” kêu như đang làm nũng.

Y Mặc nói: “Ngươi trở về đi.”

Lại muốn đuổi người, sói đen vây quanh chân hắn, há mồm cắn ống tay áo của hắn, giật giật tựa hồ rất bất mãn.

“Hoàng đế sẽ không buông tha ngươi.” Y Mặc thong thả nói: “Tuy hắn không cầu nhưng chưa hẳn không muốn ngươi ở lại. Ngươi đi như vậy, e rằng yêu quái trong thiên hạ đều bị hắn tập hợp cả đạo cả pháp chém tận giết tuyệt.”

Sói đen nghe thế buông miệng, cúi đầu do dự. Lại bị Y Mặc đá một cước, đá vào đuôi hắn mà quát: “Còn không đi?!”

Sói đen bị đạp một cước không đau không ngứa, tỏ vẻ không thỏa hiệp.

Y Mặc nhướng mày nhạo báng: “Ai bảo ngươi cố tình trêu chọc Đế vương.”

Sói đen bấy giờ mới “áu” một tiếng đầy xấu hổ, cụp đuôi chạy mất.

Y Mặc không nói sai. Quý Cửu qua đời, triều đình vô đại tướng. Hoàng đế muốn bồi dưỡng tên lang yêu mắt cao hơn đầu này để hắn vì gã bán mạng, chẳng qua loại suy nghĩ này sẽ không tiết lộ cho bất luận kẻ nào. Thế nên sau khi Trầm Giác rời đi, tuy Hoàng đế thoạt trông lơ đễnh nhưng thực tế đang ngấm ngầm quan sát. Gã là quân vương của một nước, đứng đầu thiên hạ, có đạo lí nào phải để một yêu quái lấn áp lâu như vậy rồi cuối cùng chạy mất. Dám chạy? Ta sẽ khiến đồng loại người chết hết, không tin ngươi không đến cầu ta!

Sự trở về kịp thời của Trầm Giác cũng coi như miễn đi một trận đại nạn của yêu giới.

Hoàng đế kéo mí mắt, thấy hắn xuất hiện chỉ ôn hoà nói một câu: “Đến đây?”

Trầm Giác đáp “ừ”, đến gần nhìn tấu chương trong tay gã, chả có gì hứng thú, hắn bước đến long sàng, chẳng cởi áo choàng mà cứ để vậy ngủ. Quay về cũng chẳng giải thích một lời, kiêu ngạo cuồng vọng như thế. Hoàng đế nhìn chằm chằm tấu chương, bút son trong tay “rắc” một tiếng gãy thành hai đoạn.

Hoàng đế giấu phần bút gãy vào trong tay áo, nói: “Trầm Giác, cha ngươi đã chết, ngươi thay chức vụ của y, thế nào?”


Trầm Giác ngồi dậy, trầm mặc một lát nói: “Được.”

“Thật không?” Vốn tưởng rằng yêu quái thích tự tại sẽ dứt khoát từ chối, trái lại Hoàng đế có chút do dự bất định. Tính tình gã vẫn luôn như vậy, thiên biến đa nghi, lúc này không biết có nên giao quyền tướng quân cho Trầm Giác hay không.

Trầm Giác như nhìn thấu suy nghĩ của gã, dứt khoát nói: “Phụ thân đi tìm cha ta không biết phải mất bao lâu, ta với ngươi vốn tốt đẹp nên sẽ bồi cạnh ngươi. Chờ ngươi chết, ta sẽ đi.”

Hoàng đế bị hắn mạo phạm, nhưng gã ngẫm lại cũng thấy mới mẻ. Không ai dám nói những lời này với gã, ngay cả Quý Cửu lúc còn thiếu niên cũng không dám nói vậy. Huống chi, cái gì gọi là “ta vốn cùng ngươi tốt đẹp”? Hoàng đế không khỏi trào phúng nghĩ đến da thịt gần gũi liền tốt đẹp, vậy không biết gã đã tốt đẹp với bao nhiêu người.

Dĩ nhiên lời này không thể nói ra, Hoàng đế chỉ nói: “Trước khi ta chết, ngươi giao lại hổ phù.”

Trầm Giác đáp ứng.

Hoàng đế nhìn hắn chợt cảm thấy sao mà tên yêu quái này ngay thẳng đáng yêu, tuy rằng không biết yêu quái sau khi nắm quyền thế có sanh lòng gian dối hay không, nhưng giờ phút này Hoàng đế cảm thấy hắn đáng yêu. Gã là đế vương, cảm thấy tốt thì sẽ hành động. Hoàng đế tiến lên nhìn mi mục trước mắt rồi cúi đầu cắn nhẹ, đè lên phiến môi của hắn.

Trầm Giác cũng không kháng cự, một tay ôm gã vào lòng, hai người cuộn thành một khối lăn sâu vào chiếc giường rộng lớn. Màn trướng lắc lư, áo choàng cởi xuống cũng dần bị ném xa, hoàng bào vãi trên đất rơi ra hai đoạn bút gãy.

