Editor: Phác Hồng
Một năm lại một năm qua đi, năm sau cũng chẳng khác gì năm trước, Trầm Thanh Hiên cảm thấy như vậy, y hỏi Y Mặc, Y Mặc cũng một cảm giác. Bọn họ vẫn giống như trước đây, thỉnh thoảng tách ra, hoặc một hai ngày, hoặc năm ba ngày, hoạ hoặc thì một hai tháng, cũng không tách nhau quá lâu. Sau mấy ngày chia cách Y Mặc sẽ trở lại tiểu viện phía nam Trầm phủ. Lúc đêm đến, hắn ôm cái người đã cởi phát quan, tóc dài buông xõa vào lòng. Mà người kia luôn dùng vẻ mặt dịu dàng nồng thắm hỏi hắn, gả hay không gả.
Ngày chậm rãi trôi qua, lặng yên như nước, thời gian khẽ khàng rơi. Rồi tình cờ ngoảnh lại, Trầm Thanh Hiên phát hiện thời gian sao nhanh thấm thoát, nhóc con ồn ào náo chuyện bên cạnh họ đã cao lớn rồi. Tiểu Bảo đứng cạnh y, đã có thể cùng y sánh vai.
Trầm Thanh Hiên xử lí xong xuôi sự vụ thì trở lại tiểu viện, Tiểu Bảo đang đọc sách trong phòng, âm thanh lanh lảnh, từ ngoài viện cũng có thể nghe thấy. Trầm Thanh Hiên khép cửa, cởi áo choàng cùng ống tre giữ ấm giao cho nha hoàn, y đi qua xoa nhẹ đầu Tiểu Bảo, khẽ hỏi: “Phụ thân con đâu rồi?”
“Ôm lò sưởi đọc sách, nhưng con nghĩ phụ thân hẳn đang ngủ.” Tiểu Bảo cũng khẽ đáp, lúc nói chuyện thì ngẩng đầu lên, mặt mày tuấn lãng, có thể đoán được tư thái khi trưởng thành sẽ thật kiên cường. Tiểu Bảo nhìn cha, lại nói: “Con đoán phụ thân biến thành rắn.”
Trầm Thanh Hiên cười một tiếng, “Hắn đang ngủ mà còn lớn tiếng như vậy.”
“Lúc con dừng lại phụ thân đã tỉnh rồi.” Tiểu Bảo le lưỡi, đằng sau bình phong truyền đến tiếng lật chăn, kế tiếp là giọng nói Y Mặc vang lên, “Nói nhiều.” Giọng điệu Y Mặc mang theo chút buồn ngủ mơ hồ.
Trầm Thanh Hiên đi đến vén màn giường, chăn mền được trải phẳng phiu, ở phía trung tâm nổi lên một khối, quả thật là hiện nguyên hình ngủ say sưa. Trầm Thanh Hiên vươn người ôm rắn lớn vào lòng, nói: “Đừng ngủ nữa, ngươi không cần ngủ đông.” Lại nâng cao âm lượng nói vọng ra phía ngoài bình phong: “Tiểu Bảo cũng đừng học bài, nay Tết Nguyên Tiêu, tối đến chúng ta sẽ đi dạo.”
Y Mặc khôi phục hình người, lười biếng không lên tiếng còn Tiểu Bảo khép sách vở, cười xán lạn. Trầm Thanh Hiên cũng cười, ngón tay xuyên qua từng sợi tóc của Y Mặc, hỏa than cháy đỏ rực, an tĩnh chẳng giống chốn phàm trần.
