Tứ hoàng tử Thịnh Niên, dù là Thái tử cao quý, nhưng chỉ mới được một tuổi rưỡi, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu vẫn là vui chơi.
Nhưng vì vào ngày lễ Vạn Thọ đã bị té thương ở tay, vốn đã ít hoạt động vui chơi giải trí, nguyên nhân bởi vì dính nước nên đã bị thu hẹp lại rất nhiều.
Hiện tại Trang Minh Tâm nhìn không nổi nữa, suy nghĩ hai ngày, sau đó quyết tâm xây cho hắn một sân chơi đơn giản ở hậu điện chính điện trong cung Khôn Ninh.
Nàng cũng không làm quá phức tạp, chỉ làm mấy thứ như cầu trượt, xích đu, ghế võng treo, bập bênh và đu quay ngựa gỗ là được.
Trong mấy thứ này, vòng đu quay ngựa gỗ có chút khó làm.
Nhưng độ khó không cao lắm, chỉ cần dựa vào những kí ức vui chơi hồi còn nhỏ ở kiếp trước, rồi đổi xích đu bên trong vòng xích đu thành ngựa gỗ là được.
Lúc nàng đang phác họa thì bị Dục Cảnh đế nhìn thấy.
Sau khi biết được ý định của nàng, hắn có chút không đồng ý nói: “Niên Ca Nhi là thái tử, là trữ quân, sao có thể chìm đắm vào mấy thứ đồ chơi ở bên ngoài như này được? Khó tránh khỏi sẽ ăn chơi lêu lỏng! Không bằng chúng ta sinh thêm một công chúa nữa, như vậy nàng muốn dẫn con bé đi chơi cái gì thì cứ chơi cái đấy, trẫm tuyệt không nói hai lời.”
“Sinh cái gì mà sinh? Chịu một tội còn thấy chưa đủ, muốn chịu thêm tội thứ hai? Có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Lông mày lá liễu của Trang Minh Tâm lập tức dựng ngược.
Dục Cảnh vội sửa lời nói: “Vậy trước mắt không sinh nữa, Niên Ca Nhi còn nhỏ quá, sinh thêm một đứa sợ là không trông nom được.”
Lúc này sắc mặt của Trang Minh Tâm mới hòa hoãn lại, nhưng vẫn cười nhạt trước lời nói của hắn: “Niên Ca Nhi còn nhỏ, hiện tại là thời kỳ để vui chơi, phải được vui chơi thỏa thích mới phải, sau này lớn lên không cần bù đắp gì nữa.”
Thời thơ ấu không lo không sầu, rất quan trọng với những hài tử đã trưởng thành,có nhiều người lúc nhỏ có quá nhiều tiếc nuối, sau khi lớn lên không nhiều thì ít cũng sẽ tìm cách bù đắp lại, thậm chí nếu cực đoan hơn có thể sẽ đi vào con đường lệch lạc.
Sau đó nàng lập tức dõng dạc vung tay lên, đầy khí phách nói: “Hài nhi của bổn cung, muốn chơi thì cũng phải chơi những món đồ chơi tốt nhất, mới lạ nhất!”
Dục Cảnh đế: “…”
Trong lòng muốn nói với nàng mẹ chiều thì con sẽ hư, nhưng thường ngày nàng cũng không dung túng Niên Ca Nhi, mọi chuyện đều làm theo những quy tắc nàng đã định với hắn, nếu không hợp quy tắc, cho dù Niên Ca Nhi có khóc rống lên thế nào, ý chí của nàng vẫn luôn sắt đá.
Cũng xem như là một vị mẫu thân nghiêm nghị.
Nhưng vị mẫu thân nghiêm nghị như này, lúc nuông chiều con lại trở nên không có điểm dừng, nàng thế mà lại muốn xây một sân chơi riêng để hắn vui đùa, thật quá kinh thế hãi tục.
Trong lòng rối rắm một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn im lặng.
Dù sao Niên Ca Nhi vẫn còn quá nhỏ, cứ để cho hắn chơi thêm vài năm nữa, đợi đến tuổi vỡ lòng, đeo lên “xiềng xích” cho hắn, cũng không sợ hắn không chăm chỉ nữa.
Ngay cả Hoàng đế cũng không ngăn cản, người bên ngoài lại càng không ngăn cản được Trang Minh Tâm.
Xưa nay nàng vốn đã sấm rền gió cuốn như vậy, sau khi ra quyết định thì sẽ hùng hùng hổ hổ làm việc.
Đầu tiên là đem bản vẽ đến Tượng chỉ giám, để cho bọn họ mau chóng chế tạo ra xích đu, ghế võng treo, bập bênh, cầu trượt và ngựa gỗ.