Trầm Giác nói được làm được, hắn bồi bên cạnh Hoàng đế, từ tả tướng được đề bạt thành tướng quân. Trong cuộc đảo chính ở hai mươi năm sau, hắn lên làm đại tướng quân, tiếp nhận hổ phù của Quý Cửu.

Nhân gian phong vân biến hóa. Nội bộ cấp cao nơi triều đình bị kiềm hãm, dân chúng bên ngoài vẫn bình an, trời mọc thì cày cấy mà trời lặn thì say sưa ngủ.

Dưới chân Lâm Sơn tại trấn La Phù, mấy năm gần đây dọn đến một hộ dân, chỉ có hai vợ chồng và một đứa nhỏ. Người trong thôn lanh mắt nhanh chóng phát hiện nhà mới dọn đến khác biệt với họ; nam nhân lời nói cử chỉ rất phóng khoáng, phu nhân lại hiếm khi xuất môn. Ban đêm, nhà nhà tắt đèn kiệm dầu nhưng cửa sổ nhà nọ vẫn sáng. Mọi người tò mò, tò mò tự nhiên sẽ hỏi thăm. Chưa đến một tháng đã có người nghe ngóng được gốc gác nhà nọ, nam nhân nguyên là văn thư huyện nha, vì cấp trên tham ô nên bị liên lụy, gia nghiệp vì thế mà sa sút, bán đi tất cả của cải mới giữ được tính mạng.

Vợ chồng hai người dẫn theo một bé trai mới sinh được nửa năm lưu lạc đến nơi thôn sơn này.

Chớp mắt đã bốn năm, dường như nhà này lại bị nguyền rủa, đầu tiên là nam nhân bệnh, tiếp theo phu nhân cũng bị bệnh, duy nhất khỏe mạnh chính là đứa nhỏ, dáng dấp tuy thanh tú nhưng lại là một đứa khờ.

Mọi đứa trẻ bốn tuổi đều ở độ hò hét đuổi gà bắt chó, thế mà nó chỉ mới tập đi. Không khóc cũng không cười, cả ngày cứ ngơ như khúc gỗ, không đút cơm sẽ không biết nói ăn, đói bụng cũng không biết than đói. Tình cảnh như thế, hai vợ chồng vốn bệnh nặng lại càng phiền muộn, bệnh hoài không khỏi.

Không có ai chăm lo nó lại càng khờ khạo. Xế trưa, Liễu Diên bốn tuổi ngồi xổm trên sườn núi, tay nắm chặt chiếc gậy nhỏ gạt trên đất. Trên mặt đất có con bọ hung mới vừa vê được viên phân nhỏ, nghiêng nghiêng ngã ngã khiêng viên phân đi lên sườn núi. Liễu Diên ngơ ngác nhìn, nhìn một hồi thì dùng que gỗ đảo viên phân. Nó bẩm sinh ngu dại, động tác chậm chạp nên bọ hung ấy cũng mệt hơn rất nhiều. Mỗi khi nó sắp khiêng qua được thì Liễu Diên lại chậm chạp vung gậy gỗ đảo rớt viên phân khiến nó lăn vòng vòng. Bọ hung đành phải leo xuống khiêng lại.

Trò nghịch như vậy mọi đứa trẻ trong sơn thôn đều có thể chơi nhưng nhiều nhất bọn nó chỉ chơi một lúc thôi, nhanh chóng chán ngấy.

Khắp cả thôn chỉ có Liễu Diên mới có thể ngồi một mình ở đó nghịch cả ngày. Bởi vì những trò khác nó không biết chơi. Bọn trẻ ghét nó ngu ngốc, không muốn chơi với nó.

Lúc Y Mặc từ trong rừng đi ra thì nhìn thấy một đứa nhóc gầy còm ngồi xổm trên sườn núi ăn hiếp bọ hung. Quần áo tả tơi, người ngọm ốm yếu. Bởi vì quá xa nên không thấy rõ mặt mũi, Y Mặc không ý thức được nó là người hắn đang tìm.

Mãi đến khi tới gần, Y Mặc cũng không thèm liếc nhìn nó.

Đứa nhỏ ngồi xổm đã lâu, chân bắt đầu tê rần, vừa đúng lúc hắn đi qua thì nó trẹo chân, ngu ngốc ngã ngồi trên đất, vải vụn trên người rộng mở. Y Mặc chợt dừng chân.

Đứa bé gầy trơ xương để lộ vùng ngực, mà tại vùng ngực đó, một vệt thắm đỏ bất ngờ đập vào mắt hắn.

Y Mặc đứng lại nhìn chăm chú vào ngực nó, nốt ruồi son đỏ tươi trên vòm ngực gầy trơ xương dường như muốn xuất máu.

“Ta tìm được ngươi.”

Y Mặc nói, đầu tiên là quan sát mắt mũi đứa nhỏ, cuối cùng yên lặng nhìn ngắm ngực nó.

Hồng châu năm ấy khăng khít trên ngực Quý Cửu nay thành điểm chu sa rực rỡ nơi chóp tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui