Editor: Phác Hồng
Trầm Thanh Hiên khấp khởi bước đến bậc cửa, y cảm thấy thế giới xoay vòng, cực nhanh, cực gấp, giống như sẽ đổ ập xuống chỉ trong chốc lát. Y nghe được tiếng hạ nhân la hoảng, tiếng nha đầu sợ hãi kêu lên, cùng với tiếng của phụ nhân đang ngồi ngay ngắn đằng sau.
Bà khản gọi: “Hiên nhi!”
Trầm Thanh Hiên nghĩ, là ai thắng đây? Cứ cho là lưỡng bại câu thương đi. Y nghĩ vậy thì khóe môi cong thành nụ cười, người bê bết máu đổ ập xuống.
Y ngã xuống, trong phút chốc đã được Y Mặc ôm vào lòng.
Không ai thấy rõ động tác hắn thế nào, chỉ biết rằng ban đầu hắn cùng Trầm lão gia sóng vai đi ở xa rồi đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, ôm đại thiếu gia vào lòng. Sau đó, hai người cùng nhau biến mất.
Trầm Thanh Hiên tỉnh lại, trên người không một mảnh vải, đang ngâm mình trong nước ôn tuyền. Y mở mắt nhìn chung quanh, cười nói: “Ngươi mang ta đến như vậy sẽ khiến người trong nhà lo lắng.”
Từ phía sau, Y Mặc vòng tay ôm eo y, thản nhiên nói: “Sẽ không.”
Trầm Thanh Hiên im lặng, đỡ nham thạch để đứng vững hơn, trên lưng không hề đau đớn, y đưa tay ra sau sờ soạng, da thịt bóng loáng, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại. Trầm Thanh Hiên xoay người, vươn tay nâng cần cổ Y Mặc: “Chuyện đã thành như vậy, ngươi nên gả cho ta.”
Y Mặc vẫn là câu kia: Không gả. Cự tuyệt như đinh đóng cột, không chừa lối thoát, nhưng đáy mắt ẩn chứa một loại dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Trầm Thanh Hiên thở dài: “Được, hôm nay không gả, ngày mai sẽ gả. Đều giống nhau thôi.”
Y Mặc không nghĩ hắn sẽ gả, nếu hai người nhất định phải có mối quan hệ cưới gả, gượng một chút thì hắn chỉ có thể cưới người trước mắt. Nhưng người ta không muốn gả, chỉ muốn cưới hắn.
Việc cứ vậy mà mãi lằng nhằng.
Trầm Thanh Hiên biết, kể từ hôm nay sẽ không ai có thể ngăn cản bước chân y, y muốn thân mật cùng yêu quái, không ai ngăn được, y muốn kết hôn cùng yêu quái, không ai cản nổi. Phụ mẫu y đã nhận thua, chỉ còn lại trưởng bối thân hữu trong tộc, nhưng vậy thì đã sao? Máu mủ ruột thịt cũng không ngăn nổi y thì những họ hàng không chung huyết thống kia, ai sẽ can đảm đứng ra, đường đường chính chính đứng trước mặt y, quang minh chính đại mắng một câu, đồi phong bại tục!
Không ai. Không một ai có can đảm này.
Trầm Thanh Hiên khép mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, trời xanh thăm thẳm không một gợn mây. Đến ngày hôm nay, ngân lượng tiền tài của Trầm gia đều nằm trong tay y.
Ai dám ngăn cản, hết thảy đều thử xem mùi vị bị bóp chặt yết hầu là như thế nào!
Một tay Trầm Thanh Hiên ôm cổ Y Mặc, y kề sát lại hôn hắn, “Phải trở về thôi, hẳn giờ này Tiểu Bảo đã tìm ta khắp nơi rồi.”
Y Mặc nói: “Được”.
Quen biết một năm lẻ ba tháng, Trầm Thanh Hiên quét sạch tất cả trở ngại đợi Y Mặc gật đầu, chỉ cần hắn gật đầu liền có thể ở từ đường Trầm gia, dưới ánh nhìn chăm chú của trưởng lão và tộc nhân mà đem cái danh tự Y Mặc điền vào gia phả.
Dù sau này Trầm gia hưng thịnh hay suy tàn, mỗi khi hậu thế lật xem gia phả thì có thể thấy được ở bên cạnh hàng chữ Trầm Thanh Hiên là hai chữ Y Mặc.
