Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Ngoài xa xa, tiếng gà gáy vang lên phá vỡ đêm đen. Trời tảng sáng, Quý Cửu mở mắt, bên gối có thêm một người, người nọ ôm y vào lòng nhắm mắt ngủ. Hắn ngủ thật say, ngay khi Quý Cửu tỉnh lại cũng không hề hay biết, Quý Cửu ngây ngẩn nhìn mái tóc tán loạn đầy xa lạ phía trước cho đến khi thấy rõ từng đường nét trên gương mặt người nọ. Trong một khoảnh khắc, y túm lấy y phục qua loa mặc vào, ngay cả giày cũng không mang, chân trần lao nhanh ra ngoài tựa như phía sau là mãnh quỷ dã thú gắt gao đuổi theo, lúc chạy còn cuốn theo một trận bụi đất.

Ngoài quân doanh có một con sông, vì địa thế nên dòng nước không hề mát lạnh, mặt sông phủ đầy cát bụi bẩn đục. Cách đó khoảng một dặm có vài thôn xóm, vì nước sông không sạch nên mọi nhà đều đào giếng lấy nước dùng, con sông này trở thành nguồn nước cho quân doanh tắm rửa gia súc.

Quý Cửu chạy một hơi tới bờ sông rồi không hề do dự nhảy ào xuống.

Thị vệ chạy phía sau bỗng ngây người, nhìn tướng quân đang chìm trong nước rồi không biết phải làm sao cho tốt. Hắn vất vả khôi phục tinh thần, vừa chuẩn bị mở miệng gọi người cứu mạng mới nhớ ra kỹ năng bơi lội của tướng quân nhà mình thật sự tốt, trừ phi bị người ấn đầu trói tay chân, nếu không thì làm sao có thể chết đuối? Nên tướng quân chắc chắn không phải tìm chết. Vậy y làm cái gì đây? Mới tờ mờ sáng liền lao từ trong trướng ra bơi lội sao? Thật không tưởng tượng nổi.

Thị vệ đứng thật lâu bên bờ, cuối cùng không nhịn được liền ngồi xổm xuống, hướng về phía mặt sông gợn sóng mà hô: “Tướng quân, tướng quân, tướng quân?”

Quý Cửu hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống đáy nước, mãi đến khi dòng nước tứ phía đè ép khiến lồng ngực như sắp vỡ tung y mới trồi lên. Y lau nước trên mặt, nhìn một khối bóng đen trên bờ, im lặng hồi lâu mới nói: “Phiền lòng, đến tắm một cái.”

Thị vệ kia ngẩn ngơ, nói: “Tướng quân, sông này tuy nước chảy nhưng trong quân đều dùng để tắm ngựa, cái bô… Sao ngài tắm gội ở đây?” Cũng không ngại bẩn.

Quý Cửu cười khẽ, sắc mặt ẩn trong tối không thấy rõ, y nói một câu khó hiểu: “Nước trong này sạch hơn ta nhiều lắm.”

Thị vệ không hiểu nhưng Quý Cửu hiểu. Y không nói gì, tiếp tục chìm xuống nước. Không biết đã nén hơi bao lâu, đến khi trong đầu kêu vù vù y mới hoảng hốt mở mắt, nước sông vàng đục tràn vào hốc mắt, đôi mắt lập tức chua xót, trong khoang miệng cũng nổi lên mùi vị chua xót, khó mà dằn được.

Y, một Quý Cửu hơn hai mươi năm tâm cao khí ngạo, ngay cả đệ nhất mỹ nhân của hoa lâu nổi tiếng bên bờ Hoài giang cũng không đặt vào mắt mà hiện tại phải hạ mình trở thành độc chiếm của yêu quái, làm sao có thể chịu được. Nếu không phải tính tình nhất quán kiên nghị, chỉ e y đã sớm tìm đến cái chết.

Quý Cửu ngâm nước một canh giờ dưới sông, đến khi trời sáng hẳn mới cầm lấy y phục được thị vệ mang đến rồi nghiêm túc mặc vào, để tóc ướt sũng về lại doanh trại.

