Editor: Phác Hồng
Dẫu cuộc sống yên tĩnh đến đâu, thi thoảng sẽ gợn lên vài ba con sóng.
Trầm Giác luyện kiếm trong viện, Quý Cửu ngồi xem một bên, Y Mặc nghiêng qua ghế tre lim dim ngủ. Đây vốn dĩ là một buổi chiều bình thường, kiếm phong đương lúc uy dũng thì Trầm Giác chợt vẽ một đường, thu kiếm đứng sang một bên.
Quý Cửu có chút bất ngờ, đúng lúc này cửa viện bị gõ vang. Kẻ đập cửa gõ trên tấm ván gỗ từng tiếng từng tiếng, Quý Cửu tỏ ý Trầm Giác đi mở cửa.
Cửa viện vừa mở ra, từ phía sau cửa một nữ tử đang bước đến, Quý Cửu sững sờ, rất nhanh nói: “Phu nhân.” Lại gọi người đang gối trên đùi đứng dậy.
Quý Liễu thị tay dắt con thơ, sau lưng mang theo nha hoàn, nàng đứng bên cửa viện liếc một cái đã thu hết tình cảnh ôm ấp trong sân vào mắt.
Tiểu viện này quả thực đơn sơ, chỉ có ba gian phòng, còn có một gian là trù phòng. Đứng nơi cửa viện liền có thể tỏ tường hết thảy.
Phu nhân nhìn về người đang tựa vào ghế tre cạnh phu quân, nhưng người nọ nhắm mắt, vẻ như lười nhìn nàng, vẫn gối trên đùi Quý Cửu ngủ mê man —— ban đêm ngủ không ngon nên hắn đành ngủ bù ban ngày. Nắng càng rực rỡ thì hắn càng đẹp mộng, nguyên nhân không gì khác là trời hực nóng, dập tắt đi cái tâm tư gì đó.
Quý Cửu không biết hắn ngủ thật hay chỉ giả vờ, riết thành thói quen thuận theo hắn.
Nhưng lần này không thể theo hắn, Quý Cửu vỗ vào mái đầu đen như mun, nói: “Đứng lên.”
Y Mặc “hử” một cái, bấy giờ mới lắc đầu ngồi dậy, tuy buồn ngủ nhưng vẫn đứng lên, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Bảo.”
Trầm Giác vội đi tới giúp hắn vỗ hết bụi đất trên áo bào, giúp hắn vén lại mớ tóc rối tung vì say ngủ, phủi sạch sẽ mấy vụn lá trên mặt.
Y Mặc được hầu hạ chu đáo mới cất bước hướng thẳng về cửa viện, ra ngoài.
Quý Cửu phân phó với Trầm Giác: “Đi theo hắn, đừng để hắn càn quấy.”
Trầm Giác gật đầu, nhanh đuổi theo bóng dáng Y Mặc.
Quý Cửu bảo nha hoàn chờ ở hậu viện, lúc này mới đi đến trước mặt phu nhân, khom người cuốn bé con vào lòng, rồi nhìn về phu nhân hỏi: “Thế nào lại đến đây?”
Một câu hỏi bình tĩnh như nước.
Nhưng loại bình tĩnh này dưới mắt phu nhân lại có hiệu quả đổ dầu vào lửa.
“Thiếp thân không thể tới sao?!”
Quý Cửu thoáng nhìn nàng, ôm chặt bé gái hoảng sợ trước ngực, nói: “Phu nhân uống chút trà để tĩnh tâm đi.”
Bé con chưa từng thấy qua mẫu thân tức giận thế này, nhất thời kinh hãi khóc thét lên. Quý Cửu ôm đến một bên dỗ thật lâu, nó vẫn còn thút thít, nước mắt chẳng thể dừng.
Trong không khí ngát hương hoa hòe, ngay cả bàn tròn cạnh ghế tre cũng thơm thoảng hương hoa, Quý Cửu cầm ít điểm tâm trên bàn đút cho bé con đang thút thít khóc. Bé gái nếm thử một chút, sau đó dừng khóc hẳn, bờ môi tựa cánh hoa dính đầy vụn điểm tâm, vừa ăn vừa chớp đôi mắt tròn xoe ngấn nước nhìn Quý Cửu. Ăn xong một cái, Quý Cửu lại đúc cái thứ hai, bé con há miệng, suýt thì cắn vào ngón tay y. Hình ảnh một con mèo tham ăn khiến Quý Cửu cười rộ, mặc dù bé chẳng biết vì đâu nhưng cũng cười theo y, khuôn mặt còn ươn ướt nước.
Quý Cửu thấy bé tốt rồi liền ôm đến trước mặt phu nhân, lại cầm một khối điểm tâm trên bàn đưa sang, nói: “Nếm thử, tự ta làm.”