Sau đó triệu tập hơn mười thợ thủ công, làm thông năm gian hậu điện với chính điện lại với nhau, rồi chôn xuống mấy cây ngựa gỗ xoay tròn, bốn phía cũng được quy hoạch tốt từ trước để thuận tiện cho sau này làm những món đồ chơi nhỏ như xích đu, ghế võng treo, bập bênh và cầu trượt.
Vội đến nỗi phải gọi là đầu tắp mặt tối.
Còn bên phía Dục Cảnh đế, một ngày nọ sau khi hắn bận rộn hết việc chính sự, đang muốn ngồi ngự liễn tới cung Khôn Ninh, thì Trịnh thái hậu đột nhiên phái người đến mời hắn.
Vậy nên hắn vội kêu người thay đổi đường đi sang Từ Ninh cung.
Sau khi tiến vào gian Tây thứ, Dục Cảnh đế giương mắt quét qua trong điện, chỉ thấy một mình Trịnh thái hậu đang nhắm mắt ngồi tĩnh tâm trên giường La Hán ở phía bắc, trong tay bấm chuỗi phật châu mười tám hạt, cũng không thấy bóng dáng của Liêu Thái phi đâu.
Lòng hắn nhất thời trầm xuống, xem ra mẫu hậu có chuyện riêng muốn nói với hắn.
“Thỉnh an mẫu hậu.” Dục Cảnh đế hành lễ, vén long bào lên, ngồi trên tấm nệm gấm ở một bên bàn kháng, cười nói: “Nơi này của mẫu hậu thế mà lại mát mẻ quá.”
Trịnh thái hậu mở mắt, sau đó quét qua nhìn hắn một cái, cười yếu ớt nói: “Hoàng hậu đa mưu túc trí, còn nghĩ ra được cách chế băng mang tiêu*, so với việc trực tiếp đi mua băng còn tốt hơn nhiều.
Hiện tại không riêng chỗ này của ai gia không lo đến việc dùng băng, ngay cả nhóm Thái phi ở cung Thọ Khang kia và nhóm cung nhân già ở phòng Tây Trường cũng không lo việc dùng băng nữa.”
*Băng mang tiêu: có công thức hóa học là NA2SO4.10H2O, thường được gọi là Natri Sunfat, một hợp chất muối trung hòa của natri được tạo thành bởi Axit Sunfuric.
Nghe Thái hậu khen Trang Minh Tâm như vậy còn khiến Dục Cảnh đế vui hơn là trực tiếp khen hắn.
Khóe miệng hắn nhếch nhẹ, đắc ý nói: “Hoàng hậu có thói quen yêu thương người nghèo, thương tiếc cho kẻ yếu.”
“Ánh mắt của Hoàng đế không tệ, vị hoàng hậu này tốt hơn nhiều so với ai gia năm đó.” Trịnh thái hậu đeo một cái mũ cao cho Trang Minh Tâm.
Dù Dục Cảnh đế cảm thấy rất vui, nhưng miệng vẫn khiêm tốn thay cho Trang Minh Tâm: “Suy cho cùng Đức Âm vẫn còn trẻ tuổi, phải học thêm nhiều điều từ chỗ mẫu hậu, kính xin mẫu hậu dạy dỗ nàng nhiều hơn.”
“Nếu Hoàng hậu cần, ai gia tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Trịnh thái hậu cười cười, nghĩ thầm với sự thông minh tài trí của Trang Minh Tâm thì cần gì bà hỗ trợ cơ chứ?
Dục Cảnh đế thấy Trịnh thái hậu nói đông nói tây, nhưng lại không nói ra lý do bà gọi hắn tới, nghĩ là vì có chuyện khó nói, nên chủ động dò hỏi: “Không biết mẫu hậu triệu kiến nhi tử, là vì có chuyện gì?”
Môi Trịnh thái hậu mấp máy, tốc độ bấm phật châu nhanh hơn rõ rệt, bà trầm ngâm không mở miệng.
Trong lòng Dục Cảnh đế càng trầm thêm vài phần, nhưng trên mặt lại ra vẻ thoải mái cười nói: “Mẫu hậu có việc thì cứ nói, trước mặt nhi tử của mình, chẳng lẽ vẫn còn kiêng kị gì sao?”
Trịnh thái hậu nhắm mắt lại, một lát sau, bà thở dài nói: “Ngươi muốn tấn Trang Minh Tâm làm phi, ai gia cho phép; ngươi muốn tấn Trang Minh Tâm làm Quý phi, ai gia cho phép; ngươi muốn lập Tứ hoàng tử của Trang Minh Tâm làm Thái tử, ai gia cho phép; ngươi muốn phong Trang Minh Tâm làm Hoàng hậu, ai gia cũng cho phép.”