Y chỉ chờ Y Mặc gật đầu.
Mà Y Mặc lại chưa từng gật đầu.
Trầm Thanh Hiên đợi tám năm.
Lại một lần đầu hạ tháng tư, ngoài cửa sổ dạt dào xanh mướt, dưới mái hiên chim én nỉ non, Trầm Thanh Hiên ngồi trong lương đình lật sách, cách đó hơn mười bước là một nhóc con để tóc quả đào. Dưới ánh nắng rực rỡ, nhóc con đứng thẳng người, trên lưng đeo một ống tên, trong tay cầm một trường cung, nhóc lấy một mũi tên từ phía sau nhắm thẳng đến chú chim yến đậu dưới mái hiên.
“Tiểu Bảo.” Tầm mắt Trầm Thanh Hiên liếc đến, y lười biếng gọi một tiếng.
Nhóc con vội vàng thu hồi cung tên vui vẻ chạy lại, âm cuối ngân vang: “Cha —— ”
“Ở trong nhà không vui sao?” Trầm Thanh Hiên hỏi.
“Không vui như khi ở trong núi” Tiểu Bảo nhăn mũi, “Cha chỉ biết đọc sách.”
Trầm Thanh Hiên buông sách trong tay, véo nhẹ mặt nó: “Hôm qua phụ thân con vừa dẫn đến, nay đã muốn trở lại núi, có phải con ghét cha hay không?”
“Đương nhiên không phải.” Tiểu Bảo vội vàng giải thích: “Trong nhà không ai chơi với con.”
“Phụ thân có chơi cùng con sao?” Trầm Thanh Hiên tưởng tượng đến dáng vẻ Y Mặc khi chơi cùng nhóc thì có chút tò mò.
“Phụ thân cũng không chơi với con.” Tiểu Bảo cười lộ ra hai cái răng nanh, “Trên núi có nhiều dã thú, phụ thân khiến chúng nó chơi với con.”
A ha —— Trầm Thanh Hiên thầm nghĩ, dã thú cùng dã thú quấn thành một khối.
Hai phụ tử đang nói chuyện thì Y Mặc đột nhiên xuất hiện, hắn hỏi: “Nói cái gì đó?”
“Nói ngươi khiến dã thú chơi với nó.” Lời nói Trầm Thanh Hiên mang chút trách cứ: “Còn ngại tính tình nó không đủ dã sao?”
Y Mặc không đáp chỉ hỏi: “Ngươi muốn thuần dã thú thành gia khuyển sao?”
Trầm Thanh Hiên cãi lại: “Nó bây giờ là người.”
Y Mặc nhíu mày không đáp.
Cặp mắt tròn vo của Tiểu Bảo nhìn chăm chú hai vị phụ thân, cuối cùng nhịn không được nói chen vào: “Con là dã thú sao?”
Trầm Thanh Hiên lập tức cầm sách vỗ vào đầu nhóc, trầm giọng nói: “Trưởng bối nói chuyện, con…” Há có thể lắm miệng.
“Con sai rồi.” Tiểu Bảo quỳ xuống, vô cùng thẳng thắn nhận sai, hiển nhiên là tập mãi thành quen. Trầm Thanh Hiên cũng không làm khó nhóc, y lẳng lặng đưa sách trên tay qua.
“Cha, ” Tiểu Bảo dùng vẻ mặt đau khổ nhìn cuốn 《 Pháp Hoa Kinh 》, đáng thương hỏi: “Phải chép mấy lần ạ?”
“Ba lần.” Trầm Thanh Hiên mỉm cười: “Chép xong rồi thì đem đến chỗ nãi nãi(1) con.”
Tiểu Bảo đứng dậy, cầm lấy ống tay áo Y Mặc giật loạn, “Phụ thân, con chép xong rồi người đến đón con về núi được không?”
Y Mặc nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Tiên sinh hết bệnh rồi, mai ngươi phải về học đường nghe tiên sinh giảng bài.”
Gương mặt Tiểu Bảo lập tức tiu nghỉu, ủ ủ ê ê.
Dọc đường đi, nhóc vắt hết óc mà cũng không hiểu, vì cái gì cả hai phụ thân dạy dỗ nó có hơi trái ngược nha, nhưng mà khi nó chống đối thì hai người lại rất đồng lòng. Ly gián cũng ly gián không được.
