Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
Thân Khương nhìn xuống thì thấy người chết đang mang giày nên không nhìn ra được trên chân có vết thương gì nhưng đôi giày mà hắn ta đang mang bị lệch.
Gần đây ở trong kinh đang thịnh hành giày da trâu.
Chất liệu này hơi cứng và có hình dạng đẹp, đặc tính chắc chắn nên rất khó mang và cởi ra nên nếu không phải là cố sức đạp đá giãy giụa mà chỉ ngã từ trên lầu xuống thì đôi giày không thể nào lệch như vậy được...
Cho nên...!Quả thật là trước khi chết hắn ta đã giãy giụa?
Vậy tại sao trên tay hắn ta lại không có gì? Có ai giãy giụa mà lại chỉ đạp chân chứ không khua tay?
Quả thật vào lúc đó người chết đã uống rượu hơn nữa ngửi mùi thì uống không ít, có say hay không thì không biết, nếu có thể mổ ra thì tốt hơn...
Diệp Bạch Đinh ngừng lại một chút sau đó quay sang hỏi Thân Khương: ‘‘Có thể mổ ra hay không?
Mổ...!Mổ...!Ngươi muốn mổ xác?
Thân Khương lập tức lui về sau theo bản năng: ‘‘Dĩ nhiên là không được!
Diệp Bạch Đinh lại không thể nói không, hắn quay đầu lại nói: ‘‘Đáng tiếc, nếu mở xương sọ ra mà thấy não bị phù thì sẽ xác nhận được suy đoán của ta.
Thân Khương nuốt một ngụm nước bọt: Ngươi dám thật à? Mổ xác?
Diệp Bạch Đinh mỉm cười: Ta bất tài, thứ am hiểu nhất chính là phương pháp mổ xác kiểm nghiệm.
Thân Khương: ...
Đáng tiếc là bây giờ trên tay không có dụng cụ.
Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua bức tường nằm ở hướng chính Bắc, trên bức tường đó treo rất nhiều hình cụ lớn nhỏ chuyên dùng để hỏi cung hoặc đe dọa phạm nhân: ‘‘Nhưng bên kia có mấy thứ rất sắc bén, có thể tạm thay thế được.
Thân Khương cảm giác sau lưng có chút lạnh: Ta chỉ kêu ngươi khám nghiệm tử thi thôi, đừng có nói lung tung nữa, nhanh lên một chút! Ngươi chỉ có thời gian một chén trà thôi!
Thân Khương vừa dứt lời thì sắc mặt của Diệp Bạch Đinh đã thay đổi.
Tìm được rồi!
Diệp Bạch Đinh tìm trong đống tóc trên đầu người chết sau đó rút ra một sợi chỉ nhỏ màu đỏ cam đưa cho Thân Khương nhìn.
Sau khi Thân Khương nhìn kỹ thì nhận ra hình như sợi chỉ này là từ vải lụa thượng hạng, màu sắc khá tươi sáng: ‘‘Cho nên?
Sợi chỉ này hoàn toàn không phù hợp với y phục hay phục sức của người chết, vậy tại sao lại nằm ở trong tóc hắn ta?
Diệp Bạch Đinh nhướng mày, trong mắt như có ánh trăng sáng: ‘‘Thân tổng kỳ nhìn sợi chỉ này đi, ngươi nghĩ đến cái gì?
Thân Khương nhìn một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được gì cả.
Diệp Bạch Đinh im lặng trong chốc lát sau đó nói: ‘‘Người chết chết ở chỗ nào? Hoàn cảnh nơi đó như thế nào?
Thân Khương: Chính là nhà của hắn ta, trong hoa viên nhà hắn ta có một tiểu lâu vừa mới được xây xong vào mùa hè này.
Tiểu lâu này được trang trí rất xa hoa và lộng lẫy.
Tầng trên cùng gọi là Trích Tinh Đài.
Là nơi tốn nhiều tiền nhất, nghe nói hắn thường nằm một mình ở đó uống rượu ngắm trăng, hoàn cảnh vô cùng tao nhã, cực kì biết hưởng thụ.
Ai ngờ hắn ta lại ngã từ trên đó xuống rồi chết.
Diệp Bạch Đinh cụp mắt: ‘‘Thì ra là ở một nơi vừa trang nhã vừa yên tĩnh, rất thích hợp để uống rượu, ngắm trăng.
Người chết đã uống say ở nơi đó rất nhiều lần, ban đêm hắn không đi xuống cũng là chuyện bình thường...
Không xuống thì thế nào?
Bây giờ đã có sương thu, ban ngày thì không sao nhưng ban đêm...!Không lạnh sao? Dù có uống say cũng phải biết tìm nơi ấm áp mà nằm chứ?
Thân Khương đột nhiên đập một quyền vào lòng bàn tay: ‘‘Lão tử biết rồi, là chăn bông!
Lúc mọi người thành thân, đặc biệt là người có tiền thì rất chú ý đến chăn mền, thường dùng màu đỏ làm chủ đạo nhưng màu đỏ cam thì không được dùng nhiều, đa số đều dùng để làm chăn bông, rất thích hợp với tình huống vừa phân tích: ‘‘Hắn ta bị người ta trùm chăn làm ngạt chết?
Cho nên trên tay mới không thấy được dấu vết giãy giụa bởi vì hắn ta đã bị chăn quấn chặt.
Diệp Bạch Đinh nói: Cái xác này là cướp được từ nơi khác đúng không?
Lạy trời! Tại sao ngay cả chuyện này mà kiều thiếu gia cũng biết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...