Ngừng một chút, bà giương mắt nhìn chằm chằm Dục Cảnh đế, ép hỏi: “Mọi việc ai gia đều thuận theo ý ngươi, ngươi có thể một lần thuận theo ý ai gia được không?”
Đồng tử trong mắt phượng của Dục Cảnh đế không tự chủ được mà dãn ra, hắn cho rằng mình là người rất giỏi giấu diếm, nhưng không ngờ Thái hậu đã đoán ra được thân phận thật sự của Trang Minh Tâm…
Hiển nhiên không phải mới đoán ra gần đây.
Nhưng trước khi Trang Minh Tâm được phong hậu, Thái hậu không hề đề cập gì tới, lần này lại đột nhiên vạch trần chuyện này, là có ý gì?
Hắn thu lại nét mặt, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Mẫu hậu người cũng biết mà, đầu óc của nhi tử không được sáng suốt cho lắm, nếu người không nói thẳng ra, dù cho nhi tử có đoán đến năm sau, chỉ sợ cũng đoán không trúng được tâm tư của người.”
Trịnh thái hậu cũng không so đo việc hắn thật sự không đoán được hay chỉ là giả bộ không đoán được, thẳng thắn nói: “Tình hình hiện tại bên ngoại tổ gia của ngươi, không cần ai gia nói ngươi chắc hẳn cũng đã biết.
Trừ tước vị Thừa Ân hầu trên đầu ngoại tổ phụ ngươi ra, các con cháu khác đều không nên thân, chẳng qua được tặng mấy cái chức ảo, rồi trầm mê vào tửu sắc ngồi chờ chết.”
Nói tới đây, bà thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi nói tiếp: “Đợi đến khi ngoại tổ phụ ngươi rời đi, Trịnh gia bị đẩy ra một mình, đám bại gia tử kia giống như ngựa mất dây cương, sợ là chưa tới vài năm đã vén sạch hết của cải.”
Dục Cảnh đế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ lẳng lặng nghe Trịnh thái hậu kể khổ, vẫn chưa nói xen vào.
Trịnh thái hậu cũng không so đo, tự mình nói tiếp: “Tốt cũng được, xấu cũng được, suy cho cùng vẫn là nhà ngoại của Hoàng đế, Hoàng đế còn, tất nhiên vẫn sẽ chăm sóc được cho bọn họ.
Nhưng nếu Hoàng đế không còn nữa, Niên Ca Nhi không có quan hệ gì với Trịnh gia, sao hắn có thể để ý tới Trịnh gia nữa đây? Nếu người nhà Trịnh gia an phận thủ thường thì không nói, nhưng nếu gây ra sai lầm thì Niên Ca Nhi sao có thể thu dọn cục diện hỗn loạn cho bọn họ đây?”
Dục Cảnh đế đã nghe ra được chút chân tướng, hắn thản nhiên nói: “Vậy nên, ý của mẫu hậu là?”
Trịnh thái hậu do dự một lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói: “Cho Tĩnh phi một hài tử đi, có một hoàng tử mang huyết mạch của Trịnh thị, xem như để lại cho Trịnh gia một con đường lui, nếu có chuyện gì xấu xảy ra thì cũng có chỗ tốt để dựa vào.”
Dục Cảnh đế tức giận đến mỉm cười, không ngờ Thái hậu lại có chủ ý như vậy.
Giọng hắn lạnh lùng nói: “Trẻ con thì có tội gì? Nó xứng đáng bị sinh ra như vậy sao? Xứng đáng phải thu dọn cục diện hỗn loạn do đám con cháu bất tài của Trịnh gia để lại sao? Xứng đáng gánh hết vinh nhục hưng suy của cả một gia tộc lên đầu vai sao? Đây cuối cùng là muốn sinh nhi tử cho trẫm, hay là muốn sinh hoàng tử cho Trịnh gia đây?”
Còn chưa kể hiện tại Tĩnh phi vẫn chưa có hoàng tử, nên Thái hậu với Trịnh gia mới không sinh ra ý nghĩ khác.
Một khi để cho Tĩnh phi sinh hạ được hoàng tử, Thái hậu lại chăm lo cho nhà mẹ đẻ như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho tâm tư của Tĩnh phi và Trịnh gia ngày một lớn thêm sao?