Thời điểm lên khỏi mặt nước, Quý Cửu nhìn thấy người nọ đang đứng dưới tàng cây liễu dọc triền sông. Đây là lần đầu Y Mặc xuất hiện dưới ánh mặt trời, cả người khoác chiếc áo bào đen thẫm cùng mái tóc xõa tung đen nhánh. Ánh nắng xuyên qua tán cây vẫy lên người hắn những vệt loang lổ, vô vàn tôn quý tựa thần tiên hạ xuống nhân gian. Nhưng Quý Cửu không hề cảm nhận được một chút kinh diễm, tâm tình dần bình phục, ánh mắt dậy sóng không sợ hãi lướt qua hắn giống như đó chỉ là không khí, rồi y bình tĩnh rời đi trước mặt hắn.

Quý Cửu biết hiện tại y không cách nào hạ hắn nhưng y vốn không phải dạng người gặp chuyện liền lui bước, nhất định sẽ có một biện pháp. Y tin chắc như vậy. Nhưng ba tháng trôi qua, tâm phúc lưu lại trong kinh thành hỏi thăm về đạo nhân kia không hề truyền đến bất kỳ tin tức gì, Quý Cửu biết chắc là tìm không thấy. Rồi lại hoài nghi, nếu thủ hạ của y mật thám thì đừng nói một đạo nhân nho nhỏ, ngay cả chuyện trong cung cũng có thể thám thính, tại sao lần này lại thất thủ? Có lẽ lão đang cố tình trốn tránh.


Quý Cửu vừa nghĩ đến tình huống này thì trong đầu hiện lên tính toán. Y lập tức soạn một phong thư, cột vào chân bồ câu rồi thả nó bay khỏi quân doanh.

Khoảng hai tháng sau, Quý Cửu nhận được một hồi âm, đã tìm được đạo nhân rồi.

Quý Cửu vân vê trang giấy, trong lòng thầm đắc ý, chẳng qua y sử thêm chút lừa gạt, cho người đồn rằng vùng thôn ngoại thành xuất hiện quỷ quái, đã chết mấy mạng người, sau đó bố trí một nhóm mai phục, quả nhiên đợi được đạo sĩ đến hàng yêu. Thiên la địa võng, tóm gọn một mẻ cá.

Thế nhưng đạo sĩ chẳng hề nói gì, vẻ mặt tức giận muốn gặp đích thân Quý Cửu. Quý Cửu vốn muốn gặp lão, tự nhiên là bằng lòng. Y lập tức hồi âm, nói rõ ràng muốn mời lão đến vùng biên thành. Sau lại có thư báo rằng lão đã đến.

Quý Cửu đổi y phục đơn giản thường ngày, đợi cho thị vệ dắt ngựa đến liền giục ngựa, vừa đến bãi luyện binh thì trông thấy có hai người đứng trước cửa quân doanh, tựa như nãy giờ vẫn luôn tranh chấp. Trong đó có một người Quý Cửu biết, là ngũ đội trưởng trong quân, người còn lại một thân võ trang hắc sắc, trên vai đeo một chiếc tay nải màu lam, tay cầm một thanh kiếm, nhìn một bên mặt thì hoàn toàn xa lạ.

Quý Cửu tò mò hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Ngũ đội trưởng vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ vào người nọ: “Tiểu tử này thật vô lí! Hiện tại trong quân không mộ binh nhưng hắn lại chạy tới tòng quân, ta khuyên hắn đợi mùa khác hãy tới, thế mà hắn vẫn đứng mãi chỗ này!”

Quý Cửu có chút bất ngờ, nhảy xuống ngựa rồi đến trước mặt người nọ, vừa nhìn thoáng qua thì nhịn không được thầm tán thưởng, thật là một thanh niên tốt! Người này lưng vượn eo ong, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm. Quý Cửu hỏi: “Người nơi nào?”

Người nọ đáp: “Ung thành.”

