Diệp Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn Thân Khương: Cháo đâu?
Thân Khương chậc một tiếng sau đó cầm hộp đựng thức ăn đi lên trước: ‘’Lão tử đã nói là sẽ không nuốt lời.
Diệp Bạch Đinh cầm chén cháo lên uống từng hớp một.
Chén cháo trên tay hắn hoàn toàn không giống thức ăn vừa lạnh vừa tanh trong ngục.
Cháo có chút nóng, hơi nước bốc lên mờ mịt khiến mặt Diệp Bạch Đinh toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cháo vào trong miệng có vị ngọt, thanh đạm lại khoan khoái, sau khi xuống bụng thì Diệp Bạch Đinh cảm giác cả người như sống lại.
Uống xong chưa, nhanh lên một chút!
...Được rồi.
Diệp Bạch Đinh chậm rãi uống xong chén cháo sau đó lịch sự lau miệng rồi nói: ‘‘Đi thôi.
Thân Khương lấy chìa khóa ra mở cửa phòng giam sau đó nhìn vị kiều thiếu gia kia chậm rãi đứng lên, cái eo của hắn nhỏ đến mức chỉ cần một trận gió thổi qua là có thể gãy.
Hắn chậm rãi bước từng bước đến cửa, lúc tới cửa còn phải vịn vào song sắt mới đứng vững được.
Tay Diệp Bạch Đinh rất nhỏ, hình dạng lại đẹp, đốt ngón tay mảnh khảnh thon dài nhưng đầu ngón tay lại mượt mà đầy đặn, thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, có vẻ bóp rất tốt...!nhưng có chút bẩn.
Rửa tay.
Ngươi nói cái gì?
Thân Khương nhìn kiều thiếu gia đang đứng phía trước bàn nghiệm thi, có chút không kịp phản ứng.
Diệp Bạch Đinh giơ hai bàn tay lên, bình tĩnh lặp lại lần nữa: ‘‘Rửa tay.
Thân Khương khó có thể tin nói: ‘‘Ngươi bảo lão tử múc nước phục vụ ngươi?
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Thân tổng kỳ định giúp ta nghiệm thi hay là cởi y phục của người chết?
Đây là chuyện không thể nào.
Thân Khương ghét bỏ phất tay một cái bảo tiểu đệ của mình múc một chậu nước lại đây.
Sau đó hắn đã nhìn thấy đôi tay có chút bẩn kia nếu sạch sẽ thì như thế nào...
Thân tổng kỳ nhìn đủ chưa?
Diệp Bạch Đinh rửa sạch tay sau đó dùng khăn tay lau khô: Ta bắt đầu đây.
Cái liếc mắt này của Diệp Bạch Đinh có chút hung dữ, dù chỉ nhàn nhạt quét qua Thân Khương nhưng không biết sao lại đặc biệt có sức uy hiếp khiến Thân Khương theo bản năng lùi về sau hai bước mới dừng lại.
Kiều thiếu gia này làm sao vậy? Mới vừa rồi còn yếu ớt như con gà con, đi bộ cũng rất tốn sức...!Tại sao đột nhiên bây giờ lại tràn đầy tinh thần, cả người giống như sáng lên, đáy mắt phát ra tia sáng kỳ dị, đuôi mắt sắc bén, toàn thân đều phát ra khí thế không thể xem thường!
Trong Chiếu Ngục...!còn có phạm nhân không bị tuyệt vọng và tử khí cắn nuốt sao?
Người chết là nam, chiều cao bảy thước (1m62), gầy, tóc rối, quần áo xốc xếch, giác mạc cực kì vẩn đục, thi ban không thay đổi màu sắc, mạch máu hai bên người đã bắt đầu phân hủy...
Diệp Bạch Đinh cúi đầu nghiệm thi, lông mày hơi nhướn lên, đưa ra phán đoán đầu tiên: Chết khoảng hơn ba ngày trước, nếu nói chính xác thì...!Hắn chết vào giờ Dần rạng sáng ngày mười bảy tháng chín.