Chẳng qua chỉ là một vị vương gia mang huyết mạch của nhà bọn họ thôi, hiển nhiên sao có thể làm thỏa mãn khẩu vị của bọn họ được? Dù sao làm vương gia vẫn phải nhìn sắc mặt của tân đế Niên Ca Nhi.
Sao có thể bì kịp với sự vinh quang khi có tân đế mang huyết mạch của chính nhà bọn họ chứ?
Chính vì vậy, phần đầu này tuyệt đối không được mở ra.
Nhưng hắn lại không thể nói thẳng ra, nếu không chỉ sợ Thái hậu sẽ dời ánh mắt căm thù lên người mẫu tử Trang Minh Tâm.
Vậy nên hắn đổ lên chuyện trẻ con vô tội.
Trịnh thái hậu cũng không vạch trần, chỉ thở dài bán thảm nói: “Ai gia biết chuyện này có chút ép buộc, nhưng nếu Trịnh gia có được một mống con cháu tạm được, thì ai gia đã không phải mở cái miệng này ra.”
Thật ra lúc Hoàng đế lộ ra chút mê luyến ban đầu với Trang Minh Tâm, bà nên dứt khoát gọn gàng diệt đi người, thì đã không có ngày hôm nay.
Nhưng rốt cuộc bà vẫn mềm lòng, nhi tử khó khăn lắm mới yêu thích một nữ tử, bà không muốn làm kẻ ác cầm gậy đánh uyên ương, không duyên không cớ lại khiến hắn đau lòng.
Dục Cảnh đế hít sâu vài hơi, đè nén lại cơn tức giận của mình, nhẹ nhàng nói với Thái hậu: “Mẫu hậu thường hay nói với Liêu Thái phi ‘Nhi tử có phúc của nhi tử’ để khuyên bà ấy đừng vướng bận chuyện Vĩnh Xương hầu phủ nữa, sao đến lượt người thì lại không nghĩ thông được?”
Hắn thản nhiên nói: “Lại có gia tộc nào trường thịnh không suy chứ? Dù có cho Tĩnh phi một hoàng tử, hoàng tử có thể bảo vệ họ nhất thời, sao có thể bảo vệ họ cả một đời đây?”
Cuối cùng vẫn không ngăn được cơn tức giận, hắn cũng lười lòng vòng quanh co, cười lạnh một tiếng: “Huống hồ gì, hoàng tử này chưa chắc sẽ an phận thủ thường, đến lúc đó đừng nói tới bảo vệ Trịnh gia, không kéo bọn họ chết chung một chỗ đã là không tệ rồi.”
Chuyện này Trịnh thái hậu tất nhiên đã nghĩ tới.
Đây cũng là nguyên nhân khiến bà do dự và cố kỵ trước khi nói tới chuyện này.
Càng nhiều con cháu không nên thân, thì khả năng cho ra kẻ ngu dốt còn lớn, huống hồ gì Tĩnh phi cũng là người có chút hồ đồ, sau này lại bị đám ngu dốt trong Trịnh gia nhảy tới xui khiến, có thể sẽ thật sự dẫn Trịnh gia đi vào con đường chết.
Đừng thấy Trang Minh Tâm thường ngày vui cười niềm nở, là một bộ dáng dễ nói chuyện, nhưng nàng lại nổi danh chuyên bao che khuyết điểm, nếu dám nhớ thương ngôi vị hoàng đế của nhi tử nàng, chắc chắn nàng sẽ khiến cho bọn họ có đi mà không có về.
Bị Dục Cảnh đế trực tiếp vạch trần, Trịnh thái hậu cũng ý thức được, có cảm giác mạnh mẽ không nên ôm ảo tưởng gì với Tĩnh phi và con cháu Trịnh gia.
Bà nhắm mắt thở một hơi một dài, tựa như trút được gánh nặng nói: “Ai gia hiểu rồi.”
Dục Cảnh đế cũng không nên ép Trịnh thái hậu quá nôn nóng, tránh cho bà nảy sinh ra ý nghĩ khác, hắn đánh một gậy rồi vội nhét vào một trái táo ngọt, cười nói: “Thật ra con cháu nhà Trịnh gia cũng đến nỗi bất trị như mẫu hậu nói, trẫm thấy con thứ của đại cữu Nguyên biểu đệ cũng không tệ lắm, sức lực rất lớn, đúng lúc trong Điện tiền ty đang thiếu nhân lực, vừa vặn đưa cho hắn.”
Điện Tiền ty là ban trực của Ngự tiền thị vệ, là nha môn “hot” nhất Đại Tề, muốn vào Điện Tiền ty cũng không dễ dàng gì, ngoại trừ có gia thế có võ công, mà còn phải bàn tịnh điều thuận*.”
