Editor: Phác Hồng
Quý Cửu mất hết ba ngày mới dọn sạch mảnh sân như cũ. Cửa sổ nát vụn, chậu nước vỡ tan, bàn đá bị lật ngã, tường đất gồ ghề… Quý Cửu yên lặng khôi phục tất cả rồi ngồi phơi mình dưới ánh mặt trời. Nắng ấm áp rơi, hương hoa thoảng theo gió, y uống trà, dáng vẻ bình thản tựa như thế thái vẫn yên tĩnh tốt đẹp. Chẳng có gì để bắt bẻ.
Tuyệt vọng rồi bi ai, đau lòng rồi nhẹ nhõm hệt một hồi ảo giác.
Năm trước Giang Nam đại hạn, năm kia tây bắc bị nạn châu chấu, năm kia nữa mưa như lũ thác ngập úng vô số ruộng đồng. Năm ấy quan phủ và hương thân địa phương cùng xuất kho cứu tế mới gắng gượng vượt qua, mãi đến năm nay mới bắt đầu mưa thuận gió hoà. Những năm thế này mà đem quân xuất chinh chẳng khác nào tổn tài bức dân. Mà quân đội xuất phát, lương thảo đi trước, không có lương thực thì không thể hành động. Vậy nên Hoàng đế và Quý Cửu vẫn luôn chờ, chờ năm tháng tốt đẹp, chờ thuế tô dồi dào mới bắt đầu trận chiến có một không hai.
Quý Cửu ngáp một cái, xoa mắt trở về phòng, ngồi trước bàn lật mở thư từ chất cạnh bên.
Có mấy phong đã mở rồi, Quý Cửu lấy ra trang giấy bên trong, đa số là chút chuyện quân cỏn con, chỉ dăm ba câu, đều là những chuyện vụn vặt tầm thường. Trong số đó có duy nhất một phong khiến Quý Cửu nhìn thật lâu. Bên trong chỉ có hai dòng nhưng việc thảo ra chẳng hề tầm thường, thư báo rằng quân đội Hung Nô gần đây có dị động.
Quý Cửu suy nghĩ thật lâu, đầu tiên xác định y chưa tìm mà địch nhân đã tự đến. Tiếp theo có thể xác định, nếu ngay cả y cũng nhận được tin này thì Hoàng đế chắc chắn đã nhận được. Sau cùng, Quý Cửu chẳng thể xác định ý đồ của Hoàng đế —— rốt cuộc hắn muốn y ẩn tại nơi này chờ trận chiến cuối cùng mới phục chức cho y. Hay là vốn dĩ… không muốn để y đánh trận này?
Nếu là vế trước, khi Hung Nô xâm phạm, Quý Cửu tin chắc lần này y có thể lãnh binh nghênh chiến, nhược là vế sau… Quý Cửu nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ sao lại thế này?
Không phải đã nói rồi sao? Hắn làm Hoàng đế, y làm đại tướng quân của hắn.
Không phải đã nói rồi sao? Hắn tọa ủng thiên hạ, y vì hắn an bang tứ hải.
Không phải đã nói rồi sao.
Quý Cửu ném thư, không biết trên đời này còn thứ gì có thể tin tưởng.
Chỉ đành chờ thánh chỉ đến. Thật ra cũng không vội, Quý Cửu luôn cảm giác nếu Hung Nô đột kích, trận chiến này phải do y đích thân nghênh đánh. Quét một vòng trên dưới triều đình không có người nào hiểu rõ Hung Nô hơn y.
Hai năm bôn ba ngoài sa mạc chẳng phải về tay không.
Sắc trời dần tối, cửa phòng bị gõ vang, Quý Cửu đứng dậy mở cửa, một ông lão mặt đầy nếp nhăn xách một bọc béo ngậy và một vò rượu mới nấu đưa cho y.
Quý Cửu nhẹ cười, nói: “Cám ơn ách bá, gần đây làm phiền người.”
Ông lão được gọi ách bá vội xua tay, há miệng ú ớ nhưng không thể nói chuyện.
Quý Cửu đặt cơm canh lên bàn, ách bá huơ tay ý bảo đi làm việc, lão cẩn thận khép cửa rồi lui vào trong viện.