Quý Cửu quan sát hắn, chàng thanh niên này tuy thân hình cao lớn nhưng không lộ vẻ lỗ mãng cậy mạnh, ngược lại mặt mày thong dong, hoặc giả nói là nội liễm, lúc nãy tranh chấp cùng ngũ đội trưởng cũng không nóng không lạnh, càng triển lộ xuất chúng. Quý Cửu dậy lòng yêu tài nên cho hắn ở lại. Ngũ đội trưởng dẫn hắn đi ghi danh rồi chỉ hắn thao luyện cùng những binh sĩ khác. Phân phó xong rồi, y lại nói: “Hôm nay liền dán bố cáo, trong quân mộ binh.”

Ngũ đội trưởng có hơi sửng sốt, nói: “Gần đây không có chiến sự.”

Quý Cửu cười, “Rất nhanh sẽ có.” Nói xong lại lên ngựa, quất roi chạy thẳng.

Vó ngựa kéo theo một luồng bụi đất giống như một dải lụa vàng chắn ngang tầm mắt. Người thanh niên vốn nên theo ngũ đội trưởng ghi tên vào quân tịch, thế nhưng hắn cứ đứng mãi chỗ đó mà không hề nhúc nhích, dõi mắt nhìn theo bóng người thúc ngựa.

Ngũ đội trưởng đi được hai bước thì trở về túm cánh tay hắn, nói: “Nhìn cái gì, đó là Quý tướng quân của chúng ta, trong quân có hai vị Quý tướng quân, đây chính là tiểu tướng quân. Đẹp mắt đúng không? Đừng chỉ nhìn điệu cười tủm tỉm của y, lúc luyện binh ngươi sẽ được lãnh hội! Thật là tuổi trẻ, ở nhà có gì không tốt mà muốn đến tòng quân…” Một đường liến thoắng nói, một đường âm thầm nghĩ, rốt cục cái câu “rất nhanh sẽ lãnh hội…” là có ý gì.


Người thanh niên bị hắn lôi kéo cũng không so đo, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn cả người và ngựa phía bên kia biến mất nơi cuối đường. Lúc này lại nghe thấy những lời lẩm bẩm của ngũ đội trưởng, hắn không khỏi nghĩ thầm, y nghiêm khắc hay không thì ta so với ngươi càng hiểu nhiều hơn, ngươi còn chưa bị y đánh vào vào kẽ tay đâu.

Quý Cửu vào thành, vào một nhã phòng trong trà lâu, vừa điểm một ấm hoa trà thì cửa phòng bị đẩy ra, đi vào là hai người một tả một hữu như vách tường vây bọc một đạo sĩ tóc trắng như hạc mặt hồng tựa trẻ con. Họ thấy Quý Cửu liền vội vàng hành lễ, cung kính gọi một tiếng: “Đại nhân.”

Quý Cửu cho bọn họ lui ra, tay làm động tác ra hiệu mời đạo nhân ngồi xuống, y tự châm trà, cười nói: “Thật khó mời được tiên gia.”

Đạo nhân tức giận, “Khó mời cũng đã bị ngươi ‘mời’ đấy thôi,” Lược một đoạn, đạo nhân vẫn là miệng không nhịn được ác khí, bồi thêm một câu: “Ngươi ngoại trừ lừa ta thì là gạt ta, cái tật xấu này khi nào mới bỏ đây?”

Quý Cửu chớp mắt: “Ta chỉ nhớ lần này, còn có lần khác lừa ngươi sao?”

Đạo nhân im bặt.

Quý Cửu thấy thế im lặng một lát, nói: “Tiên gia là người hiểu biết, người xuất trần không nên so đo cùng kẻ phàm phu tục tử như ta. Chi bằng hai ta thoải mái chuyện trò cùng nhau về những gì ngươi biết?”

Hứa Minh Thế thầm nghĩ ta còn lâu mới nói cho ngươi. Thật ra lão không biết nên nói thế nào, nói điều gì cũng cảm thấy không thích hợp. Làm sao sẽ thích hợp đây? Trầm Thanh Hiên trong ký ức của bọn họ nay đã thành Quý Cửu, dung mạo không thay đổi, tính tình cũng không thay đổi, từ chuyện lừa gạt trói lão như nay liền thấy được. Nhưng Quý Cửu không hoàn toàn là Trầm Thanh Hiên. Trầm Thanh Hiên của kiếp trước, tất cả tốt đẹp luôn dành cho bọn họ, tất cả tệ hại đều đổ lên người ngoài. Mà kiếp này, bọn họ trở thành người ngoài.