Mỗi lần đều là như vậy. Không bằng gia gia(2) luôn tốt với nó, muốn cái gì liền cho cái đó.
Đợi nhóc con đi rồi Y Mặc mới ngồi xuống, nhìn cái người đang trưng ra vẻ mặt hết sức quen thuộc: “Ngươi định để nó chép bao nhiêu sách?”
“Rèn giũa tâm tính, vừa chép vừa đọc, có bao nhiêu thì chép bấy nhiêu thôi.” Trầm Thanh Hiên uống một ngụm trà, cười nói: “Ngươi thả nó ta nhốt nó, có gì không tốt sao?”
Y Mặc ngẫm lại, gật đầu: “Cũng tốt.” Hắn vừa nói vừa vòng tay cuốn người vào lòng, Trầm Thanh Hiên thuận thế ngã vào ngực hắn, ngẩng mặt đợi hắn hôn.
Hai người quấn thành một khối, thân thân thiết thiết khó mà phân được. Cửa viện bị đẩy mạnh, một bóng người mặc đạo phục tông thẳng vào, lúc hắn hét lên thì vừa lúc trông thấy tư thế hai người nên chợt khựng lại, hắn lấy tay che mắt, giận dữ nói: “Ban ngày ban mặt, các ngươi không nên quá trớn!”
Trầm Thanh Hiên ngồi dậy, buồn cười nhìn Hứa Minh Thế giậm chân ở khoảnh rừng trúc, thầm nghĩ không biết ai mới quá trớn. Tiểu viện này của y vốn đã thưa thớt người, từ tám năm trước cùng Y Mặc xảy ra chuyện cũng chẳng ai dám vào, ngoại trừ hai nha đầu còn hầu hạ thì hạ nhân còn lại đều phân đến viện khác. Mấy năm nay, ngay cả Trầm lão gia cũng không đặt chân đến vài lần, còn Trầm phu nhân thì một lần cũng chưa từng. Ai cũng biết nam viện trong Trầm phủ là cấm địa.
Tuy là cấm địa, tốt xấu gì cũng có chủ nhân, Hứa Minh Thế một tiếng chào cũng không nói mà xông thẳng tới, còn dám chỉ trích y quá trớn, thật càng ngày càng chẳng giống ai.
Trầm Thanh Hiên đứng dậy sửa lại y phục rồi đi qua.
Hứa Minh Thế che mắt, vẫn đang giậm chân: “Các ngươi mau dừng lại, ta có việc gấp!”
Trầm Thanh Hiên chậm lại cước bộ, đột ngột vỗ mạnh vào vai hắn. Hứa Minh Thế bị dọa đến nhảy dựng, buông tay ra thì thấy trước mặt là Trầm đại công tử đang cười tủm tỉm, y duỗi ngón tay về phía đông: “Quá mót, nhà xí ở đằng kia.”
“Ta không cần nhà xí!” Hứa Minh Thế vung vẫy tay, “Ta thực sự có chuyện.”
“Lại gây sự?” Trầm Thanh Hiên híp mắt đánh giá, ra vẻ không tin: “Mấy năm nay ngươi đã hiểu chuyện hơn trước, hẳn sẽ không gây sự mới đúng.”
Hứa Minh Thế vội vã xua tay tỏ vẻ trong sạch, “Không phải ta không phải ta, là đệ đệ ngươi.”
“Sao?” Trầm Thanh Hiên nghe vậy thì không trêu chọc hắn nữa, “Tiểu Trinh làm sao vậy?”
Hứa Minh Thế lau mồ hôi trên trán: “Ngươi cho ta uống chút nước.”
Trầm Thanh Hiên lườm hắn một cái, quay lại lương đình.
Hứa Minh Thế cũng theo vào, cầm chén trà uống hẳn ba chén mới dừng, hắn ngồi ngay ngắn trên băng đá kể lại mọi chuyện.