Tết Nguyên Tiêu, đường phố treo đầy đèn lồng màu đỏ, không khí tản mác mùi hương cát lành cùng hạnh phúc. Tiểu Bảo hưng phấn luồn lách khắp các gian hàng rong như thoi đưa, nhưng so với khi còn bé đã chín chắn nhiều rồi, hắn không còn chạy nhảy loạn xạ nữa. Khắp đường ngập sắc xanh đỏ, Trầm Thanh Hiên đứng dưới hoa đăng nhìn hội đố đèn đằng trước, đố đèn chỉ cần đoán trúng thì có thể lấy đi nên rất nhiều người vây quanh. Khi hai người đến thì bọn họ tán đi một ít. Mấy năm nay đối đãi như thế đã thành thói quen, Trầm Thanh Hiên cũng chẳng lưu tâm, ngược lại còn đứng trước Y Mặc mà chọc ngực hắn, khẽ nói: “Độc xà.” Lại chỉ Tiểu Bảo đang xem hội đèn đằng trước, nói: “Mãnh thú.” Cuối cùng trở tay chỉ ngược về mình: “Người quái gở làm bạn cùng độc xà mãnh thú.” Y Mặc nhìn một lát rồi đưa tay búng nhẹ trán y. Động tác này được hắn luyện đến mây trôi nước chảy, chẳng qua phần lớn là dùng trên người Tiểu Bảo. Trầm Thanh Hiên bị búng trán thì hi ha cười, tiếng cười phóng túng vang lên.
Trên phố chợ không ngớt tiếng rao mời, đa phần là các gian hàng bánh trôi, kèm theo tiếng rao là mùi hương gạo nếp được nấu chín, khói tỏa lượn lờ. Trầm Thanh Hiên dừng bước kéo Y Mặc ngồi xuống, gọi thêm Tiểu Bảo đến, ba người ngồi một bàn ăn bánh trôi.
Y Mặc không thích món ngọt, chỉ lúc này hàng năm mới cùng bọn họ ăn chén bánh trôi nhân vừng hoa quế.
Chủ quán là một người trung niên, trên mặt hằn vết tang thương, vừa thấy Trầm Thanh Hiên đến thì thả thêm vài chiếc bánh trôi, bánh trong chén ba người sẽ nhiều hơn chén khác mấy cái. Khách nhân ngồi bàn kia thấy vậy thì không thuận, vỗ bàn đòi lí lẽ. Chủ nhân chất phác cười, nói: “Cả nhà Trầm thiếu gia chiếu cố việc buôn bán này đã mười hai năm rồi.”
Trầm Thanh Hiên kinh ngạc nhìn Y Mặc, “Đã mười hai năm sao?”
Y Mặc uống canh ngọt, không thèm quan tâm đến y, thực tế đã mười ba năm rồi. Hắn cùng người này ăn mười ba chén trôi nước, gác mười ba đêm giao thừa, trải qua mười ba lần xuân thu nóng lạnh.
Hơn nữa, vẫn chưa hề thấy chán.
Trầm Thanh Hiên ăn xong bánh trôi thì cởi hà bao móc ra một chuỗi dây đỏ xâu mười sáu đồng tiền, y đặt trên bàn như mọi khi rồi nói vài câu cát lợi với người chủ quán. Ba người tiếp tục đi dạo. Trầm Thanh Hiên dừng trước tiệm họa ảnh một lát, lại đến trước gian hàng đất sét, nhìn búp bê bụ bẫm tròn lẳn bằng đất sét một lúc lâu, y hỏi Tiểu Bảo thích cái nào. Tiểu Bảo nhìn một lúc, ngón tay ngẫu nhiên chỉ vào một em bé: “Cái này.” Đó là một bé nhóc đang lim dim ngủ, thân hình mập mạp, mắt lờ đờ khép lại như sợi chỉ nhỏ.
Trầm Thanh Hiên liếc Tiểu Bảo, không lên tiếng mua bé nhóc kia. Phụ tử hai người cầm búp bê đến một chỗ trống, Trầm Thanh Hiên hỏi: “Vì sao chọn cái này?”
“Giống phụ thân khi đông đến, lúc nào cũng ngủ.” Tiểu Bảo trộm cười, giấu bé nhóc kia vào trong tay áo.
Trầm Thanh Hiên quay lại nhìn Y Mặc đứng trước gian hàng, đang im lặng chọn búp bê.
Y Mặc cầm một con cáo nhỏ trở về. Cáo nhỏ bằng đất sét, cả người tuyết trắng cuộn thành một khối, mũi và cằm đều chôn dưới cái đuôi lông xù làm lộ ra một đôi mắt như cười như không, ánh mắt hẹp dài như mộng như mê. Giảo hoạt mà đáng yêu.
Y Mặc vỗ nhẹ cáo nhỏ lên mũi Trầm Thanh Hiên, “Ngươi.”
Trầm Thanh Hiên nói: “… Ta sao mà giống dạng này.”