*Bàn tịnh điều thuận: Ý chỉ mặt đẹp dáng đẹp, nói chung là ngoại hình vô cùng hoàn hảo.
Dù sao mỗi ngày đều làm việc trước mặt Hoàng đế, quay qua quay lại thì cũng đã quen mặt, sau này thăng chức hay chuyển việc cũng dễ hơn mấy quan viên làm việc ở xa Hoàng đế.
Huống hồ gì bổng lộc ở Điện Tiền ty cũng nhiều hơn các quan viên cùng cấp bậc khác, còn được Hoàng đế ban cho ba tiết hai thọ*.
*Ba tiết hai thọ: các quan viên sẽ được ban thưởng vào ba tiết (tết âm lịch, tết Đoan ngọ, Trung thu) và hai thọ (ngày sinh của bản thân và ngày sinh của vợ).
Đây cũng xem như là niềm vui bất ngờ rồi.
Trịnh thái hậu thoáng chốc trong mắt đã sáng ngời, cười khen: “Vẫn là Hoàng đế suy nghĩ chu đáo, ai gia mười năm trước mới gặp qua Nguyên Ca Nhi một lần, sợ hắn trưởng thành biến thành bộ dáng của Dạ Xoa, nên không dám đánh chủ ý lên Điện Tiền ty.”
Bộ dạng chỉ là thứ phụ, nguyên nhân chủ yếu là vì hộ vệ trong Điện Tiền Ty đều là ngự tiền thị vệ của Hoàng đế, mấy năm gần đây Hoàng đế liên tục gặp ám sát, dù trong lòng Trịnh thái hậu có ý muốn đòi chức quan cho chất nhi nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không dám đánh chủ ý lên Điện tiền ty.
Dục Cảnh đế cười nói: “Dù sao cũng là biểu đệ của trẫm, đừng nói tới hắn lớn lên vô cùng đẹp, cho dù có chút xấu thì cũng không sao cả, trẫm đã lên tiếng, Chỉ huy sứ của Điện tiền ty còn dám bác bỏ sao? Hắn cũng không có lá gan này.”
“Đại cữu ngươi lớn lên cũng không được đẹp như vậy, ta nghĩ chắc hẳn Nguyên Ca Nhi giống với mẫu thân Tiêu thị của hắn.” Trịnh thái hậu cố ý chê bai huynh trưởng một câu, rồi cười nói: “Sau này ngoại tổ phụ và đại cữu cữu của ngươi biết được, nhất định sẽ hết sức vui mừng.”
Bản thân Trịnh thái hậu cũng vô cùng vui mừng, tuy bị bác bỏ ý nghĩ cho Tĩnh phi một hoàng tử, nhưng ngoài ý muốn lại lấy được chức quan vô cùng tốt cho Nhị điệt tử, cũng xem như đánh bừa mà trúng.
Lời bà nói trước kia đều không phải là lời nói dối, chỉ cần Trịnh gia có một con cháu có thể chống đỡ được mặt tiền của dòng họ, thì bà cần gì phải ép nhi tử ngủ với nữ tử mà mình không yêu chứ?
Dục Cảnh đế cười nói: “Sáng mai trẫm sẽ tuyên Chỉ huy sứ của Điện Tiền ty Quý Tường tới, để hắn an bài chuyện nhập chức thay cho biểu đệ.”
Ngừng một chút, hắn lại cười một cách gian trá: “Trẫm không lấy mất may mắn từ việc báo tin của mẫu hậu, mẫu hậu phái người truyền tin cho ngoại tổ gia đi.”
“Ngươi đó.” Trịnh thái hậu gật gật đầu với hắn, cười mắng: “Được rồi, biết ngươi thân ở Tào Doanh nhưng tâm lại ở Hán*, ai gia không giữ ngươi thêm nữa, ngươi mau quay về cung Khôn Ninh đi.”
*Thân ở Tào Doanh nhưng tâm lại ở Hán: điển cố về Quan Vũ – ông đã từng làm việc cho Tào Tháo vì mang ơn nhất thời của ông ấy, nhưng tâm ông vẫn nhớ về Lưu Bị và Trương Phi, sau này thường để chỉ người ở đây nhưng tâm trí đang ở nơi khác.
Dục Cảnh đế cười nói: “Xem mẫu hậu nói kìa, nhi tử là loại người bất hiếu cưới vợ liền quên mẹ kia sao? Trẫm hầu mẫu hậu dùng bữa tối xong rồi sẽ quay về.”
“Chỗ này của ai gia cũng không làm cơm cho ngươi.” Trịnh thái hậu liếc hắn một cái, hừ nói: “Không quay về, hoàng hậu lại sai người đến tìm.”