Quý Cửu khêu đèn sáng thêm, ngồi trước bàn yên lặng dùng cơm tối. Bánh rán lão nông tự tay làm hẳn dành riêng cho y, không những được quết thêm dầu mà còn kẹp rất nhiều nhân thịt, mỡ ngấm theo lá sen rỉ rả chảy trên bàn. Tuy Quý Cửu không muốn ăn nhưng không muốn phụ tâm ý gia đình ách bá, y cắn từng ngụm, rượu nhạt rót theo xuống cũng ăn được phân nửa.
Còn non nửa làm sao cũng ăn không vô, Quý Cửu để sang một bên rồi tự rót đầy rượu vào chén, ngửa đầu uống cạn.
Rượu tuy lạnh nhưng uống vào dạ dày lại ấm áp, hơi ấm lan toàn thân. Tửu lượng của y vốn rất tốt, sẽ không dễ dàng say.
Tự rót tự uống đến tận đêm khuya, căn phòng đóng kín chợt có tiếng gió, tay cầm chén rượu của Quý Cửu thoáng khựng lại, vài giọt hoa tửu rơi trên vạt áo xanh lam.
Y Mặc cầm một vò đặt ngay bên cạnh, hai vò rượu như đang sánh vai.
Quý Cửu chậm rãi buông chén, nhìn hai vò rượu sóng đôi trên bàn, hồi lâu mới nói: “Không có đồ nhắm.”
Y Mặc ngồi đối diện, vươn tay lấy chén, đặt xuống rồi tự châm rượu, đáp: “Không cần.”
Quý Cửu thoáng cười, gật đầu nói hảo, còn hỏi: “Có việc?”
“Ta đến cáo từ.” Y Mặc nói.
Đáy mắt Quý Cửu tựa hồ có thứ gì thoáng lên. Nhưng nhanh quá, cả Y Mặc cũng không bắt kịp. Sợ rằng chỉ mỗi Quý Cửu mới biết tại một khắc kia, lòng y rốt cục đang nghĩ gì.
Nhưng Quý Cửu sẽ không nói, y chỉ giơ chén rượu thản nhiên đáp lời: “Đã như vậy, chén rượu này coi như tiễn ngươi.”
Y Mặc uống cạn.
Bọn họ thật lâu không nói thêm gì, mỗi người tự rót tự uống, ánh mắt thi thoảng chạm phải rồi nhanh chóng tách ra. Ánh mắt Quý Cửu luôn dời trước tiên, nhìn sang bên này, thảng hoặc bên kia, luôn không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, tưởng chừng không muốn lại tưởng chừng không dám.
Trước đó Quý Cửu đã uống không ít, vậy nên vò rượu của y cạn trước tiên.
Quý Cửu lắc vò rượu trống không, nói: “Hết rồi.”
Y Mặc rót rượu sang cho y, lại tự châm rượu, lúc buông xuống thì vò rượu sót lại chẳng là bao: “Chia.”
Quý Cửu kiềm chế tửu lượng rất tốt, không thèm để ý rượu hắn châm là loại gì, nhưng vừa uống cạn ba chén Quý Cửu liền cảm thấy có chút hoảng hốt, đồng thời tim đập rất nhanh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng huyết dịch lưu động cực nhanh trong mạch máu. Quý Cửu lau trán, hỏi: “Đây là rượu gì? Lợi hại như vậy.”
“Xuân tửu.” Y Mặc đáp, lại nói: “Còn gọi nữ nhi hồng. Ta trộm được, nữ nhân nhà kia vóc người đã xấu mà còn bị què, không ai muốn cưới nàng. Cha nàng ủ xuân tửu cho nàng, đã chôn hơn bốn mươi năm. Dù sao không có ai uống, ta mượn đến đây.”
Quý Cửu đỡ trán, trước còn trừng hắn, sau nghe liền không nhịn được “xì” một tiếng, cúi đầu cười.
Nụ cười này… khí huyết lại cuồn cuộn, đầu càng thêm choáng váng.
Quý Cửu hỏi: “Còn không?”
Y Mặc cầm vò rượu lắc lắc. “Còn thừa một ít.”
“Đều đưa ta.” Quý Cửu cướp lời, ôm vò rượu vào trước ngực.
Y Mặc nhìn bàn tay trống trơn, thở dài: “Muốn ta đi đào thêm một vò không?”
Vấn đề này đặt ở thường ngày Quý Cửu chắc chắn cự tuyệt tức khắc, chẳng hề cân nhắc. Nhưng tối nay, dường như nó trở nên phức tạp, Quý Cửu nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ thật lâu mới chốt một câu: “Cha nàng ủ rất nhiều sao?”
Y Mặc nói: “Ba vò.”
Quý Cửu “a” một tiếng, sau đó nói: “Ta muốn một vò.” Đoạn, tựa như lương tâm cắn rứt, y hỏi hắn: “Dù gì nàng cũng không thành thân, đúng không?”
Y Mặc suy xét một chút, rất kiên quyết chốt thêm: “Trông tình huống nàng như vậy rất khó gả ra ngoài.”
Quý Cửu an tâm.
Uống cạn giọt rượu cuối cùng, Quý Cửu ngã trên bàn, gương mặt đỏ bừng, hô hấp hơi gấp, là dáng vẻ một kẻ say rượu. Ánh mắt sóng sánh mờ sương.
Quý Cửu nằm úp một hồi, làu bàu: “Trầm Thanh Hiên là hạng người gì?” Y say khướt, lời nói cũng không rõ. Y Mặc nghe hồi lâu mới hiểu được vấn đề y hỏi.
Y Mặc nghĩ một chốc, đáp: “Người xấu.”
Quý Cửu gục xuống bàn, hi ha cười rộ lên. Cũng không biết đang nghĩ những gì, cười mãi cười mãi, cười ướt nước mắt, không thể áp chế được.
Y Mặc đến gần nhìn y một lát. “Say rồi?”
“Không.” Quý Cửu lập tức đáp. Kẻ say mấy khi nhận mình say, Y Mặc im lặng.
Cùng kẻ say nói chuyện, người bình thường phải cố hết sức, bởi vì suy nghĩ bọn họ bay loạn cào, chợt đông chợt tây, chợt nam rồi chợt bắc, ngươi vĩnh viễn không đoán được câu tiếp theo của hắn là gì.
Y Mặc gặp phải vấn đề này.
Một khắc trước Quý Cửu còn nói rõ y chả say đâu, chớp mắt một cái y đã hỏi: “Tại sao ngươi muốn cưỡng ép ta?”
Y Mặc đổi suy nghĩ, vừa định trả lời thì Quý Cửu đã nhảy sang một vấn đề khác, hỏi: “Ngươi muốn ta làm ai?”
Bởi vì y say rượu nên Y Mặc cũng thẳng thắn, hắn không suy xét mà nói thẳng: “Dĩ nhiên là Trầm Thanh Hiên.”
Quý Cửu ngước mắt, ngơ ngác nhìn hắn một hồi, sau đó dùng chất giọng vô tội hỏi hắn: “Quý Cửu kia làm sao bây giờ?”
Y Mặc khó xử thật lâu, thành thật đáp: “Không biết.”
Quý Cửu nghe vậy chợt vung tay chỉ vào mũi hắn, cái tư thế dường như rất muốn chửi ầm lên. Y Mặc ngẩng mặt, theo bản năng muốn né, kết quả Quý Cửu chỉ hắn một lát rồi tự động thu tay, không hề lưu tình giễu một câu: “Ngu ngốc.”
“…” Y Mặc không biết suy nghĩ của y lại bay tới nơi nào.
Quý Cửu dùng cánh tay vừa chỉ vào hắn chống đầu, nhắm dần hai mắt, say khướt hỏi: “Trước khi ngươi tìm Trầm Thanh Hiên có nghĩ tới sẽ gặp một Quý Cửu thế này không?”
Y Mặc nói: “Có nghĩ.”
“Vậy ngươi có nghĩ sẽ giải quyết ra sao không?”
Y Mặc nói: “Có nghĩ, nhưng không biết cách nào.”
Quý Cửu cười khì khà, tựa như đang rất buồn cười, cứ khì khà mãi, đến khi đủ rồi mới mắng một câu: “Ngu ngốc.” Y Mặc lập tức nghe Quý Cửu nói: “Ngươi chưa nghĩ cặn kẽ đã mù quáng đi tìm. Tìm được sẽ thế nào? Làm việc không có mưu lược, ngu ngốc.”