“Giống nha.” Tiểu Bảo làm chứng.
Trầm Thanh Hiên chạy tới, chọn một hồi thì được một chú chó mập mạp đang ngước cổ nhìn trời, chẳng biết nó đang nghĩ gì. Trầm Thanh Hiên vỗ chó mập lên mũi Tiểu Bảo, “Ngươi.”
Tiểu Bảo há to mồm, kinh ngạc: “Cha, đây là chó!”
“Ta biết.”
“Con không phải chó!” Con là sói nha!
“Giống.” Trầm Thanh Hiên xoa đầu hắn, cười tủm tỉm: “Giống mà.”
Y Mặc nói: “Không cần cãi. Trước mặt trưởng bối ngươi luôn là như vậy.” Y Mặc chỉ vào chú chó mập kia.
Tiểu Bảo rơi lệ không biết nói gì.
Ba người lại tiếp tục đi dạo. Trầm Thanh Hiên đột nhiên khó hiểu lẩm bẩm: “Các ngươi không nhận thấy mấy búp bê ở gian hàng kia mỗi năm đều mập hơn sao?”
Tiểu Bảo còn đang rối rắm giữa chó và sói, không quan tâm đến chuyện này. Y Mặc nhìn đội ngũ vũ long phía trước, cũng lười trả lời vấn đề. Trầm Thanh Hiên nghĩ ngợi, rồi chợt phát hiện – không ai để ý đến y.
Tầm mắt Trầm Thanh Hiên liếc đến một bóng người, y dừng lại rồi cất bước đi tới. Y Mặc cùng Tiểu Bảo đứng tại chỗ, bọn họ cũng nhìn thấy người kia đang đi tới bờ sông, bờ sông là nơi thả hoa đăng, mà người kia chính là nãi nãi của Tiểu Bảo, Trầm phu nhân. Cho nên Trầm Thanh Hiên mới không nói một lời mà vội vàng chạy tới.
Mặt Tiểu Bảo bỗng chốc trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Đã bao lâu nãi nãi chưa thấy qua cha?”
Y Mặc không trả lời, ngoảnh đầu nhìn về phía trước, nói: “Xem xiếc thuật đi.”
Hai người chậm rãi đi đến cầu vượt tổ chức diễn xiếc.
Trầm Thanh Hiên sãi bước trong dòng người, gạt ra dòng người huyên náo, mắt thấy đã càng gần bóng dáng kia thì đột nhiên phát hiện có gì không thích hợp. Trong nháy mắt, lông tơ dựng thẳng lên. Y cảm thấy trời đất quay cuồng, còn kéo theo hơi lạnh thấu xương, giống như trở về lúc nhỏ khi rơi vào hố băng, Trầm Thanh Hiên cố gắng mở to mắt, thế nhưng trước mắt đã là một mảnh tối đen.
Đây là đầu năm thứ mười ba, mỗi ngày qua đi Trầm Thanh Hiên đều nghĩ đến điều này một lần.
Thế rồi cũng đến ngày này, cuối cùng y không chờ Y Mặc được nữa.
Ta không thể đợi ngươi nữa rồi. Trầm Thanh Hiên cắn răng, gắng gượng chống người lảo đảo trên ngã tư để đến vách tường, y khom người dựa vào tường cố gắng hô hấp. Rồi trong phút chốc, thân thể co quắp lại, y nhớ đến mẫu thân ở bờ sông thả hoa đăng —— hẳn là không phải đâu.
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ rất ngắn hoặc có lẽ dài đăng đẳng. Trầm Thanh Hiên nghe được giọng nói của Tiểu Bảo vô cùng lo lắng, không ngớt gọi bên tai y: “Cha, cha!”
Trầm Thanh Hiên chậm rãi mở mắt, phố xá vẫn là phố xá, đèn lồng rực rỡ hòa cùng tiếng rao huyên náo, mà ở giữa những ồn ào náo nhiệt kia, y thấy được Y Mặc đang đứng, áo bào đen thẫm, tóc dài tán loạn. Hắn đứng phía xa xa lẳng lặng nhìn y, đáy mắt lặng ngắt.
Toàn bộ thế giới rơi vào yên tĩnh.
