Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
C
Bên trong Chiếu Ngục không có gió cũng không có ánh sáng, ngay cả ánh nến cũng không hề dao động nhưng thiếu niên trước mặt giống như ánh trăng sáng tỏ và thông suốt.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng trong vắt hình như có thể khiến tâm thần người ta rung động làm cho người ta quên mất nơi này là u minh nhân gian.
Thân Khương càng ngày càng cảm thấy bước đi này của y là chính xác, nếu thật sự có thể phá án thì đúng là thăng quan phát tài thật! Khám nghiệm tử thi không quan trọng, lúc người chết chết có hưng phấn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ...!Hung thủ là người nào!
‘‘Có phải tìm kiếm manh mối theo hướng sợi chỉ, tìm được cái chăn đó là có thể tìm được hung thủ không?’‘
‘‘Ta cảm thấy không thể...!Không có người nào luôn mang theo chăn ở bên người.’‘
Diệp Bạch Đinh lắc đầu: ‘‘Ngươi cần đến hiện trường điều tra, dù có thuận lợi hay không thì tìm được chăn vẫn là bước đầu tiên.’‘
Thân Khương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy khá khó khăn: ‘‘Trộm cướp giết người đều biết giấu đao, rất có thể hung thủ cũng sẽ giấu chăn đi.
Mặc dù loại vải màu vỏ quýt này đắt nhưng cũng không coi là hiếm, người có chút tiền đều mua được.
Chỗ nào cũng có hơn nữa lại giống nhau như đúc thì sao có thể coi đó là hung khí được? Tên hung thủ này vô cùng giảo hoạt, còn có thể ngụy trang hiện trường phạm tội, lừa gạt tên họ Bố khám nghiệm tử thi nói là tự làm tự chịu, không có hung thủ như vậy hẳn là người này cũng rất dễ xử lý hung khí giết người là cái chăn đó thôi.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Vậy cũng chưa chắc, nếu là bộ y phục hung thủ mặc lúc giết người thì rất dễ đốt và vứt đi nhưng chăn thì tương đối lớn, có xử lý như thế nào cũng rất dễ bị chú ý, người chết bị ngạt, nhìn thì giống như hoàn toàn không có dấu vết nên sẽ không ai nghi ngờ cái chăn đó, hung thủ không cần phải gấp gáp.’‘
‘‘Vậy làm sao lão tử tìm được?’‘
Thân Khương có chút gấp gáp: ‘‘Làm thế nào để tìm được chính xác cái chăn mà hung thủ dùng để giết người?’‘
Lông mày Diệp Bạch Đinh hơi nhíu lại: ‘‘Vết máu.’‘
Hắn chỉ vào vết rách rất nhỏ trên khóe miệng người chết: ‘‘Dù lượng máu bị dây ra rất ít thì vẫn có dấu vết, nhất định trên cái chăn kia sẽ có dính một chút máu dù rất khó phát hiện.’‘
Thân Khương sờ cằm: ‘‘Được rồi, lão tử phải đi tìm cái chăn đó!’‘
Diệp Bạch Đinh lại hỏi: ‘’Thường ngày người chết làm nghề gì, thích cái gì, danh tiếng bên ngoài như thế nào?’‘
Thân Khương: ‘‘Người chết tên là Lương Duy, là một tiểu quan lục phẩm, là quan vận chuyển lương thực, có kinh doanh mấy cửa hàng vải vóc.
Năm xưa là cô nhi, không có gia thế, không có bối cảnh nhưng có thể leo lên tới vị trí này thì cũng có thể được coi là năng lực siêu quần.
Gia tài bây giờ cũng đủ để cháu chắt hắn ăn mấy đời, đáng tiếc là hắn không có con cái chứ đừng nói là cháu, gia tài lớn như thế sợ rằng đám tiểu thiếp của hắn hưởng hết rồi.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Đám tiểu thiếp?’‘
Thân Khương: ‘‘Không phải ngươi hỏi sở thích của hắn sao? Hắn có ba thứ yêu thích, một là vải, hai là rượu và ba là tiểu thiếp.
Trên danh nghĩa hắn là quan vận chuyển lương thực nhưng không buôn bán lương thực ngược lại rất thích nghiên cứu vải vóc, đã mở mười mấy cửa hàng vải vóc ở Kinh Thành.
Gia tài bạc vạn của hắn cũng là từ những cửa hàng này mà ra, rãnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi phẩm rượu.
Mấy tiểu thương muốn tìm hắn đi cửa sau đều mang rượu ngon tới mua chuộc hắn.
Lương Duy đang lúc trẻ tuổi huyết khí phương cương hơn nữa lại có chút tiền chút quyền nên dĩ nhiên là không thể tránh được sắc dục.
Trong mấy năm này năm nào hắn cũng nạp hai ba tiểu thiếp, chơi chán thì bán hoặc đưa cho người khác.
Trên phương diện này danh tiếng không được tốt lắm.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Dựa theo cái thói nạp tiểu thiếp liên tục đó thì sợ là không phải gái nhà lành đúng không?’‘
‘‘Còn không phải vậy sao.’‘
Thân Khương dùng vẻ mặt ‘‘vậy mà ngươi cũng đoán được’‘ nói: ‘‘Nhà đàng hoàng dù có nghèo đến thế nào đi nữa cũng không bán khuê nữ của mình.
Hậu viện của hắn chướng khí mù mịt, hồng bài kỹ viện cũng có.
Rõ ràng vóc người của Lương Duy cũng tạm được, lại là quan lại nhưng đến tận bây giờ vẫn không có ai môn đăng hộ đối để ý hắn nên làm gì có thê tử được cưới hỏi đàng hoàng.’‘
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...