“…” Y Mặc rộng lượng không cắt lời y.
“Quý Cửu làm Trầm Thanh Hiên, Quý Cửu phải làm sao bây giờ?” Không thèm nhìn hắn nữa, Quý Cửu chống đầu, dùng đầu óc đã bắt đầu ong ong suy nghĩ cái vấn đề này, lầm bầm làu bàu: “Chín tuổi Quý Cửu vào cung, mười sáu tuổi cùng Trần minh hoàng bức lão hoàng đế thoái vị, gánh trên vai gần trăm tánh mạng của toàn gia, sau lại vào quân doanh làm tướng quân, cưới thê sinh tử, ừ… Còn đáp ứng Trần minh hoàng trở thành binh mã đại tướng quân đánh Hung Nô cho hắn.” Dừng một chút, Quý Cửu vỗ mạnh cái bàn, mắng: “Hoàng đế là tên lừa đảo!”
Y Mặc ngẩn ra. “Lừa ngươi thứ gì?” Đề tài này lại bay đẩu đâu rồi.
“Hắn nói để cho ta đánh Hung Nô.” Quý Cửu đứng dậy, lảo đảo đến trước bàn cầm một chồng thư ném cho hắn, hung hăng nói: “Ngươi xem người Hung Nô đã sắp đến cửa nhà, hắn còn để ta làm ổ ở chỗ này!”
Y Mặc mở thư muốn xem nhưng Quý Cửu giật lại, dùng sắc mặt nghiêm túc quát hắn: “Ngươi trộm coi quân tình!” Lại gọi: “Người đâu, bắt hắn trói lại cho ta, hắn là mật thám!”
Y Mặc thở dài, đã hơi đau đầu.
Y Mặc đứng dậy ôm bả vai Quý Cửu, lắc lắc y, hỏi: “Thấy rõ ràng ta là ai.”
Quý Cửu dừng gọi người, nhìn hắn một hồi chợt phun ra ba chữ: “Lão xà yêu!”
Y Mặc: “…” Khá tốt, còn nhận ra hắn.
Quý Cửu đẩy hắn, bởi vì đột nhiên dùng lực, Y Mặc không đề phòng nên bị đẩy ra. Quý Cửu đứng đó thoáng hoảng hốt, nhìn hắn một hồi lại nói: “Vài năm trước ngươi đang làm gì? Tại sao lúc ta mới tiến cung ngươi không đến tìm? Lúc bọn hoàng tử kia nghĩ cách dày vò chúng ta cũng không thấy ngươi tới. Hiện tại tìm đến thì ích lợi gì?”
Y Mặc nói: “Tìm ngươi sớm vài năm hữu dụng sao?”
Quý Cửu ha hả cười từng tiếng: “So với ngươi hiện giờ đến tìm tốt hơn nhiều. Khi đó ta muốn làm hoàn khố(1) vẫn còn kịp.”
“Y Mặc.” Quý Cửu đột nhiên cất cao âm lượng, gào thét: “Quý Cửu không kịp quay đầu làm hoàn khố tử đệ rồi, ngươi đã tới chậm!”
Tiểu viện vốn an tĩnh bởi vì tiếng quát đột ngột của y mà mất vẻ yên bình, thậm chí còn kinh động đến lũ chó của hộ nhà nông gần đó, trong đêm khuya truyền đến từng trận chó sủa.
Y Mặc đứng đó một lúc lâu, bảo: “Ngươi không làm được hoàn khố.” Lại nói: “Bởi vì ngươi là nhi tử độc nhất của Quý gia.”
Quý Cửu ngẩn ngơ, hỏi ngược lại một câu: “Thật không?” Thấy Y Mặc gật đầu thì lại ngơ ngẩn, mới nói: “Cũng đúng.”
Y Mặc đáp: “Ừ.”
Quý Cửu đợi một hồi, lại nói: “Dù sao ngươi tìm Trầm Thanh Hiên, Quý Cửu có là hoàn khố hay không thì liên quan gì tới ngươi?” Đề tài này đột nhiên vòng tới đây, Quý Cửu nói xong, chợt cảm thấy sao mà có lý, vội bổ sung một câu: “Đúng, liên quan quái gì đến ngươi?”
Y Mặc thoáng ngập ngừng, đoạn đáp: “Đối với ta cũng chẳng khác biệt.”