Trầm Thanh Hiên cong khóe môi nặn ra một nụ cười, y dựa vào Tiểu Bảo đứng lên, đi từng bước từng bước, cước bộ nặng nề mà chậm chạp, giống như vượt qua thiên sơn vạn thủy, băng qua bờ sông tam sinh, lại giống như giẫm trên bụi gai đao nhọn, mỗi một dấu chân đều kéo theo vết máu. Y cất từng bước đau khổ gian nan.
Cuối cùng dừng trước Y Mặc, tầm mắt đối nhau.
Cả hai nhìn nhau, rồi chẳng nói được câu nào.
Y cầm tay Y Mặc, ngón tay quyện vào nhau, hoa văn điệp lẫn nhau. Y cứ nắm mãi, rồi kéo, sau đó thì nói khẽ: “Chúng ta về nhà thôi.”
Sinh mệnh của y mỗi ngày càng nhanh chóng tiêu hao.
Mỗi ngày Tiểu Bảo đều đứng trước cửa, không nói một lời mà chỉ lắng nghe động tĩnh trong phòng. Cha hắn ngày đêm xử lí sự vụ, bắt đầu lật sổ sách kiểm kê cửa hàng trong tộc, ruộng nương tá điền, hàng hóa này nọ… Đã năm ngày năm đêm không hề nghỉ ngơi, giống như dùng những ngày cuối đời để giải quyết cho xong mọi chuyện.
Tiểu Bảo không biết hắn đứng chỗ này bao lâu, hắn chỉ đứng, im lặng đứng bất kể mưa gió, cũng giống như phụ thân hắn, lẳng lặng ở cạnh người kia, bầu bạn cùng y.
Hắn đã biết lai lịch của mình, cũng biết rằng, hắn muốn tự tay đưa tiễn cái người không máu mủ nhưng thân thiết yêu thương hắn vô cùng kia.
Một tháng trôi qua, Trầm Thanh Hiên gọi hắn vào phòng.
Cửa sổ đóng chặt, dưới ánh sáng mịt mù Tiểu Bảo nhìn thấy cha hắn.
Gầy trơ xương, gò má nhô cao, cằm nhọn lại, mà một đầu tóc đen nay thành bạc trắng.
Tiểu Bảo nghẹn ngào, hết nhịn rồi nhẫn, cuối cùng khóc không thành tiếng.
“Mọi việc đã xử lý xong.” Trầm Thanh Hiên như chưa từng nghe thấy hắn khóc, y cười nói: “Ta muốn trở về núi, con có đi hay không?”
Tiểu Bảo gật đầu, đi tới nắm tay y.
Trầm Thanh Hiên để lại mấy phong thư trên bàn, mở cửa rời đi. Một luồng gió phất qua, bóng người trước cửa như bị thổi tan vào hư không, cửa phòng rộng mở cũng khép lại, “kẽo kẹt” một tiếng, khép lại từng đoạn yêu hận dai dẳng nơi đây.
Biệt viện trong núi đã bỏ trống nhiều năm, Trầm Thanh Hiên ngồi dưới bầu trời, dựa vào lòng Y Mặc.
“Sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán tăng hội, cầu mà không được.” Giọng Trầm Thanh Hiên trở nên khàn khàn, suy yếu vô lực, y chậm rãi nói: “Cả đời ta, chỉ có một nỗi khổ.”
Y Mặc ôm chặt y.
“Sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường, người ta yêu chưa từng rời ta, những việc oán hận cũng không giữ trong lòng, ” Trầm Thanh Hiên giơ tay, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, bàn tay tiều tụy lướt trên mặt hắn, đáy mắt vẫn là si mê quyến luyến, y khẽ nói: “Chỉ có, cầu mà không được.”
Cả đời này, cầu mà không được.
Trầm Thanh Hiên vuốt ve khuôn mặt kia, “Chỉ vì cầu không được nên ta mới tránh khỏi sáu nỗi khổ kia. Y Mặc…” Y nói gấp vội, thở hổn hển vài tiếng. Y Mặc khe khẽ vỗ, tại tấm lưng gầy còm mà nhẹ nhàng vỗ về, giống như an ủi hài nhi mới sinh, tư thái thận trọng.
“Ta thích ngươi.”
