Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Hành trình từ tháng mười đến tháng mười một thấm thoát trôi nhanh. Lữ đội năm trăm người trải qua sàng lọc chỉ còn một đà đội phổ thông năm người. Thỉnh thoảng Quý Cửu nhìn tiểu đội này rồi không biết những nam nhân đồng hành với y xuyên qua sa mạc, liệu có mấy người toàn mạng trở về. Đều là những thanh niên đang độ phong nhã tài hoa, có lẽ sẽ vùi thây vào bụi cát sa mạc, có lẽ sẽ chết dưới đao của địch nhân. Tương lai thế nào chẳng ai lường được.

Lường trước thì thế nào? Ai cũng không còn đường lui.

Bọn họ là quân nhân, tử vong chính là sứ mệnh. Nếu trước khi chết có thể uống một hớp máu của địch nhân sẽ chẳng còn tiếc nuối.

Năm mươi người này được Quý Cửu cẩn thận quan sát, tinh tế tuyển chọn từ thân thủ đến tính tình, từ mười lấy một trong đội ngũ năm trăm người, nếu được tuyển thì chắc chắn phải giao ra tính mệnh, không cần hoài nghi.

Sau này bất kể huy hoàng hay tàn bại, bọn họ sẽ luôn kề vai chiến đấu, tương trợ lẫn nhau, bảo hộ lẫn nhau.

Chặng đường tính đến nay xem như yên bình, không gặp tặc nhân cũng không phát hiện mật thám phe địch, ngay cả những kẻ trong triều luôn muốn y chết cũng chưa xuất thủ. Yên bình như một hồi ảo giác.

Giữa cảnh sinh tử chém giết, kẻ đắm chìm trong yên bình ngụy tạo nhất định sẽ chết. Quý Cửu không lơi là cảnh giác dù chỉ một ngày, biết trước chặng này đẩy người ngã nhào, gập ghềnh trắc trở, nhưng y vẫn luôn bình tĩnh.

Gặp núi vượt núi, gặp sông băng sông, gặp địch thì sát phạt, đây là đạo lí của y.

Cát bụi theo gió đánh ập tới, mọi người nhịn thở cúi đầu tránh bão cát. Đến tháng mười một, bão cát càng lớn, gió ác liệt thốc cát vào mặt đau rát, cả mắt cũng chẳng mở nổi. Chờ cho bão cát qua đi mọi người mới vỗ xiêm y, từng lớp cát rơi xuống, dậm chân một cái rồi dắt lạc đà tiếp tục đi về trước.

Quý Cửu đi bên trong, Trầm Giác vác hòm gỗ đi cuối cùng.

Đà đội năm mươi người kéo thành một đường dài uốn lượn hướng về con đường mênh mông vô tận phía trước. Bọn họ không ai biết nó sẽ kéo dài đến đâu, cũng không biết có thể đi đến bao xa.


Chỉ có thể tiếp tục đi đến khi đường dưới chân nứt toác, rạch ra một con đường sống.

Trời tối dần, Quý Cửu lệnh đội ngũ dừng lại, mọi người dựa vào gò núi dựng lều bạt.

Nói là lều nhưng thật ra chỉ là vải vóc thô sơ che tạm đất trời, chắn không được gió, ngăn không được mưa, nhiều lắm chỉ đủ cho năm ba người vào nghỉ ngơi, dẫu sao có một chỗ ẩn trú cũng an tâm hơn.

Mọi người bắt đầu phân công, thu thập vài cành khô nhóm lửa, ăn ít lương khô lót bụng.

Ban đêm không khí lạnh giá, nếu không có lửa thì chặng đường này càng thêm gian nan. Không phải chỗ nào cũng có quán trọ, càng về phía tây người càng thưa thớt, đi một đoạn nữa là tiến vào sa mạc, tiến vào bôn ba thật sự.

Ánh lửa ấm áp hắt lên khuôn mặt Quý Cửu, y gặm một mẫu bánh bột,  nói: “Ngày mai là có thể đến thành trấn, bổ sung thêm nước và lương khô rồi nghỉ một đêm thật tốt.”

Các tướng sĩ gật đầu đáp lời, sau khi no bụng thì kéo lông cừu đắp lên người, hoặc gối lên mỏm đá hoặc dựa vào rương hàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa ngủ không bao lâu thì truyền đến tiếng lục lạc từ phía xa, âm thanh càng lúc càng gần, có lẽ vì thấy ánh lửa bên này nên tiến đến, xuất hiện lúc này ngoại trừ thương đội thì chẳng còn ai khác.

Quý Cửu mới vừa nhúc nhích, Trầm Giác đã đứng lên quát một tiếng về phía bóng đêm: “Người nào?”

Bên kia có người đáp lời, quả nhiên là thương đội.

Đám người kia nhanh chóng đi đến đống lửa hàn huyên cùng Quý Cửu.