Dục Cảnh đế bật cười: “Lời này của mẫu hậu lại nói sai rồi, đừng nói tới chuyện trẫm ở chỗ mẫu hậu, cho dù ở chỗ của các phi tần khác, hoàng hậu cũng không sai người đi tìm.”
“Dù không sai người đi tìm, nhưng chỉ sợ sẽ còn nghiêm trọng hơn cả chuyện sai người đi tìm ấy chứ.” Những chuyện mấu chốt giữa Đế Hậu như này, dù Trịnh thái hậu không chủ động thám thính, nhưng vẫn sẽ có người tới bên cạnh bẩm báo cho bà.
Bị nói trúng chỗ, Dục Cảnh đế ngượng ngùng “khụ” một tiếng, hắn đứng dậy nói: “Vậy nhi tử không quấy rầy mẫu hậu nữa.”
*
Sau khi trở về cung Khôn Ninh, Dục Cảnh đế cũng không giấu diếm, chủ động kể hết lý do và quá trình Thái hậu gọi hắn qua với Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm lập tức vỗ bàn: “Các phi tần khác còn tạm được, Tĩnh phi thì không được, nếu để nàng ta sinh được hoàng tử, có Thái hậu nương nương và Trịnh gia làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ trở thành kình địch của Niên Ca Nhi sao?”
Sau đó nàng nghiêng mắt nhìn hắn, uy hiếp nói: “Nếu người dám chạm vào Tĩnh phi, thần thiếp sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với người, từ nay về sau đừng hòng leo lên giường của thần thiếp nữa.”
Dục Cảnh đế mếu máo, ủy khuất nói: “Thái hậu vạch trần sự thật nàng là Trang Minh Tâm, lấy cái này áp chế trẫm, trẫm vắt hết óc để chu toàn với bà, khó khăn lắm mới khuyên bà bỏ đi ý niệm đó trong đầu.
Tử Đồng nàng không muốn thưởng thì thôi, đã vậy còn uy hiếp trẫm, trẫm đối với nàng vẫn luôn có tình có nghĩa, cuối cùng lại phó thác sai chỗ…”
Nói xong, hắn nghiêng người nằm trên giường La Hán, đầu hướng ra cửa sổ, vừa khoa trương gạt đi nước mắt vừa khóc thút thít, bộ dáng ủy khuất đến cực điểm.
Khóe miệng Trang Minh Tâm co quắp, Cẩu hoàng đế càng ngày càng ấu trĩ, thấy tâm trí nàng hơn phân nửa đều đặt trên người Niên Ca Nhi nên cuối cùng lại sinh ra tâm tư muốn tranh sủng, động một cái là giở trò bán manh làm nũng, thật sự khiến người ta chịu không nổi mà.
Thái độ quen thuộc của nàng khi đứng trước mấy trò này là làm như không thấy, hắn tự nhiên sẽ không giả bộ được nữa.
Nhưng lần này hắn có công uyển chuyển từ chối được Trịnh thái hậu, nàng cũng không nên dùng thái độ trước kia để đối xử với hắn, nàng bèn đến gần, đặt đầu mình nằm sấp trên đầu vai hắn, cười dụ dỗ nói: “Thần thiếp quá sốt ruột, nên không lựa lời mà nói, cũng không phải thật lòng muốn uy hiếp Hoàng thượng, Hoàng thượng người tuyệt đối đừng so đo với thần thiếp.”
Dục Cảnh đế hừ một tiếng, không tiếp lời của nàng.
Nhưng cũng không giả vờ gạt nước mắt nữa, dù sao mặt nàng cũng đã tiến tới trước mặt hắn rồi, thật sự không giả bộ được nữa, chẳng qua vẫn còn khóc thút thít.
Trang Minh Tâm ôm lấy cánh tay hắn, vừa đong đưa vừa dụ dỗ nói: “Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp đi, sau này thần thiếp cũng không dám nữa.”
Dục Cảnh đế thiếu chút nữa đã bị lừa, nhưng nhớ lại những lời uy hiếp vừa rồi của nàng, hắn lại khựng lại.
Trang Minh Tâm liếc mắt, đã nghiện còn ngại.
Nàng cũng không dỗ dành nữa, cười gằn nói: “Hôm nay thần thiếp phân phó phòng bếp làm thạch đậu phụ, nếu Hoàng thượng không tha thứ cho thần thiếp, thần thiếp cũng chỉ đành hưởng dụng chung với Niên Ca Nhi vậy.”