Trầm Trinh làm quan tại biên nam, vốn trong nhà giàu có nên không cần làm mấy chuyện tham ăn hối lộ, bản tính hắn ngay thẳng nên lập tức trở thành một vị quan thanh liêm được dân chúng hết lòng kính yêu. Hắn tập võ từ lúc thiếu niên lại thông thạo binh pháp, giặc cỏ đạo tặc biên nam cũng đã diệt sạch, công lao vô số. Ba năm trước được tiến cử làm Thái Thú biên nam, vốn nên từ nay về sau mưa thuận gió hoà, vì quốc gia bảo vệ biên cương phía nam. Nhưng không ngờ tại nơi kinh đô, vị thiên tử cứ trì hoãn việc lập thái tử, trọng thần trong triều chia phe lập phái, liên tiếp phân tranh. Biết bao nhiêu quan viên vì thế thời này mà một bước lên mây hoặc sa cơ thất thế. Kinh đô cách xa biên nam, vốn không liên lụy tới hắn, nhưng vì chức vị thái tử mà ngọn lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng cháy tràn đến quan viên nơi biên cương. Bất luận văn thần hay võ tướng, phẩm hàm cao thấp thế nào đều bị áp buộc chọn một phe phái mà đứng vào phò trợ.
Vì lẽ đó, Trầm Trinh cũng bị cuốn vào, thoát không ra.
Trầm Thanh Hiên gõ trán, nói: “Thư nhà năm nay có nghe hắn nói qua một ít, nhưng mà cũng chẳng rõ ràng. Phe phái tranh đoạt luôn tránh không được, ngươi nói xem, hắn đứng về bên nào?”
Y Mặc uống trà, nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này mới nói: “Nay trong triều chỉ có hai đại nhân vật, bất quá phải xui xẻo chính là lão Tướng Quốc.”
Trầm Thanh Hiên nhíu mày, “Ý ngươi là Tiểu Trinh vô sự?”
“Sao mà vô sự?” Hứa Minh Thế vội vã tiếp lời: “Trầm Trinh nói, tháng trước quan viên liên tục tham tấu, nói Tướng quốc tại vị bốn mươi năm, tham ô ngân lượng mấy trăm vạn, bán quan bán tước, khảo trường gian lận, vân vân. Liệt kê mấy chục tội trạng để luận tội hắn.”
“Vậy,” Trầm Thanh Hiên cười, “Nếu Trầm Trinh đứng về phía Tướng quốc cũng chính là ở phía Đại hoàng tử. Tướng quốc sụp đổ, hoàng tử mất phụ tá đắc lực, Trầm Trinh cũng sẽ bị liên lụy. Không bằng ngươi giúp ta truyền thư, khuyên hắn nhân lúc gió lớn chưa quét đến thì từ quan đi.”
Hứa Minh Thế lắc đầu nói: “Hắn sẽ không chấp thuận. Ta đến đó trừ yêu, vừa vặn nhớ đệ đệ ngươi làm quan nơi này nên tìm đến hắn, hắn với ta cũng không quen thân.”
Y Mặc liếc mắt về phía Hứa Minh Thế, lại nhìn đến Trầm Thanh Hiên, hắn nói: “Chủ ý của Trầm Trinh là muốn ngươi tiện đường nhắn lời, hiện giờ huynh trưởng hắn đã lên tiếng, ngươi đi một chuyến thì sẽ thế nào?”
Trầm Thanh Hiên cũng gật đầu: “Ngươi đi một chuyến vậy.”
Hứa Minh Thế vội giậm chân: “Nhưng lúc trước hắn cũng nói, nếu buộc hắn từ quan còn không bằng buộc hắn chờ chết.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy phất tay áo: “Ta cũng không có biện pháp. Ta không phải quan viên, cho dù trong tay có chút nhân mạch cũng chỉ có thể diệt được chút tai vạ, làm sao có bản lĩnh quản chuyện như vậy?”
Y nói xong thì đứng dậy đuổi Hứa Minh Thế, đi đến cửa lại chợt dặn một câu: “Đừng nói với nương ta chuyện này.”
Hứa Minh Thế bị y đẩy đến nghiêng ngã, đứng cũng không thẳng, hắn vội ứng lời.
Hứa Minh Thế vừa đi, Trầm Thanh Hiên liền đổ vai xuống, hít một hơi dài, y nắm lấy tay Y Mặc, mười ngón đan chặt, hai người trở lại tiểu lâu.
Buổi tối sau khi hoan hảo, Y Mặc khép hờ mắt ôm người vào lòng, vừa vuốt ve tấm lưng y vừa hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ ta còn chờ ngươi được mấy năm,” Trầm Thanh Hiên cũng khép nhẹ đôi mắt, lẩm bẩm: “Ngươi gả cho ta thì sẽ thế nào.”
Đôi mắt giương lên thành khe nhỏ hẹp, Y Mặc nhìn đầu tóc của y, một lần nữa nhắm mắt, thản nhiên nói: “Nói dối. Ngươi nghĩ chuyện ban ngày.”