Một đội mười lăm người do họ Chu cầm đầu, người bên ngoài gọi hắn là Chu lão đại, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hàng năm bị bão cát mài thành nhám đen, giọng tục tằng mang theo khẩu âm vùng đông nam. Vừa hỏi mới biết niên kỷ chỉ mới ba mươi, bôn ba quanh năm khiến hắn thoạt trông già dặn rất nhiều. Mười người kia cũng không thuộc đà đội của hắn, còn có du thương độc hành trên đường thấy bọn họ nhiều người nên nhập bọn chung đường.

Vì trù tính sai giờ nên đoàn người đụng phải Quý Cửu, ấy là hắn nói vậy.

Hàn huyên một chốc, Chu lão đại hỏi đám người Quý Cửu: “Các huynh đệ từ nơi nào đến, muốn đi đâu đây?”

Quý Cửu đáp: “Đến từ phương nam, đi tìm tài lộ.”

“Phương nam quả là tốt,” Chu lão đại lau mặt, nói: “Năm trước ta vận một lượng tơ lụa đến bán rất được giá.”

Quý Cửu cười rộ lên, nói: “Phương bắc bão cát lớn như thế, tơ lụa hàng dệt nhìn gọn nhẹ nhưng không thực dụng, năm nay ngươi cũng vận tơ lụa?”

“Ha ha, huynh đệ kiến thức rộng rãi. Sau đó buôn tơ lụa chẳng được nhiều, năm nay ta vận ít lá trà dược liệu đến bán.” Chu lão đại hỏi y: “Huynh đệ nhiều người thế này chắc vận toàn thứ tốt, con đường này ta chạy đã mười năm lại chưa từng gặp qua huynh đệ. Không biết huynh đệ buôn bán thứ chi, cùng ai buôn bán?”

Chỉ vừa quen biết, chẳng qua trên đường vô tình gặp được mà thôi, hắn hỏi như vậy thật hơi quá. Những binh sĩ ngồi cạnh Quý Cửu đều lạnh mặt, cảm thấy hắn thật không biết chừng mực.

Quý Cửu lại cảm thấy thú vị, người này mồm rộng miệng vang, nói chuyện lỗ mãng nhưng chạy thẳng tới mục đích không hề vong vo. Người như vậy hoặc là kẻ ngu xuẩn không tường võ thuật, hoặc là lòng dạ thâm trầm chẳng kiêng kỵ chiêu thức bên ngoài.

Rõ ràng hán tử bôn ba hành tẩu mười năm này không phải người vế trước. Quý Cửu cười, khóe mắt nheo lại, cời đống lửa trước người, đoạn buông gậy gỗ bắt đầu nói dối.

Trước tiên là kể về biên nam, cây cối rậm rạp, những khu rừng ngút ngàn dưới cái nóng quanh năm nuôi lớn quái cầm dị thú. Đây là lời mở đầu, sau đó y nhìn vào mắt Chu lão đại, chậm rãi nói: “Chu huynh có từng nghe, phương nam chếch lên một chút có một thôn làng ẩn kín, người ngoài gọi là “Vu thôn” chuộng thuật vu cổ, bởi vì “cổ” mà danh lưu muôn đời?”


Chu lão đại ngẩn ngơ, rất nhanh đáp: “Có nghe qua nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Chẳng lẽ…”

“Nghe huynh đệ nói xong đã,” Quý Cửu khoát tay ý bảo hắn đừng chen lời, nhanh chóng nói tiếp: “Nam nữ già trẻ trong Vu thôn đều dưỡng cổ, có trùng trăm chân, có nhện đen sẫm, vật kịch độc trong rừng… không gì là không dưỡng. Bọn họ bắt độc vật để thuần dưỡng,i cho độc trùng diễn luyện chém giết lẫn nhau, cuối cùng giữ lại một cổ duy nhất, rồi mới bắt đầu dưỡng thành. Dưỡng một con cổ phải mất ba năm, nếu khắc nghiệt thì có thể mất vài thập niên. Huynh đệ… chính là từ chỗ kia đến.”

Đêm đen đặc, vầng trăng lủng lẳng treo, các vì sao mất dạng. Giữa núi đồi sa mạc hoang liêu, Quý Cửu ngồi trước đống lửa, ánh lửa lanh lảnh nhảy trên mặt y, lúc sáng lúc tối kéo ra ba phần vặn vẹo quỷ dị khiến người sợ hãi.

Quý Cửu cời đống lửa, không nhanh không chậm nói: “Chu huynh, cái mà tại hạ buôn bán là những thứ này. Ta và cả đội bất quá buôn một chuyến hàng trong đời mà thôi. Huynh đệ buôn thương, Chu huynh phá cũng chẳng được. Hàng Chu huynh buôn bán tại hạ không có ý giao thiệp, nước sông không phạm nước giếng, huynh đài không cần lo lắng tại hạ ngăn cản tài lộ.”

Cười một tiếng, Quý Cửu nói: “Không chừng ngày sau Chu huynh gặp nạn còn cần huynh đệ gấp vội đưa ngươi về nhà.” Một câu cuối cùng, y nói cực khẽ, cũng bởi vì rất khẽ mà hệt như tuyên truyền giác ngộ.