Trầm Giác hái rất nhiều hoa hòe, ngoại trừ làm cơm nóng thì còn lại đều hầm tương hòe hoa, lúc làm điểm tâm thêm vào một ít, vừa cắn vào hương lưu khắp miệng.
Thời gian nói dài cũng không phải, bảo ngắn cũng chẳng xong, phu nhân dần tỉnh táo, cầm điểm tâm nhìn một lát thì nói: “Thiếp không biết người biết làm thứ này.”
Quý Cửu cười một chút, “Hiện tại biết cũng không muộn.”
Phu nhân tao nhã che môi nếm thử, mùi vị tốt ngoài dự liệu, vừa mới chuẩn bị khen thì chợt dừng lại, nhìn y hỏi: “Người làm cho hắn ăn?”
Quý Cửu hơi nhíu mày, nói: “Nhàn rỗi làm để ta ăn, chia hắn một ít thì thế nào? Nàng lúc nào lại không rộng lượng như vậy?”
Phu nhân nghe vậy chỉ cười, nụ cười lẫn chút khổ sở, nói: “Gả cho chàng mấy năm, người còn chưa làm cho thiếp. Một lần cũng không có.”
Quý Cửu nói: “Đó là bởi vì tiết này hàng năm, ta hầu như không có ở nhà.”
“Có thật mỗi năm đều không ở?” Phu nhân hỏi ngược lại, “Năm vừa mới cưới thiếp, chàng có ở nhà, quên rồi sao?”
Chuyện nàng nói đã bị năm tháng xa xôi vùi lấp, Quý Cửu nghĩ mãi mới nhớ ra năm kia y đúng thật ở nhà. Nhưng tiết năm ấy bận cả ngày, ngay cả nương tử mới cưới cũng không gặp được mấy lần thì sao y nghĩ đến làm điểm tâm. Việc thế này cần phải có thời gian nhàn rỗi, hơn nữa phải tĩnh tâm mới có thể nghiêm chỉnh làm tốt. Bằng không ăn vào lại chẳng ra hương vị.
Lúc nhỏ làm cho mẫu thân cũng phải mất vài ngày mới xong.
Quý Cửu nói: “Nàng muốn thế nào?” Quý Cửu cầm lấy khối điểm tâm cắn vụn từ tay nàng, ngồi lại ghế trúc, vừa ôm bé con vừa nói: “Muốn gì thì hãy nói. Loại chuyện tranh cãi vô lí thế này nàng cũng làm sao, còn không bằng những phụ nhân phố chợ.”
Phu nhân gắng gượng bình tĩnh, rất nhanh nói: “Phu quân nạp thêm thiếp đi.”
Nàng lập tức đáp lời hệt như đã nghĩ chu toàn, chỉ còn chờ Quý Cửu gật đầu. Nhiều năm thế này… nam nhân ấy vẫn luôn cưng chiều nàng, tuy hiếm khi ở nhà nhưng vẫn không để nàng thiếu thốn tình cảm, mà bởi vì thời gian ít ỏi nên cho nàng càng nhiều. Nàng biết Quý Cửu sẽ không gật đầu nhưng nàng phải nói vậy mới có thể nói câu tiếp theo.
Thế nhưng những câu từ kia đã không có cơ hội thoát ra.
Quý Cửu đùa giỡn với bé con trước ngực, không mặn không nhạt trả lời: “Được.”
Phu nhân sợ run, suy nghĩ trong đầu toàn bộ bay biến.
Quý Cửu đợi lát mới ngước nhìn đôi mắt bất giác ướt lệ của nữ tử, bình tĩnh nói: “Nếu muốn nạp, thân phận như ta một người liệu đã đủ? Nghe người ta nói thôn Miên Hoa ngoài thành Đông có nhà họ Chương sinh được đôi nữ nhân ưu tú. Nàng thay ta đến coi mắt, nếu thật sự xinh đẹp liền chọn ngày lành đem về.” Đoạn thấy nàng không có phản ứng thì buông thêm một câu: “Càng nhanh càng tốt. Không chừng trước khi xuất chinh còn có thể cho bé con thêm một đệ đệ hoặc muội muội.”
Quý Cửu nói xong, nắn đôi má bầu bĩnh của bé Ngoan, hỏi: “Bé Ngoan, muốn muội muội không?”
Bé Ngoan là nhũ danh của bé con, bé nghe phụ thân gọi, mặc dù nghe không hiểu sắc bén trong lời nói nhưng cũng hớn hở gật đầu cười.
Gương mặt phu nhân trắng bệch như giấy, cơ hồ đứng không vững.
Quý Cửu chờ một lát rồi buông bé con xuống để bé chạy chơi, đoạn đến trước phu nhân lau lệ trên má nàng, lúc này mới nói khẽ: “Phu nhân, nàng cũng không phải rộng lượng như nàng nghĩ, hiểu không?”
