Edit: Tiểu Nhật Dạ
“Ta không tin… Ta không tin….” Đào Hải lầm bầm lùi lại mấy bước, đột nhiên hét lớn một tiếng, “Ta không tin!!”
Đôi mắt Đào Hải chợt đỏ rực, dường như biến thành người khác, trong phút chốc, cơ thể bạo xuất một luồng khí âm hàn mãnh liệt. Khí tức mạnh mẽ, Hàn Diệp cảm thấy một trận đau đớn, kêu thảm một tiếng “A”.
“Đào Hải, không thể!” Lệ khí bất chợt bộc phát làm Ngôn Bình kinh hãi, không kịp tìm bùa, cũng chưa kịp suy nghĩ gì, liền bổ nhào qua ôm lấy Đào Hải, “Người này không đáng để ngươi biến thành lệ quỷ.”
Lệ khí trực tiếp xuyên qua thân thể Ngôn Bình, lạnh đến thấu xương, thân thể bị chấn động lớn, “Oa” một tiếng, phun một búng máu lên người Đào Hải, thân thể không chống đỡ nổi, cả người đành tựa vào vai Đào Hải.
Hơi ấm từ thân thể Ngôn Bình cùng với màu đỏ của máu làm Đào Hải thanh tỉnh, lệ khí phút chốc biến mất, “Đạo sĩ, ngươi thế nào, đạo sĩ, đạo sĩ…”
“Ta không sao…” Thanh âm Ngôn Bình suy yếu, từ trên vai Đào Hải chậm rãi ngẩng lên, gượng cười, “Ngươi như vậy, không đáng… Ngươi đã biết chân tướng rồi, chúng ta về nhà đi…”
Máu vẫn đang chậm rãi chảy xuống từ khóe môi Ngôn Bình, Đào Hải kinh hãi hốt hoảng, “Được, đạo sĩ, chúng ta về nhà, ngươi mau tỉnh lại… Chúng ta trở về, ta sẽ không biến thành lệ quỷ nữa… Ngươi mau tỉnh lại, ngươi phải thật khỏe, ta sẽ không biến thành lệ quỷ nữa…” Đào Hải đỡ lấy Ngôn Bình, vươn tay lau đi vết máu ở khóe miệng.
“Đợi một chút.” Ngôn Bình nhẹ giọng nói, đứng ngay ngắn, từ trong túi quần lấy bùa ra, tay còn lại lấy bật lửa, khinh miệt liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hàn Diệp, ở trước mặt Hàn Diệp châm lửa đốt bùa. Bùa chậm rãi cháy, Ngôn Bình cười lạnh, “Lá bùa này gọi là ‘Chiêu ma’, loại linh hồn đen như mày là ma yêu nhất, hơn nữa lá bùa này… Không biết có thể gọi tới phệ hồn ma (những loại ma thích cắn nuốt người) hay không… Hàn tiên sinh, hãy chậm rãi hưởng thụ cuộc sống về sau nhé.” Tay chợt vung lên, Ngôn Bình ném lá bùa vừa đốt lên người Hàn Diệp, Hàn Diệp hoảng sợ liên tục phủi xuống, muốn đem tro bùa bay đi chỗ khác.
Ngôn Bình khinh miệt nhìn, quay đầu nói với Đào Hải: “Đi thôi, ở bên cạnh loại linh hồn này thêm một giây thôi cũng thấy chán ghét, thật sợ bị hắn vấy bẩn.”
“Ừa.” Đào Hải đáp một tiếng, đỡ thân thể vẫn đang hư nhược của Ngôn Bình rời khỏi nhà nghỉ.
Trên xe taxi, không khí vẫn trầm mặc.
Ngôn Bình tựa đầu vào cửa sổ xe, mắt nhắm lại, sắc mặt tái nhợt.
Đào Hải cúi đầu, hồi tưởng đủ thứ chuyện trước đây, chân tâm bị đùa cợt, tình cảm bị lừa dối, không có cách gì dằn xuống được nỗi đau trong lòng, ngực tựa như bị người ta hung hăng đạp cho một cước.
“Xin lỗi…” Thanh âm của Ngôn Bình rất nhỏ, lộ ra chút suy yếu.
“A?” Đào Hải nghi hoặc nhìn Ngôn Bình, “Sao lại nói vậy?”
Ngôn Bình cười khổ, “Có lẽ ta không nên cho ngươi thấy chân tướng việc này…. Là ta quá tàn nhẫn.”
“Không, không phải như vậy.” Đào Hải cầm lấy tay Ngôn Bình, “Nếu như ngươi không làm vậy, có lẽ ta vẫn sống trong ảo tưởng,… Dù sao đi nữa, ta đã là người chết rồi, ít nhất cũng phải có quyền biết rõ chân tướng. Thôi thì, coi như là kiếp trước ta nợ hắn.”
Ngôn Bình nhếch miệng cười, “Ngươi nghĩ được thế là tốt rồi.” Sau đó thở dài một hơi.
Taxi đã về đến nhà, hai người xuống xe, đi vào hành lang. Bùa ‘Ngưng hồn’ vừa lúc hết hiệu lực, Đào Hải nhập vào búp bê thế thân.
Đi vào nhà, Ngôn Bình yếu ớt nằm dài trên giường. Linh thể của Đào Hải bay ra khỏi búp bê, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Ngôn Bình đột nhiên hỏi Đào Hải, “Đào Hải… Ngươi… Còn muốn chờ Hàn Diệp tới tìm sao?”
Đào Hải ngẩn ra một lúc, không hiểu vì sao Ngôn Bình hỏi như vậy, nhưng vẫn là cười khổ một tiếng, “Làm sao có thể đợi hắn thêm nữa, ta đâu phải người ngu.”
Ngôn Bình khẽ cười, “Chúc mừng ngươi, vì lời nói này mà kết giới đã bị phá, sau này linh thể của ngươi sẽ không bị trói buộc ở trong căn nhà này nữa.”
Đào Hải cười khổ, có thể đi ra ngoài được thì sao?
“Đào Hải,…” Ngôn Bình mở mắt, quay đầu nhìn Đào Hải, muốn nói lại thôi.
“Làm sao?”
“…Sau này ngươi muốn làm gì? — đầu thai? Hay là vẫn tiếp tục chờ đến khi dương thọ ngươi hết?” Ngôn Bình hỏi.
“Ta… Không biết.” Đào Hải ôm lấy đầu gối mình, cắn móng tay, “Ta đã chết, coi như là chờ… Còn có nghĩa gì…”
Ngôn Bình khe khẽ thở dài, nhắm mắt lại, “Vậy, cứ tiếp tục như thế này đi, cùng ta ở một chỗ, đợi đến khi ngươi biết được mình muốn làm gì tiếp theo thì nói với ta.”
Không nghe thấy tiếng Đào Hải trả lời, chỉ thấy được cái đầu cúi thật thấp cùng với thanh âm nức nở.
“Đào Hải…” Ngôn Bình nhẹ nhàng nói, “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...