Chu lão đại còn chưa kịp phản ứng đã có người sợ hãi la lên: “Chẳng lẽ các ngươi có người cản thi?!”

Nửa đêm ở chốn hoang dã, chỉ bằng một câu đã dọa mười người kia sắc mặt trắng bệch.

Quý Cửu không thừa nhận cũng không phủ nhận, đứng dậy chắp tay với bọn hắn, dẫn người mình lui tới bên kia, một lần nữa đốt lửa dựng trại, tránh xa nhóm người ấy.

Đồ đạc lại được sắp xếp ngay ngắn, lạc đà cũng đã nằm xuống, năm mươi người vây quanh đống lửa ngồi cạnh Quý Cửu, cười nhẹ nói: “Tướng quân há miệng lập tức thành lời.”

Quý Cửu thở dài: “Dọc đường có gặp nhiều thương đội, các ngươi chưa từng cẩn thận nghe bọn hắn nói chuyện sao?”

Có người hỏi: “Nói chuyện gì?”

Quý Cửu nói: “Trước đó vài ngày ta nghe nói rằng, thương lộ này được một người họ Chu nắm trong tay, thương nhân lui tới kiếm nhiều lợi lộc đều phải chia hắn ba phần, nếu không chặng đường này liền không yên ổn. Lúc ấy các ngươi cũng ở đó, sao lại chẳng ghi nhớ?”

Lại nói: “Các ngươi thấy hắn nói chuyện thẳng thừng liền cho là dốt nát lỗ mãng sao? Chẳng qua hắn không biết kiêng kị thôi. Những lái buôn kia nhắc đến tám chín phần mười là người này. Cùng loại người này dây dưa không bằng thừa dịp còn sớm khiến họ sợ chúng ta, bớt chút phiền toái.”

Trầm Giác nói: “Những lời vừa rồi khiến bọn họ sợ sao?”


Quý Cửu nói: “Không phải hắn sợ hay không, chẳng qua mấy ngày liên tục bôn ba, mọi người cũng đã mệt mỏi, có thể dọa thì sẽ dọa, chờ mai vào thành nghỉ ngơi thật tốt rồi sẽ thu thập hắn.”

Ra là lười động thủ nên mới sẵn lòng múa mép khua môi. Mọi người lĩnh hội được điều này liền chăm chăm nhìn Quý Cửu rồi chẳng biết nói gì.

Quý Cửu ngáp một cái ngồi dậy, lười biếng quay về lều. Nếu không tính sai, đêm nay sẽ thiên hạ thái bình. Muốn xem diễn trò thì phải đợi đến ngày mai.

Sáng hôm sau lên đường, trước lúc mặt trời lặn đã đến thành trấn, đây là thành trấn cuối cùng. Đi thêm về trước chính là biển cát, cảnh sắc vàng cháy, chỉ còn mỗi ảo ảnh mà thôi.

Đám người Quý Cửu vào nhà trọ, trước đánh một bữa no nê rồi gọi tiểu nhị đun nước ấm rửa mặt chải đầu. Cả người bụi đất rốt cục sạch sẽ, Trầm Giác nói: “Người kia tới.”

Đám người Chu lão đại cũng vào nhà trọ, hậu viện đương lúc ồn áo huyên náo thì lập tức lặng im. Quý Cửu khép cửa sổ, nói: “Vô sự, đám người kia không biết rõ về chúng ta, sẽ không dám tùy tiện động thủ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai vào sa mạc, nếu còn đi theo thì sẽ giết hắn.”

Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại lộ ra vẻ lãnh khốc.

Trầm Giác “vâng” một tiếng, tháo hòm gỗ sau lưng đặt lên giường của Quý Cửu, đoạn đi ra ngoài.

Quý Cửu đóng cửa cẩn thận, dựa vào đầu giường đọc sách. Không biết bao lâu, y cảm thấy mệt nhọc, cất sách xong vừa định nằm xuống thì thấy qua khe hở cửa sổ linh khe nháy lên bạch quang, giống như có người đang cầm binh khí. Quý Cửu khẽ giật mình, sau lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút liền xốc chăn kéo rắn lớn đã say hơn một tháng ôm vào trước ngực.

Cứ ôm như vậy, để thân rắn to dài quấn quanh thắt lưng, Quý Cửu ôm nó xuống giường đến trước bàn uống nước.

Cả đầu tóc ướt đẫm, Quý Cửu uống xong chén trà liền ngước mắt quét ra ngoài cửa sổ cười mà như không. Rắn lớn đen sẫm quấn trên lý y trắng tuyết, giáp vảy khắp người dưới nến ánh lên sáng loáng rực rỡ, vệt sáng hắt lên mặt y, nụ cười nháy mắt lộ ra một cỗ khí yêu dị giống như yêu vật diễm độc.

Chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa sổ vắng lặng tiếng người.

Quý Cửu vuốt ve vảy giáp lạnh lẽo rồi đứng đó một lúc lâu, xác định người nên nhìn đã nhìn qua, chẳng còn ai để  thưởng thức, y quay về giường buông màn, cùng rắn kia biến mất sau mành vải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui