Edit: Tiểu Nhật Dạ
Sắc quỷ ngồi xổm ở góc tường, tưởng tượng mình thượng Ngôn Bình như thế nào, cười đến nỗi nước miếng ràn rụa mà không biết, bỗng nhiên mũi ngửi thấy mùi thức ăn, không khỏi động đậy ngón trỏ, thân thể theo hướng mùi hương mà bay đi.
Ngôn Bình nấu mì xong, bưng bát ra khỏi phòng bếp thì đã thấy Sắc quỷ ngồi trên bàn phía đối diện, đôi mắt mở to nhìn bát mì trong tay mình.
Không để ý tới hắn, Ngôn Bình ngồi xuống ghế, cầm đũa ăn.
Sắc quỷ thấy Ngôn Bình không để ý tới mình, liền bay đến ngồi bên cạnh Ngôn Bình, không nói lời nào, chỉ là mở to hai mắt nhìn Ngôn Bình ăn mì.
Bỗng nhiên Ngôn Bình bưng bát lên, Sắc quỷ trong lòng mừng rỡ, mặt lộ vẻ vui mừng, lại thấy Ngôn Bình chỉ là bưng bát lên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Sắc quỷ tiếp tục ăn, thanh âm sì sụp, mùi hương ngào ngạt.
Sắc quỷ buồn bực cong môi, nhưng không tức giận chút nào, lại bay tới đầu bên kia ngồi xuống, mặt đối mặt với Ngôn Bình, tiếp tục mở to hai mắt nhìn.
Ngôn Bình rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, đứng lên đi vào phòng bếp, rửa một cái bát nhỏ, cho thêm một ít mì vào, vứt ở trước mặt Sắc quỷ.
Sắc quỷ kích động lệ rơi đầy mặt (nếu mà hắn có nước mắt), “Đạo sĩ đạo sĩ, ta đã hơn một năm rồi chưa được ăn gì, ngươi thực sự là người tốt.” Vừa nói, vừa cố sức hút một cái, đem sợi mì tụt vào miệng, sau đó nhồm nhoàm nói với Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi nấu mì ngon thật.”
Ngôn Bình nổi giận, dí ngón tay lên trán sắc quỷ, “Cấm! Được! Gọi! Ta! Là! Đạo! Sĩ!”
Sắc quỷ vui vẻ ăn, dửng dưng nói:” Gọi thì làm sao hả? Ngươi xem, chuyên môn của ngươi là đạo sĩ thu yêu bắt quỷ, ta là quỷ, ta không ngại gọi ngươi là đạo sĩ, ngươi cũng không cần nhỏ mọn như vậy. Chúng ta bây giờ ở chung một phòng, nói tên đầy đủ cỏ vẻ hơi phân biệt đúng không? Tuy rằng chúng ta một là đạo sĩ một là quỷ, thế nhưng ngươi đẹp ta cũng soái, chỉ cần chung sống hòa hợp, khéo lại phát triển thành một mối quan hệ tình nhân tuyệt vời —– được rồi, đến khi ta thượng ngươi, ngươi … lần nữa dán cho ta bùa ‘Ngưng hồn’, ta nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái đến độ muốn ngừng mà không được…”
Sắc quỷ một bên tự mình vui sướng nói mải mê không biết mệt, một bên âm thầm bội phục tài ăn nói của chính mình, đang lúc cao hứng, bỗng nhiên thấy một nắm đấm xuất hiện trước mặt, đã nếm mùi đòn của Ngôn Bình, Sắc quỷ lập tức không lên tiếng, hai mắt làm như gà chọi, chậm rãi di chuyển, thấy rõ trên mặt Ngôn Bình cuộn trào mãnh liệt nỗi tức giận, sợ đến nhắm chặt mắt lại, tưởng tượng cảnh nắm tay đấm xuống.
Đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, len lén mở mắt, lại thấy Ngôn Bình từ bên trong gian phòng đi tới, trên mặt mang nụ cười quỷ dị, cười không ngừng, làm Sắc quỷ trong lòng sợ hãi. Liền vội vàng bay đến góc phòng, làm bộ đáng thương nhìn Ngôn Bình.
Ngôn Bình híp mắt cười, từ trong túi lấy ra một con rùa đen nhỏ chạy bằng điện, lại từ một túi khác móc ra bùa, hướng về phía Sắc quỷ vung lên, một đạo kim quang bắn thẳng về phía Sắc quỷ.
“A… ‘Yêu cụ’.” Sắc quỷ kinh hô một tiếng, nghiêng đầu tránh khỏi kim quang, thân thể dính chặt lấy bờ tường, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Ừ, không sai, chính là ‘Yêu cụ’.” Ngôn Bình híp mắt cười nói, ở trước mắt Sắc quỷ mở ‘Yêu cụ’ được gắn trên đầu con rùa nhỏ màu đen, sau đó nhấn nút kích hoạt con rùa đen chạy bằng điện, đem con rùa để trên mặt đất. Trong phòng khách, con rùa đen chậm rãi bò, thỉnh thoảng chiếu ‘Yêu cụ’ về phía Sắc quỷ bắn ra kim quang.
“Ngươi cũng phải cận thận nghen, con rùa đen nhỏ này đi rất tùy tiện a, hơn nữa tốc độ của nó không ổn định đâu, có lúc nhanh, có lúc chậm.” Ngôn Bình híp mắt cười nhìn Sắc quỷ, “Quỷ mà bị ‘Yêu cụ’ chiếu tới là sẽ bị xuyên dạ dày chọc thủng bụng nga.”
Nói xong, xoay người thản nhiên đi vào trong nhà, đi tới cửa, lại quay đầu đối với Sắc quỷ mỉm cười nói:”Ta sẽ treo trong phòng mình một cái gương bát quái, ngươi vì sự an toàn của mình, nghìn vạn lần không nên vào a.” Nói xong, đóng cửa.
Ngôn Bình mở ti vi, yên tâm ngồi rung đùi xem vô tuyến, hài lòng khi nghe thấy tiếng Sắc quỷ khóc thét ngoài cửa, trong lòng âm thầm vui sướng.
Hừ, một con quỷ pháp lực yếu xìu mà còn muốn thượng ta, đừng có mơ.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, Ngôn Bình cầm lấy điện thoại, thấy hiển thị số điện thoại nhà, nhớ tới việc bị cha tuyệt tình đuổi khỏi nhà, giận dữ bấm phím nghe, nhận điện.
“Tiểu Bình, tìm được phòng chưa, ở thế nào? Công việc cha đã an bài cho con rồi, không phải lo về tiền bạc, xem xem, cha chăm sóc con tốt thế còn gì.”
“Cha, rốt cuộc Cha có ý gì? Không nói câu nào liền đuổi con ra khỏi nhà, rốt cuộc con đã phạm phải chuyện đại nghịch bất đạo gì?!”
“Cái này… Là ý trời, chính là ý trời…” Cha Ngôn Bình ở đầu bên kia điện thoại cười gượng hai tiếng, “Chờ ngày mai cho con chỗ làm việc mới rồi sẽ liên lạc lại nhé.” Nói xong, vội vã cúp máy.
Ngôn Bình hướng phía điện thoại a lô hai tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...