“Nói bậy.” Quý Cửu lập tức phản bác, ra vẻ thông thạo: “Ta đây muốn ngươi thành tiên, tại sao ngươi không đi?”
“Thế nhưng…” Trầm Thanh Hiên có muốn, ta cũng không đi. Lời này chẳng thốt ra, bị Quý Cửu phất phất tay áo, tóm lại bằng một câu: “Ngươi nói xem ta như Trầm Thanh Hiên nhưng tới bây giờ ngươi chưa từng nghe lời ta, ta nói không, ngươi liền nói muốn. Ngươi đối với Trầm Thanh Hiên cũng vậy sao? Nói đi nói lại ngươi chỉ xem ta như công cụ tưởng niệm mà thôi.”
Lần này tuy suy nghĩ của y chuyển rất nhanh nhưng Y Mặc biết y đang nói gì, lập tức đáp: “Trầm Thanh Hiên chưa từng nói ‘không’.”
Quý Cửu ráo riết nhìn, nói: “Nhưng ta không phải Trầm Thanh Hiên.” Một dáng vẻ vô tội.
“Ngươi phải.” Y Mặc nói.
“Không phải.” Quý Cửu nói.
“Phải.”
“Không phải.”
“Phải.”
“Nhưng mười năm trước ta vốn không biết ngươi! Ký ức của ta chỉ có ba mươi năm!”
“Nhưng… ta có ký ức của hai trăm năm, và kiếp trước của ngươi.”
Quý Cửu hệt như quả bóng xì hơi, uể oải ngồi xổm xuống, sau đó bưng mặt ngồi trên đất.
Thật lâu sau mới nghe y nói: “Quý Cửu kia phải làm sao bây giờ? Về sau Vương Cửu, Trần Cửu, Lý Cửu lại phải làm sao? Nếu bọn họ đối với ngươi còn không bằng Quý Cửu, ngươi phải làm sao? Vẫn tìm sao?”
Y Mặc yên lặng trong chốc lát rồi bước đến ngồi dưới đất cùng y, đáp lại: “Ta không biết.”
“Ngươi muốn thế nào.” Quý Cửu cúi đầu nỉ non: “Trầm Thanh Hiên đã chết, đã không còn, chỉ còn xương trắng. Ngươi muốn chết cùng y thì phải đi ngay, nếu ngươi không muốn thì phải thành tiên. Chỉ có hai con đường có thể đi, ngươi không thể khăng khăng tìm kiếm, tìm được thì thế nào, ngươi sẽ phải đối mặt với một Trầm Thanh Hiên xa lạ, có lẽ chán ghét ngươi, có lẽ sợ hãi ngươi, có lẽ coi thường ngươi, ngươi vốn không chuẩn bị để gặp một Trầm Thanh Hiên sẽ nói ‘không’ với ngươi.”
Y Mặc rũ mắt, hỏi khẽ: “Không có con đường khác sao?”
“Không có.” Quý Cửu cũng khe khẽ đáp: “Ta đã nghĩ rất lâu, không có đâu. Cho dù mỗi đời ngươi tìm được y, vào thời gian gian thích hợp, tại địa điểm thích hợp, các ngươi lại cùng một chỗ. Nhưng cũng chỉ được mấy mươi năm mà thôi, ngươi lại sẽ mất đi. Ngươi lại muốn tiếp tục xoay vòng.”
“Y Mặc.” Quý Cửu nói: “Thời gian của ta chẳng còn nhiều, người sắp chết luôn nói điều thiện, ngươi phải tin ta, thành tiên đi thôi.”
Y Mặc nhìn y, nguyên là tùy ý thoáng nhìn, rồi ánh mắt trở nên nghiêm túc, tựa như đang dò xét. Y Mặc nhìn y thật lâu, hỏi: “Thật sự muốn ta đi?”
Quý Cửu nói: “Ngươi lưu lại có ý nghĩa sao?”
Lại là im lặng.
Y Mặc nói: “Bồi ta một đêm nữa.”
Quý Cửu nói: “Cút.”
Y Mặc nói: “Là Quý Cửu bồi.”
Đến lượt Quý Cửu im lặng.[1] hoàn khố hay hoàn khố tử đệ đều chỉ kẻ ăn chơi trác táng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...