Dục Cảnh đế nhịn không được, hai tay hắn vừa lôi vừa kéo, đã đặt được Trang Minh Tâm dưới thân.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ nhóc con không có lương tâm này, trẫm ở phía trước thay nàng đấu tranh anh dũng, tránh cho nàng lưu lại nỗi lo về sau, nàng lại chế giễu ngược lại, chẳng những không an ủi quân lính, còn muốn ăn một mình, thật sự không có thiên lý mà.”
Vẻ mặt Trang Minh Tâm vô tội nói: “Cái này còn không phải do người tự dồn ép? Thần thiếp đã dỗ trái dỗ phải, nhưng dỗ không được người, còn có biện pháp nào nữa đâu? Cũng chỉ đành vất vả cho thần thiếp, ăn luôn phần của Hoàng thượng vậy.”
Luận võ mồm, Dục Cảnh đế hiển nhiên không phải là đối thủ của Trang Minh Tâm.
Hắn tức giận mài mài răng, hơi cúi người, dùng miệng “chụt chụt chụt” chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đang nói không ngừng của nàng.
Trang Minh Tâm nháy mắt trợn trừng mắt, sau khi hắn đổi từ cắn mút mạnh bạo chuyển sang dịu dàng trằn trọc cọ sát vào nhau, thì nàng mới nhắm mắt lại.
Ngày hè kéo dài, hiện tại mặt trời đang treo giữa sườn núi, chiếu vào ngói lưu ly trên nóc nhà, phản chiếu cả một mảnh đỏ ửng lập lòe.
Vậy nên mặc dù Dục Cảnh đế hôn tới bốc cả lửa nhưng không thể lập tức giải tỏa ra.
Hắn đành phải oán hận buông Trang Minh Tâm ra, sau đó dắt chú chó ngu xuẩn Tướng Quân chạy vài vòng trong viện, mới tạm thời hạ được cơn nóng trong người.
Bữa tối là một bàn ẩm thực mát lạnh giải nóng, có lương bì, bánh bột lọc, trứng muối hấp nước gừng, cánh gà ngâm tiêu và đá bào rưới sốt anh đào, đồ uống là nước chanh pha mật ong.
Trước đó Dục Cảnh đế đã phái đoàn thuyền xuống Nam Dương, trải qua hai năm, tới đầu năm nay họ cuối cùng cũng đã trở về.
Đoàn thuyền ngoại trừ may mắn tìm được thứ Trang Minh Tâm yêu cầu là cây ớt và cây ngô ngoại, thì còn mang thêm về ba gốc cây chanh.
Trồng ớt và ngô rất đơn giản, trực tiếp giao cho người ở Hoàng trang tới lo liệu là được.
Chanh là món đồ tốt, chứa hàm lượng vitamin C vô cùng cao, đối với những người cổ đại thiếu vitamin C mà nói, quả thật là một báu vật.
Càng không nói tới nước chanh pha mật ong, còn có thể giúp trắng mịn đẹp da.
Trang Minh Tâm trồng chúng vào mảnh đất trồng rau mới đào được ở sau viện, sau đó tìm mấy hoa tượng* đến trông coi.
*Hoa tượng: người làm vườn.
Trong đó có một gốc cây đã chết héo, hai gốc cây còn lại vẫn sống mãnh liệt.
Số ớt và chanh đã thu hoạch đều được bưng lên bàn ăn, chỉ có cây ngô phải đợi tới chín tháng mới được.
Dùng một bàn ăn bữa tối ngập tràn những món ăn giống với hiện đại, nhìn trượng phu ngồi đối diện đang ăn như hổ đói và nhi tử bảo bối đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế em bé chờ nàng đút ăn ở bên cạnh, trong lòng Trang Minh Tâm ngập tràn sự thỏa mãn.
Một đời như này, còn mong gì hơn nữa?
“Còn thiếu nữ nhi.”
Ban đêm lúc hai người bước chân lên giường trong Đông Tiếu gian, Dục Cảnh đế đã nói như vậy.
Một ngày hai lần cứ nhắc tới chuyện này, Trang Minh Tâm đã mất hết kiên nhẫn, thoắt cái biến thành rồng lửa, phun lửa vào hắn: “Người hiếm lạ nữ nhi thì cứ hiếm lạ đi, cũng đâu phải là không có nữ nhi, tội gì cứ phải gây khó dễ cho thần thiếp.”
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong lòng mình, cười mắng: “Tuy trẫm có hai công chúa, nhưng nữ nhi do Tử Đồng sinh sao có thể giống với người khác sinh được chứ? Chúng ta chỉ có một nhi tử là Niên Ca Nhi, con nối dòng có phần hơi ít ỏi, vẫn nên sinh thêm một công chúa nữa, mới góp thành chữ ‘Hoàn hảo’, đời này mới xem như trọn vẹn.”