Trầm Thanh Hiên cười, cắn nhẹ lên xương quai xanh của hắn, động tác cực giống một chú chó nhỏ đang gặm xương, chi chít dấu răng hằn lên, gặm tiếp đến cổ Y Mặc để lại vài dấu hôn ướt át, y nói: “Không thể gạt được ngươi.” Còn nói: “Ta thật sự không nghĩ được biện pháp.”
Y Mặc nói: “Vậy chậm rãi nghĩ.”
“Sợ đến lúc nghĩ ra được thì đệ đệ ta đã chết rồi.” Trầm Thanh Hiên nằm xuống nhìn hoa văn lung lay trên màn lụa hồng thẫm, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Ngươi ngủ trước đi.” Y nói xong thì đứng lên, nhặt xiêm áo rải trên đất mặc vào chỉnh tề, mang xong tất thì trở về giường hôn nhẹ lên môi Y Mặc, quay đầu rời đi.
Y Mặc nhìn bóng dáng y biến mất sau cánh cửa, rồi hắn đắp chăn lên, thật sự ngủ. Chẳng qua ngủ đến đêm khuya, cánh tay không tự giác vươn ra kéo phần chăn kia vào lòng, giống như hắn đang ôm một người vậy.
Suốt đêm Trầm Thanh Hiên viết mấy phong thư liền, lấy sáp nến dán lại rồi sai người chia ra mà gửi. Ba ngày sau, tiếng roi thúc ngựa mang thư hồi âm đến, Trầm Thanh Hiên xem xong thư, nghĩ ra một biện pháp mà ngay cả y cũng thấy tương lai mịt mù, kế sách độc ác. Y khó xử nửa ngày mới tìm đến Y Mặc trao đổi.
Trầm Thanh Hiên mở ra từng phong thư, đưa cho hắn rồi nói: “Mấy ngày nay ta cẩn thận tìm hiểu, lần này Tướng quốc tránh không khỏi. Tấu chương tố hắn mười loại tội trạng, tùy tiện nhặt một cái cũng khiến hắn chém đầu diệt môn, duy chỉ thiếu một tội.”
Y Mặc xem thư, hào hứng hỏi: “Tội gì?”
“Mưu phản.” Trầm Thanh Hiên nói, nói xong thì cười.
Y Mặc liếc y một cái: “Cười đắc ý như vậy. Đây là tội trạng ngươi nghĩ ra được?”
“Thiên tử tài đức sáng suốt, duy chỉ việc lập thái tử là cứ chần chừ, rõ ràng là không thích Đại hoàng tử. Trong triều đình, lão Tướng quốc vây cánh đông đúc lập thành một phái, một phái khác là Văn thân vương ủng hộ Tam hoàng tử, hai phái sâu rễ tốt lá, nếu thiên tử tiêu trừ không tốt, diệt được một phái thì phái kia càng thêm kiêu ngạo. Chắc hoàng đế sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.” Trầm Thanh Hiên lấy giấy bút, nói khẽ: “Văn thân vương sai người tấu tội trạng của lão Tướng quốc là muốn lấy đầu hắn, tiêu diệt phe phái kiêu ngạo của Đại hoàng tử, việc này hợp với ý thiên tử nên Tướng quốc khó mà bảo trụ. Thế nhưng, không phải là không có cách…”
Chính là, ở mười tội trạng kia thêm vào một đại tội —— Mưu phản.
Mưu nghịch, danh treo thiên cổ.
Vây cánh của Tướng quốc đông đảo, nếu bị gán cho cái tội mưu phản thì triều đình sẽ tiến hành một trận thanh trừng, mà thiên tử lại không muốn thanh trừng như vậy. Hắn chỉ muốn trừ lão Tướng quốc chứ không muốn nhổ tận gốc vây cánh của lão, bằng không khi phe phái Đại hoàng tử sụp đổ, Tam hoàng tử đoạt lấy thái tử vị thì cũng không xong. Đến lúc đó, thiên tử không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng. Quân vương một nước hẳn không muốn xảy ra chuyện như vậy, không có khả năng để vây cánh đối phương đe dọa đến đế vị của hắn.
Nhưng cần có một người trong triều dâng sớ tham tấu. Lão Tướng quốc có thể bảo trụ, vây cánh phía sau lão Tướng quốc cũng được bảo trụ.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Y Mặc hỏi.