Chúng ta trở thành người ngoài —— Hứa Minh Thế không dằn được thở than. Lão biết bản thân từng sinh lòng ái mộ với Trầm Thanh Hiên của kiếp trước, thế nhưng xà yêu kia nhanh chân đến trước, và rồi lão cũng từng oán trách. Dẫu sao cũng là người tu đạo, tự biết không nên can lụy đến yêu hận nên tự lão khống chế nhân tố ngoại lực khiến đoạn tình này dần bị thời gian gọt giũa thành một phần thân tình. Nhiều năm như vậy, lão nhìn thấy xà yêu kia ngày qua ngày tìm kiếm, mà hắn lại không biết bản thân đang bị tương tư dày vò… Rồi lão bỗng nhiên ngộ ra, cái chưa từng chạm được cũng chưa chắc là họa. Những thứ như tình cảm đã hoàn toàn phai nhạt, thật ra lão đối với lão rắn này, sói con kia, còn có người trước mắt đều động lòng thương xót. Là thương xót, mà cũng là yêu. Lão yêu thế nhân, yêu vạn vật tự nhiên, yêu vạn vật sinh linh.

Lão chân chính trở thành đạo gia tu tiên. Nhưng tính cách hoạt bát, tính tình khắc trong xương cốt không hề mất đi nên lão vẫn trằn trọc lưu lại nhân gian, cứu khốn phò nguy.

Cuối cùng lão không vũ hóa thành tiên, vẫn là thân phàm xác thịt nên đời này mới lại cùng Trầm Thanh Hiên chuyện trò. Hứa Minh Thế thật sự cảm thấy đại xà không oan, thua trong tay một người như vậy thật sự không oan.

Quý Cửu nhìn thấy biểu tình biến ảo trên mặt lão thì ngẩn người, dằn không được lên tiếng hỏi: “Sao?”

Hứa Minh Thế khôi phục tinh thần, nhìn y hồi lâu rồi gật đầu, đáp: “Ta cũng có thể nói cho ngươi một ít.”


“Mời nói.”

“Ấn ký trên cổ tay của ngươi thật sự là do kiếp trước bị rắn cắn.” Hứa Minh Thế nhìn chăm chăm vào cổ tay y, nói: “Ngươi hắt một chén trà lên con rắn kia, hắn quay đầu cắn ngươi một cái. Vốn nên là ân oán lẫn nhau, vết ấn này không nên theo ngươi đến kiếp này. Nhưng vì ngươi chấp niệm quá nặng, nếu không vì bức ép rắn kia lưu lại bên người thì vết ấn này sẽ không cùng ngươi sinh ra.”

Quý Cửu ngẩn người, nhìn vết ấn trên tay, suy nghĩ một lát rồi nói: “Rồi sao?”

“Kiếp trước ngươi gọi là Trầm Thanh Hiên, là công tử của một gia đình đại phú, mạng của ngươi vốn nên là đại phú đại quý, ngươi lại… vì người nọ mà buông bỏ tiền đồ công danh chỉ để bồi bên cạnh hắn.”

Quý Cửu nhíu mày, “‘Người nọ’? Là người phương nào?”

Hứa Minh Thế không trả lời y, chỉ nói những điều có thể, lão tiếp tục nói: “Bởi vì kiếp trước mạng ngươi không triển lộ quý khí nên kiếp này ngươi trở thành nhi tử của tướng quân, bổ sung mệnh cách phú quý kia. Thế nhưng, kiếp này của ngươi mặc dù phú quý hiển hách nhưng sát nghiệt quá nặng, đoản mệnh. Cho nên tiểu tướng quân… hay là ngươi phóng tâm, để mười mấy năm còn lại an ổn trôi qua.”