Trang Minh Tâm “xùy” một tiếng: “Sinh nam sinh nữ tất cả phải xem ý trời, người dựa vào cái gì mà kết luận lần mang thai thứ hai này của thần thiếp nhất định sẽ sinh được công chúa? Nếu sinh ra hoàng tử thì làm sao đây?”
Dục Cảnh đế do dự một lát, lúc sau mới ăn ngay nói thật: “Tối hôm qua trẫm mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy Tử Đồng sinh cho trẫm một tiểu công chúa đáng yêu như ngọc như tuyết, tiểu công chúa giống Tử Đồng y như đúc, đáng yêu đến nỗi tim trẫm tan chảy…”
Trang Minh Tâm: “…”
Đừng tưởng đổi sang biện pháp khen nàng đáng yêu, thì nàng sẽ mềm lòng.
HIện tại Niên Ca Nhi còn nhỏ, thân thể nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dù muốn sinh con lần hai, thì cũng là chuyện của vài năm nữa.
Nàng lười cùng hắn tán dóc, chủ động đưa tay ôm lấy cổ hắn, đưa môi mình tiến đến bên tai hắn, cười nói: “Không phải nói muốn làm chuyện đó sao? Người còn chờ gì nữa?”
Nói xong, nàng ngậm lấy vành tai của hắn, hàm răng nhẹ nhàng mài nhẵn.
Lúc không bị trêu chọc, hắn cũng đã lửa nóng đầy người, huống chi là bị trêu chọc như này? Giống như ném ngọn lửa vào trong bình dầu, lửa nóng cứ “từ từ dần dần” tăng vọt trong người Dục Cảnh đế.
Hắn xoay người một cái đặt nàng ở dưới thân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu yêu tinh, xem trẫm trừng trị nàng như thế nào!”
Ném những câu thoại độc ác ra sau, hắn bận rộn bắt đầu chuẩn bị công tác trên người nàng.
Trong đầu sao còn nhớ rõ chuyện sinh công chúa?
Đang là mùa hè, bên trong tẩm điện có đặt vài thùng băng, nhiệt độ mát mẻ vừa phải.
Dục Cảnh đế dằn vặt nàng không chút cố kỵ nào, y hệt như bánh nướng áp chảo vậy, một lát lại lật nàng lại, một lát lại dựng đứng lên.
Dằn vặt nàng ở trên giường vẫn chưa đủ, còn muốn ôm nàng tới tháp quý phi và ghế xuân* để dằn vặt tiếp.
*Ghế xuân: là loại ghế đẩu dựa ra sau, nhưng vì ghế này hay xuất hiện trong xuân cung đồ nên gọi là ghế xuân.
Dằn vặt khoảng chừng hai lần, cả người nàng sau khi bị dằn vặt đã mềm oặt như sợi mì, cả tinh thần cũng ngẩn ngơ.
Nếu đổi lại là thời điểm khác, hắn sẽ phụ trách kết thúc công việc, nàng có thể yên tâm ngủ thiếp đi.
Nhưng từ lúc hắn ầm ĩ muốn sinh công chúa, nàng đã nổi lên lòng cảnh giác.
Nàng miễn cưỡng lên tinh thần, hé mắt nhìn chằm chằm Cao Xảo đang kìm huyệt vị tránh thai cho nàng, sau khi nửa tỉnh nửa mơ cảm nhận được hắn đang ôm mình vào phòng tắm tắm rửa, lúc này nàng mới thả lỏng xuống.
Làm cho Dục Cảnh đế tức giận đến mỉm cười: “Dù trẫm muốn cùng nàng sinh công chúa, nhưng nếu nàng không gật đầu đồng ý, trẫm chắc chắn sẽ không làm bậy.”
Ngừng một chút, hắn lại lên án nàng: “Nàng đó lòng cảm giác quá mạnh rồi, ngay cả trẫm cũng không tin tưởng, thật khiến người ta thương tâm.”
Trang Minh Tâm không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, dụi dụi không ngừng vào trong lồng ngực hắn, dụ dỗ nói: “Thần thiếp tất nhiên tin tưởng Hoàng thượng, nếu không nào dám làm chuyện ‘gì đó’ với người? Được rồi, đêm đã khuya, sáng mai còn phải lâm triều nữa, mau mau nghỉ ngơi thôi.”
Dục Cảnh đế bất đắc dĩ cười cười, nhéo cái mũi nhỏ của nàng, giơ tay ôm nàng lại, nói: “Ngủ đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...