Trầm Thanh Hiên nhoẻn cười: “Chân ngươi nhanh nhảu, giúp ta giao thư này cho người cần giao, được không?”
Y Mặc nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ không cần ta hỗ trợ.”
“Bất cứ lúc nào ta cũng cần ngươi.” Trầm Thanh Hiên ngước mắt, nghiêm túc nhìn hắn: “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta.” Ta sẽ không sợ.
Y Mặc lẳng lặng nhìn y, ánh nến trên bàn khẽ đong đưa, đáy mắt đen lay láy ánh lên màu cam ấm áp khêu gợi. Trầm Thanh Hiên đưa tay sang, nắm lấy ngón tay hắn mà chà xát, Y Mặc lật tay, những ngón tay say mê quấn riết vào nhau. Trầm Thanh Hiên mỉm cười ngước mắt nhìn hắn, nồng nàn tha thiết.
Cầm lên trang thư còn chưa khô mực, Y Mặc đứng dậy biến mất.
Ba tháng sau, Trầm Trinh hồi thư, lão Tướng quốc vì tham ô rối loạn kỉ cương mà bị tước quan, phải hồi hương tĩnh dưỡng. Văn thân vương lập bè đảng mưu lợi riêng, vu tội trọng thần nên bị bãi bỏ tước vị, khấu trừ ba năm lương bổng.
Trầm Thanh Hiên xõa tóc nằm trên mỹ nhân tháp nghe Tiểu Bảo đọc bài, y vứt phong thư trong tay, lẩm bẩm: “Liên can gì đến ta, ta chỉ bảo vệ huynh đệ của ta.” Lại nhìn về phía Tiểu Bảo: “Đã tới chỗ nào?”
“Chiêm bỉ kì áo, lục trúc y y, hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma…”(3)Tiểu Bảo nghiêm mặt: “Cha còn không thật sự nghe.”
“Tiểu Bảo.” Trầm Thanh Hiên đột nhiên ngồi dậy, y nói: “Quân tử như ngọc, song ngọc vi giác, sau này con gọi là Trầm Giác.”(4)
“Tại sao là song ngọc ạ?” Tiểu Bảo khó hiểu hỏi.
Trầm Thanh Hiên lười biếng nằm xuống: “Không tại sao cả.”
“Cha gạt con.” Tiểu Bảo không tin đâu, nó nghĩ một chốc rồi nói: “Bởi vì con là nhi tử của cha cùng phụ thân sao?”
Trầm Thanh Hiên liếc nó, “Nghĩ không rõ thì phải nghĩ cho kĩ, không được nói bậy.”
“Nhưng tai cha đỏ kìa.” Tiểu Bảo nghiêm túc vạch trần, sau đó nó tự mình kết luận, “Nhất định là vậy rồi.”
Kế tiếp liền bị cha nó vỗ sách lên đầu, đuổi ra ngoài.
Trầm Thanh Hiên kéo chăn mỏng đắp lên mặt, vành tai đã thật đỏ bừng, trong lòng tự xỉ vả, y nói thầm: “Ta mới không phải quân tử.”
Ngoài cửa Tiểu Bảo cất giọng vang vang:
…Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma… Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích…(5)
—————–
[1] nãi nãi: bà nội
[2] gia gia: ông nội
[3] Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y: Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ, tre xanh mới mọc mềm mại rườm rà. (thuộc bài Úc Kì 1)
[4] Ngọc – 玉, ghép hai chữ ngọc thành chữ Giác – 珏
[5] Hai câu này trích từ bài Kỳ Úc 1 và Kỳ Úc 3 của Vệ Phong.
Bài 1:
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma
Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề
Hữu phỉ quân tử, chung bất khả khuyên hề!
Dịch:
Có người quân tử thanh cao
Dùi mài gọt giũa bấy lâu chuyên cần
Chí cao tài rộng lập thân
Uy nghiên trang trọng thêm phần hiên ngang
Đạo cao đức cũng rõ ràng
Người được như chàng dân chẳng nỡ quên!
Bài 3:
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.
Khoan hề xước hề, y trọng giác hề
Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề!
Dịch:
Thanh cao quân tử một người
Tâm sáng như ngọc, vàng mười như thân
Khoan thai, hào hiệp, ân cần
Vui vẻ dễ gần, thù oán chẳng gây
[Sưu tầm]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...