Phản ứng đầu tiên của Thân Khương là vô cùng kinh ngạc: ‘‘Làm sao ngươi biết?
Tin tức bên ngoài không thể lọt vào được trong Chiếu Ngục, dù trước đó Bố Tùng Lương đã khám nghiệm tử thi đưa ra thời gian tử vong sơ lược nhưng cũng chỉ nói chung chung là ba đến năm ngày.
Làm sao Diệp Bạch Đinh biết thời gian người chết tử vong hơn nữa còn nói cụ thể đến cả giờ Dần? Thật hay giả vậy!
Rất khó sao?
Diệp Bạch Đinh không nhìn cũng biết giờ phút này ánh mắt mọi người nhìn mình khiếp sợ đến cỡ nào.
Nghiệm không ra thì phải xem lại kỹ thuật của mình đã đủ hay chưa.
Nếu nhìn sơ qua thi thể này ngỗ tác có kinh nghiệm đều biết được thời gian tử vong ít nhất là ba ngày nhưng tầm mắt của người nghiệm thi cần phải được mở rộng thêm ví dị như...
Y phục trên vai người chết có dấu vết khác thường, hơi ướt nhưng lại khô, chính là ướt những điểm vừa nhỏ vừa đều nên không phải là mưa, cũng không phải là tuyết mà là sương...
Thân Khương: Tại sao ngươi lại biết là sương? Mà không phải là mưa hay tuyết?
Diệp Bạch Đinh nhìn Thân Khương như nhìn kẻ ngu: Hôm nay là 20 tháng 9, còn chưa bắt đầu mùa đông thì tuyết ở đâu ra? Kinh Thành đã gần một tháng không có mưa thì người chết dính nước mưa ở chỗ nào? Ở trên trời à?
Ngươi...!Làm sao ngươi biết hôm nay là 20 tháng 9? Không! Không đúng! Dù không có tuyết thì làm sao ngươi biết bên ngoài không có mưa!
Thân Khương vô cùng kinh ngạc, bên trong bên ngoài Chiếu Ngục được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, chẳng lẽ kiều thiếu gia này có thể trốn ra ngoài? Không thể nào!
Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại: ‘‘Chín ngày trước ngục tốt Lý Nhị Quan xin nghỉ đi ăn tiệc, lúc về có nói tân nương xấu xí như Vô Diệm, sau khi tân lang say còn không dám dùng chung nhà xí, nhất định cuộc sống phu thê sẽ không hòa hợp, đúng là không nên lựa chọn ngày 11 để thành thân, không được may mắn.
Ba ngày trước thủ vệ Mao Ngũ đã kể lại chuyện gặp quỷ mà chính bản thân hắn đã trải nghiệm.
Hắn miêu tả rất kỹ hoàn cảnh đêm đó, sương mù xuất hiện vào giờ Dần, tan vào giờ Mẹo.
Bởi vì đó là trận sương muối đầu thu nên ấn tượng của mọi người vô cùng sâu sắc.
Hai ngày sau đó vẫn còn nói đùa là sương mùa thu giống như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ xuất hiện một đêm rồi không tới nữa giống như một tân nương mới gả ngượng ngùng.
Hôm qua lúc phát cơm có người hơi chậm nên bị lao đầu quất roi, còn bị mắng có cháo uống là tốt lắm rồi, cả tháng nay trời không có mưa, phạm nhân ở Thiên Hình đừng nói có nước sạch mà tắm, ngay cả cháo thiu còn không có mà uống...
Chín ngày trước là ngày 11 tháng 9, ba ngày trước là trận mưa sương duy nhất vào đầu mùa thu hơn nữa còn kéo dài chưa tới hai canh giờ.
Kinh Thành đã gần một tháng không có mưa mà trên y phục người chết lại chỉ ướt trên vai và lưng, trái ngược với y phục trước người cho nên người chết tử vong vào giờ Dần ngày 17 tháng 9...!Không phải là chuyện rất rõ ràng sao?
Còn cần phải dùng đầu óc để nghĩ à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...