Trầm Thanh Hiên nói, nhắm mắt lại rồi nhoẻn miệng cười. Cả đời của y là lần đầu nói thích, cũng là lần duy nhất.
“Y Mặc, ta thích ngươi.”
Mi mắt hoàn toàn khép lại, Trầm Thanh Hiên se sẽ nói, nói xong thì ngủ, cổ tay rũ xuống khuỵu tại bên người.
Y Mặc nhắm mắt, ôm y vào lòng, hắn dùng sức lực cực lớn để ôm y, giống như muốn khảm sâu thân thể khô gầy kia vào trong xương tủy. Phiến môi chạm đến tợ tóc trắng muốt, khẽ khàng hôn lên.
Nhưng mà, không có ai đáp lại hắn nữa rồi.
Di thư của Trầm Thanh Hiên, sau khi chết giản lược tang sự, không cần đợi Trầm Trinh trở về, táng y ở biệt viện trên núi, mang hòm gỗ chứa trong ngăn tủ bí mật đến cùng chôn cất.
Ngày nhập liệm cho y, Trầm Trinh gấp gáp chạy về, Trầm phụ tuổi tác đã cao, bệnh nằm trên giường, Trầm mẫu chưa từng ra mặt, khóa mình trong Phật đường. Trầm Trinh trở về chủ trì đại cục. Hứa Minh Thế cũng nghe tin, vừa vặn đến được ngày nhập liệm. Trầm Trinh làm theo di mệnh của huynh trưởng, táng y trên núi, còn phần hòm gỗ kia, Trầm Trinh tìm được rồi mở ra xem. Bên trong là những trang giấy cổ xưa tràn đầy nét chữ, có của Trầm Thanh Hiên mà cũng có của một người khác, đều là những đoạn đối thoại, còn có vài quyển sách, là nhưng điển tịch khó tìm trên đời, không cần nghĩ cũng biết là do chủ nhân của những nét bút kia đưa đến, còn có một bộ xuân cung đồ… Tất cả được cất giữ cẩn thận, đặt ở trong hòm không biết đã bao năm.
Trầm Trinh đặt hòm gỗ vào trong quan tài của huynh trưởng.
Quan tài được chôn cất, nghi thức hoàn tất, mọi người lần lượt trở về. Chỉ còn mỗi Trầm Trinh lưu lại, quỳ trước mộ lặng khóc.
Đang lúc đau buồn thì bên cạnh nhiều thêm một người, Trầm Trinh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước nay chưa từng gặp gỡ kia, liếc mắt một cái cũng biết được thân phận của hắn.
“Ngươi…”
Y Mặc cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt chuyển đến tấm bia đá lạnh băng, chậm rãi nói: “Ta mang Trầm Giác đi, ngày sau có việc thì vào trong núi tìm ta.”
“Ngươi nói Tiểu Bảo?” Trầm Trinh sửng sốt một chút, rất nhanh đáp lại: “Nhưng hắn vẫn là con cháu Trầm gia.”
“Ta đã đáp ứng y nuôi Trầm Giác đến lúc trưởng thành.”
“… Nếu như là ý định của ca ca…” Khóe mắt Trầm Trinh hoen đỏ, hắn gục đầu xuống, “Sao ta có thể làm trái tâm nguyện của ca ca.”
Y Mặc ngồi xổm xuống nhìn tấm bia đá trước mặt, đáy mắt vô bi vô hỉ, hắn lẳng lặng nhìn, cuối cùng vươn tay vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo kia. Mặt trên là danh tự Trầm Thanh Hiên, tên này tới bây giờ đều là mềm nóng, có thể để hắn ôm vào lòng sưởi ấm, thế mà giờ khắc này… lại lạnh lẽo hơn hắn.
Y Mặc đứng dậy rời đi.
Trầm Trinh vẫn quỳ gối tại đó, than khóc.
Khi hắn lau lệ ngước lên, khóe mắt đảo qua tấm bia đá chợt thấy khác thường, hắn cẩn thận nhìn lại, trên phiến bia đá thêm vào một hàng chữ.
Từng nét chữ đoan chính, viết:
Vị vong nhân, Y Mặc.
[vị vong nhân: là danh xưng của những phụ nữ góa chồng thời xưa]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...