“Tuy Quý Cửu không ưa loại này nhưng nạp thêm mấy người thiếp, thu vài ba vũ cơ đều có thể.” Quý Cửu nhàn nhạt nói: “Ngay cả dưỡng vài luyến đồng ở hậu viện thì phu nhân cũng không thể cự tuyệt.”
Quý Cửu nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của nữ tử, kéo nàng ngồi cạnh rồi chậm rãi nói: “Quý Cửu không nạp thiếp, không dưỡng thị nữ hoàn toàn không phải vì cưng chiều nàng.”
Bàn tay của phu nhân run rẩy tựa thú nhỏ đang sợ hãi.
Quý Cửu nắm chặt thêm, mới tiếp tục nói: “Những người đó Quý Cửu không để vào mắt, dáng người xinh xẻo cũng không để trong lòng. Vả lại ta đã thú thê nên không muốn để phu nhân đau lòng, đây mới là nguyên nhân mấy năm nay Quý Cửu không nạp thiếp.”
Quý Cửu buông đôi tay kia, nhìn chằm chằm hai mắt đẫm lệ của nàng, hỏi: “Phu nhân cảm thấy nếu vừa mắt Quý Cửu thì nàng cản được sao?”
Nữ tử đè nén tiếng khóc, lắc đầu.
“Mấy năm trước Hoàng thượng muốn ban thưởng vài cung nữ, tuy ta không nhắc đến nhưng nàng hẳn có nghe phong thanh, thật sự vậy, nhưng Quý Cửu không muốn.” Quý Cửu cười một lát, thản nhiên nói: “Nếu ta muốn, phu nhân ngăn không được. Nếu ta không muốn, Hoàng thượng ép chẳng xong.”
Trầm ngâm một lát, Quý Cửu nói lời cuối cùng: “Nếu ta động tâm thì làm sao để hắn tại nơi tiểu viện heo hút này chịu uất ức. Ta sẽ mang hắn vào phủ tướng quân trước mắt bàn dân thiên hạ. Phu nhân, đây mới là Quý Cửu. Nếu như Quý Cửu không làm vậy thì nàng không cần lo lắng chuyện gì.”
Bé Ngoan bấy giờ cầm mấy cánh hoa ngắt ven tường rồi vui vẻ nhào vào lòng mẫu thân, giọng thỏ thẻ: “Nương nhìn, hương hương.” Bé không nghe tiếng đáp lại mới ngẩng mặt lên. “Tách ——” một tiếng, giọt nước còn lưu hơi ấm rơi trên trán, bé Ngoan giật mình, nháy mắt khóc toáng lên.
Phu nhân lặng lẽ khóc, bé con gân cổ thét. Trong cảnh tượng khóc lóc thế này, Quý Cửu ngồi một bên ở ghế trúc, sắc mặt dửng dưng, không buồn không vui, chỉ có gió phất qua.
Chừng một chén trà nhỏ, tiếng khóc lắng xuống, phu nhân ôm bé Ngoan đứng dậy, cúi đầu nói: “Thiếp thân đã hiểu. Trời không còn sớm, thiếp nên trở về phủ.”
Quý Cửu ngồi dậy giúp nàng mở cửa, Quý Liễu thị đến bậc cửa chợt nhỏ giọng hỏi một câu: “Nếu phu quân không muốn, vì sao lại không…”
Quý Cửu vén vài ba sợi tóc trên trán nàng, trầm giọng nói: “Có vài người, ngươi tổn thương hắn một phần nhưng sẽ áy náy vạn phần. Quý Cửu không muốn quãng đời còn lại đều phải áy náy.”
Phu nhân hỏi: “Vì sao?”
Quý Cửu cười không đáp.
—— Bởi vì có vài người, ngươi vừa sinh ra đã thiếu nợ.
Xe ngựa dần đi xa, Quý Cửu nhìn bóng dáng khuất hẳn, đứng hồi lâu mới trở vào viện.
Rồi sau đó y chờ, chờ mãi đến khi màn đêm buông xuống, Trầm Giác và người nọ mới trở về.
Quý Cửu hỏi: “Đến nơi nào càn quấy?”
Y Mặc không đáp, đi qua ôm y. Quý Cửu vỗ lưng hắn, hỏi: “Uống rượu sao?”
Y Mặc không lên tiếng, Trầm Giác đáp: “Có uống mấy chén rồi vào rừng hái trái cây.”
Quý Cửu đáp “ừ”, hỏi: “Ta đói bụng, ai đi làm cơm?”
Trầm Giác thả bọc xuống, nói: “Ta tiện đường mua ít thức ăn.”
“Vậy ăn thôi.” Quý Cửu đẩy cái người đang dán trên người, kéo tay hắn lôi vào trong phòng.
Tiểu viện khôi phục yên tĩnh. Đêm u huyền, ánh trăng sáng tỏ, ngàn vì sao lấp lánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...