Quý Cửu không đáp, dường như đang đợi lão nói tiếp. Hứa Minh Thế cũng không nói, nhắm mắt ngồi xuống.

Quý Cửu nói: “Còn nữa không?”

Hứa Minh Thế lắc đầu.

“Chỉ có vậy?”

“Thiên cơ bất khả lộ.”

Quý Cửu đứng dậy, lạnh mặt nói: “Vậy yêu quái kia là chuyện gì?”

Hứa Minh Thế không nói cũng không đáp.

“Ngươi có thể hàng phục hắn?” Quý Cửu mất đi tính nhẫn nại, vào thẳng mục đích.

Hứa Minh Thế mở mắt, “Ngươi muốn trừ hắn?”


“Đương nhiên.”

“Đó là yêu quái tu hành hai ngàn năm, trừ phi hắn tự tuyệt sinh lộ, nếu không sẽ không dễ bị tiêu diệt…” Hứa Minh Thế nói: “Ngươi nên vứt suy nghĩ này đi.”

Quý Cửu vẫn không thể tin: “Không ai có thể trừ hắn?”

“Tuy hắn là yêu quái nhưng chưa từng hại ai, nếu phải nói có thì cũng là người kia tự rước lấy.” Hứa Minh Thế lắc đầu nói: “Ngược lại hắn khắp nơi làm thiện, công đức thâm hậu, bất quá thêm mấy trăm năm nữa sẽ có thể đứng hàng tiên tôn.”

Quý Cửu đứng cứng ngắc tại chỗ, trên mặt không chút nhân khí, bàn tay giấu trong tay áo bất giác nắm chặt thành quyền. Có vết máu từ khe hở lòng bàn tay chảy xuống.

Hứa Minh Thế thấy thế thì trong lòng khó chịu, nhịn không được nói: “Ngươi hà tất phải vậy. Nếu ngươi phóng tâm, đời này kết thúc liền có thể giải thoát.”

“Đời này?” Quý Cửu giật mình, hoàn hồn nói, “Kiếp trước hắn cũng như vậy sao?”

Hứa Minh Thế nghe y hỏi vậy thì có vài ba phần tức cười, phải biết kiếp trước là do ngươi sống chết quấn hắn. Nếu không phải ngươi chấp mê bất ngộ, làm sao kiếp này lại bị hắn khó dễ.

Nhất báo hoàn nhất báo, chớ quá như vậy.

Hứa Minh Thế nói: “Muốn biết tiền căn hậu quả, sao ngươi không tự mình đi hỏi hắn.”

Quý Cửu sẽ không hỏi, cũng chẳng đáng hỏi, y và hắn chẳng có gì để nói. Bất luận nói thế nào rồi y sẽ lại van cầu hắn, quỳ trên đất, dập đầu đến khi mặt đầy máu tươi, hủy hết tự tôn để van cầu hắn.

Nhưng hắn vẫn không buông tha y, thôi vậy. Y sẽ không van cầu hắn. Nếu ngay cả đạo nhân hòa thượng đều không thể trừ hắn, thế thì y đành tự cứu vậy.

Chia tay Hứa Minh Thế rồi trở lại quân doanh. Hai tháng trôi qua, Quý Cửu không có bất kỳ thất lễ. Vô luận Y Mặc xuất hiện ban ngày hay ban đêm y đều làm như không thấy, chẳng hề nhìn hắn một lần, ngay cả trên giường cũng nhắm nghiền hai mắt, bất luận sau khi xong chuyện Y Mặc rời đi hay ở lại y đều không nhìn đến sự tồn tại của hắn.

Đúng là, một câu cũng không nói, một câu cũng không hỏi.

Chẳng qua đôi lúc khi khóe mắt chuyển dời, Quý Cửu sẽ liếc đến phần giường được trải rất nhiều chăn nệm. Không một ai biết, dưới lớp đệm chăn dày kín kia có một thanh chủy thủ sắc bén, xuy mao đoạn phát. Y chỉ cần thời cơ.

Y không thể van cầu ai thì đành tự mình tìm lối thoái, bất kể hậu quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui