Đêm hôm qua đột nhiên nổi gió to, Trang Minh Tâm còn đang lo lắng thời tiết hôm nay sẽ không được đẹp, ảnh hưởng đến quá trình “Khuyến dân nuôi tằm*”.
*Khuyến dân nuôi tằm: Ý nghĩa đầy đủ là khuyến khích người dân nuôi tằm để lấy tơ dệt vải gia tăng sản xuất.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại, nàng đã áp tai vào cửa sổ nghe ngóng, nhưng một tiếng gió cũng không nghe thấy.
Gió đã ngừng thổi thật rồi.
Không hổ là ngày hoàng đạo đã được Khâm Thiên Giám đo lường tính toán kỹ càng.
Các cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa một lúc lâu, sau đó nàng tự thoa phấn hoa lài và kẻ mắt cho mình.
Đầu nàng đội trâm phượng bảy đuôi bằng vàng ròng đính trân châu, mỗi bên tóc mai đính một chùm hoa hạnh, được lấy ra từ trong hộp đựng mười hai hoa nhung mà Trịnh thái hậu đã tặng lúc trước.
Xiêm y cũng mặc vô cùng long trọng, một thân trường áo với tay áo hẹp và kiểu áo đối khâm có cổ đứng làm bằng vải gấm dệt kim màu hồng cánh sen, bên ngoài mặc áo bỉ giáp dài cổ áo đứng với họa tiết đoạn hoa màu đỏ son, phía dưới mặc váy mã diện bằng gấm dệt kim với hoa văn ngũ cốc được mùa màu tím.
Trang phục lộng lẫy xa hoa, chẳng những không làm mất đi vẻ phóng khoáng, mà còn khiến dung nhan của nàng tăng thêm không ít phần diễm lệ, từ xa nhìn lại, phảng phất giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, khiến cho người xem không dời nổi mắt.
Khiến Trương Đức phi người không thể không ngoan ngoãn tới đây thỉnh an nhìn xong suýt chút nữa đã cắn nát răng bạc, trong lòng thầm mắng một câu “Cái đồ mị hoặc!”
Trang Minh Tâm ngồi trên bảo tọa ở gian ngoài, nàng học theo bộ dáng của Trịnh thái hậu, trong tay bấm chuỗi mộc châu mười tám hạt tràng.
Nàng vừa bấm phật châu vừa cười như không cười nhìn Trương Đức phi: “Đức phi muội muội bị bệnh đã nhiều ngày, khiến tỷ tỷ như ta đây lo lắng nhiều lắm, còn đang tính sau khi trở về từ lễ tế thần, sẽ kêu người tới Thái y viện xin Tôn Viện Phán đến xem bệnh cho muội muội, không ngờ muội muội đã khỏi bệnh rồi.”
Trương Đức phi khép hờ mắt, không nhìn tới Trang Minh Tâm, chỉ thản nhiên nói: “Đa tạ Quý phi tỷ tỷ quan tâm.”
Trang Minh Tâm lại vô cùng có thành ý nói lời xin lỗi: “Hôm qua nhũ mẫu của đại công chúa chọc giận ta nên ta sai người tát cho bà ta mấy cái bạt tai, nhưng cho dù bà ta có sai, thì vẫn là do ta quá kích động, đánh chó phải nhìn mặt chủ… Tỷ tỷ ở đây bồi tội với muội muội, kính xin muội muội tha thứ.”
Bàn tay trong tay áo tỳ bà của Trương Đức phi nắm chặt lại, móng tay như thể muốn đâm lủng lòng bàn tay, nàng ta nhắm mắt hít nhẹ một hơi, sau đó mới duy trì được sự bình tĩnh trên mặt, vẫn “thản nhiên” như trước nói: “Bà ta là do Nội vụ phủ mời vào, vốn không phải người của ta, nếu bà ta chọc giận tỷ tỷ, thì chuyện tỷ tỷ xử phạt bà ta cũng là chuyện nên làm, không cần phải tạ lỗi với ta.”
Tuy là do Nội vụ phủ mời vào, nhưng người được chọn đâu chỉ có một, dùng người nào không dùng người nào, còn không phải do Trương Đức phi định đoạt à?
Mấy câu này tất nhiên đều chỉ là viện cớ để vớt vát chút mặt mũi của nàng ta thôi.
Trang Minh Tâm cười nói: “Tuy nói như vậy, nhưng bà ta cũng đã nuôi đại công chúa được vài năm, ta vốn không nên đánh bà ta, đáng lẽ phải đưa bà ta cho muội muội xử lý mới đúng.
Lần này là do ta lỗ mãng, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa.”
Còn có lần sau?
Trương Đức phi tức giận, răng môi cắn chặt vào nhau, nhờ vậy mới không tức giận phun ra lời mắng chửi.
Nhưng lại có một trận đau nhói trong lòng bàn tay, móng tay quả thật đã đâm thủng lòng bàn tay rồi.
Nàng ta miễn cưỡng nói: “Tỷ tỷ khách sáo rồi.”
Trang Minh Tâm không nói gì thêm nữa, dù sao nàng cũng chỉ nói cho có lệ, không phải thật lòng nói lời xin lỗi gì và cũng không có ý định giảng hòa với nàng ta.
Dù gì thì sau này sẽ còn rất nhiều lần nàng đắc tội đến Trương Đức phi, hiện tại vẫn chưa là gì đâu.
Di tần “xùy” một tiếng, khinh thường nói: “Phế vật.”
Người bị mắng tất nhiên là Trương Đức phi, ghét bỏ nàng ta không dám cứng đối cứng với Trang Minh Tâm.
Trương Đức phi từng bị Di tần đá một cước vào ngực ngay trước mặt mọi người, sự căm thù với Di tần cũng không thua kém gì so với Trang Minh Tâm, nghe vậy bèn trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngươi giỏi thì lên đi.”
Di tần liếc nàng ta một cái, nàng chỉ là hành sự có chút thẳng tính, nhưng lại không ngốc, ai có thể đắc tội và ai không thể đắc tội, trong lòng nàng biết rất rõ.
Gia Quý phi là người có thể tùy tiện đắc tội hay sao?
Không nhắc tới chuyện hiện tại nàng đang độc sủng, nổi bật ngay làn sóng đầu, đắc tội nàng sẽ khiến Hoàng thượng chán ghét.
Chính bản thân Gia Quý phi cũng đã đủ thâm độc gian xảo rồi, phàm ngươi nào đắc tội nàng, còn không phải bị nàng kéo mất một lớp da đó sao?
Vậy nên Di Tần quyết đoán nói: “Ờ, ta không giỏi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, lời này quả nhiên không sai.
Thấy Di tần hăng hái đâm chọc Trương Đức phi, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng nàng ấy là đồng minh của nàng nữa đấy chứ.
Trương Đức phi đắc ý “xùy” một tiếng: “Thế mà lại không giỏi, vậy thì ít khua môi múa mép đi.”
Di tần ngang ngược nói: “Ta càng muốn khua môi múa mép đó, ngươi làm gì ta? Hay muốn động chân động tay với ta?”
Sau khi biết được chuyện Dụ quý nhân bị hạ độc mất đi giọng nói, trong lòng Di tần bèn nổi lên sự nghi ngờ đầu sỏ khiến mình sảy thai cũng là Trương Đức phi, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.
Không có bằng chứng, thì không thể trực tiếp ra tay, chỉ có thể dùng lời nói khiến nàng ta càng thêm ấm ức thôi.
Gương mặt Trương Đức phi cứng đờ lại, nhớ lại cú đá nhắm vào ngực đầy đau đớn và khuất nhục kia, sắc mặt nàng ta nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: “Quý phi tỷ tỷ từ trước tới nay đều tuân theo cung quy làm việc, xin hỏi Quý phi tỷ tỷ, nếu phi tần có địa vị thấp tung quyền cước với phi tần địa vị cao, thì phi tần địa vị thấp đó nên chịu hình phạt gì đây?”
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, thần tiên các ngươi đánh nhau, tự nhiên đá bóng sang chỗ ta làm gì?
Nhưng nàng lại không thể ngay trước mặt mọi người mà thừa nhận ngay cả cung quy cũng không nhớ, chỉ buồn cười nói: “Cũng không thể nói chung chung, phải xem thương thế ra sao rồi mới quyết định được.
Đánh chết hay chỉ bị thương, khác biệt nhiều lắm.
Còn nữa, nếu là bị thương, thì cũng có phân nặng nhẹ, ví dụ như trầy da hay gãy chân, nên không thể kết luận qua loa được.”
Trên nguyên tắc thì là thế, nhưng ở giữa có rất nhiều khả năng xảy ra.
Bằng không vì sao trước đó Di tần đá một cú vào ngực Trương Đức phi, khiến Trương Đức phi ói ra một ngụm máu, nhưng chỉ bị phạt đóng cửa tự ngẫm ba tháng?
Có những lời rào trước này của Trang Minh Tâm, Di tần đột nhiên xoa tay, chuẩn bị cho Trương Đức phi nếm chút đau khổ.
Nhưng sau đó bị Trang Minh Tâm ngăn lại: “Muội muội vẫn nên yên tĩnh chút đi, hôm nay là ngày lễ tế thần và diễn canh, tiền triều rất coi trọng ngày này, nếu muội muội trong lúc mấu chốt như này mà làm ra chuyện sai lầm, Hoàng thượng trách tội xuống, bổn cung cũng khó bảo vệ cho ngươi.”
Di tần nghe vậy, lập tức rút lui, sau đó cười nói: “Tần thiếp chỉ đùa giỡn chút với Đức phi nương nương thôi, cũng không có ý nghĩ gì khác, Quý phi nương nương lo lắng quá rồi.”
Trang Minh Tâm lại ra vẻ bất đắc dĩ: “Muội muội đúng thật là nghịch ngợm.”
Vì giờ Thìn bốn khắc sẽ phải xuất cung, nên Trang Minh Tâm cũng không giữ chúng phi tần ở lại thêm nữa, nàng tán gẫu vài câu sau đó kêu họ giải tán.
Nàng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng thì bên ngoài đã truyền tới giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Minh Tâm ra gian ngoài nghênh đón, sau khi ngồi khuỵu xuống hành lễ, nàng mới kinh ngạc nói: “Sao Hoàng thượng lại tới sớm thế?”
Dục Cảnh đế lập tức đi tới Đông Tiếu gian, miệng nói: “Tới để ái phi trang điểm mắt quầng thâm cho trẫm.”
Trang Minh Tâm: “…”
Được rồi, hôm nay là ngày tế thần và diễn canh, ngoại trừ văn võ bá quan từ ngũ phẩm trở lên, còn có cả một vạn nhà nông tham gia.
Địa điểm lớn như vậy, sửa soạn cho gọn gàng xinh đẹp cũng là chuyện nên làm.
Trang Minh Tâm lấy loa tử đại* kẻ đường mắt trong và ngoài giúp hắn, sau đó lại mở lọ sứ đựng phấn hoa lài ra, dùng bông phấn bằng tơ tằm do nàng tự chế đánh một lớp phấn lên mặt hắn, rồi lại đánh thêm một lớp mỏng lên môi hắn.
*Loa tử đại: là công cụ được phụ nữ thời cổ đại sử dụng để kẻ lông mày, loa tử đại ở thời đó rất quý hiếm nên chỉ có trong hoàng cung.
Dục Cảnh đế cầm gương soi trái soi phải, rồi cười hì hì nói: “Nàng trang điểm cho trẫm thành tuấn mỹ như vậy, còn không phải là vì muốn khoe với bên ngoài mình có một người chồng tốt sao?”
Hắn lập tức khẽ hít một hơi: “Ài, không còn cách nào nữa, trẫm chỉ đành thành toàn cho lòng ham hư vinh của nàng thôi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Coi bộ dáng tự kỷ của ngươi kìa, rốt cuộc ai mới là người ham hư vinh đây?
Thôi thôi, nể mặt hắn đã cố ý hạ chỉ để mình gánh trách nhiệm thay Hoàng hậu khuyến dân trồng dâu, nên nàng sẽ gánh lấy cái danh oan uổng này.
Dù sao đây cũng là chuyện tốt đủ khiến cho phi tần trong hậu cung này ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
Sau khi sửa soạn ổn thỏa xong, nàng bèn theo hắn ngồi trên liễn xa do mười sáu con ngựa trắng kéo, trong sự che chở của mấy ngàn cấm vệ quân, đi về phía hoàng trang ở ngoại ô kinh thành.
Bên trong liễn xa rất rộng, ở trong nước trà, điểm tâm và thoại bản đều có đủ, là do Cao Xảo đã chuẩn bị trước đó.
Mấy năm trước chỉ có một mình Dục Cảnh đế đi, lộ trình đi khoảng nửa canh giờ, hắn thấy không thú vị nên có vài lần ngủ thiếp đi.
Đột nhiên năm nay có thêm Trang Minh Tâm đi theo, tinh thần Dục Cảnh đế lại đặc biệt tốt.
Trang Minh Tâm lại không hào hứng lắm, lúc ở trong kinh thành thì còn ổn, trên đường lớn đều được lát đá xanh, liễn xa đi trên đó, mức độ xóc nảy cũng không cao.
Nhưng vừa ra khỏi kinh thành, đổi thành quan đạo* đất vàng, quả thật là gian nan.
*Quan đạo: con đường chính thức do triều đình làm để đi.
Nàng bị lắc đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cả người đều biến thành trái cầu lông gà, chốc chốc lại nhảy dựng lên một lần, chốc chốc lại nhảy dựng lên một lần nữa, mông nàng đã bị đập thành tám cánh hoa luôn rồi.
“Hoàng thượng người vẫn nên nhanh chóng sai người xây mấy xưởng xi măng đi, để sớm đưa ra kiến nghị thi công quan đạo thành đường xi măng nữa.” Trang Minh Tâm rót nước trà, hữu khí vô lực thúc giục một câu.
Cổ đại đi đường gian nan, nàng sửa soạn cho thật gọn gàng xinh đẹp rồi mới xuất cung, nhưng mới đi được nửa canh giờ, đã chật vật không chịu nổi rồi.
Dục Cảnh đế cũng bị lắc đến khó chịu, hắn ôm Trang Minh Tâm ngồi lên trên đùi mình, làm tấm thịt người đệm cho nàng, miệng bất đắc dĩ nói: “Đã xây xong năm xưởng xi măng rồi, nhưng trước tiên cần phải tăng cường vào việc xây dựng tường thành, đợi sau khi tường thành sửa xong, mới lo tới chuyện quan đạo.”
Trang Minh Tâm nghi ngờ nhìn hắn: “Người sẽ không tính để xưởng xi măng ở kinh thành sản xuất toàn bộ số xi măng cần thiết để xây tường thành ở biên quan Đại Tề đấy chứ?”
Xây tường thành cần rất nhiều xi măng, nếu chuyển xi măng từ kinh thành ngàn dặm xa xôi thì phải hao phí biết bao nhiêu sức người sức của đây? Quả thật là mất nhiều hơn được.
Còn không bằng trực tiếp sai người xây xưởng xi măng ngay tại chỗ đó, đợi sau khi hoàn thành chuyện xây tường thành phòng ngự xong, thì sẽ cung ứng ngược lại cho việc xây quan đạo.
Dục Cảnh đế liếc nhìn nàng, bóp một cái bên hông nàng, rồi hừ nói: “Mặc dù trẫm ngốc, nhưng chẳng lẽ các đại thần của trẫm đều ngốc hết sao?”
Trang Minh Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, khen tặng nói: “Hoàng thượng thông minh cơ trí, tất nhiên mọi chuyện đều chu toàn.”
Lời khen này cũng quá qua loa rồi.
Nhưng Dục Cảnh đế cũng không quá để tâm, ngược lại còn trấn an nàng: “Nàng cứ yên tâm, tháng sáu cuối năm là có thể bắt tay vào thi công quan đạo thành đường xi măng rồi, sang năm đi tế thần cũng không cần chịu tội như vậy.”
Sang năm nàng nhất định phải đến đây nữa, đây là chuyện đại sự quan trọng đến quyền thế địa vị của nàng, nếu được đi trên quan đạo có lát xi măng ít xóc nảy hơn thì tất nhiên không thể tốt hơn được nữa rồi.
Nàng thật lòng thật dạ nở nụ cười: “Như vậy thì quá tốt rồi.”
*
Lại lắc lư thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng cũng đã đến hoàng trang tên là “Phong Trang”.
Đám văn võ bá quan đều đã tới nơi trước, Phong trang đầu* Phong Dư quỳ ngay trước cổng trang cung nghênh thánh giá.
*Phong trang đầu: Người đứng đầu Phong trang thì gọi là Phong trang đầu.
Dục Cảnh đế tự mình bước xuống bệ để chân rồi đi ra khỏi liễn xa, sau đó xoay lưng lại, một tay nắm lấy tay Gia Quý phi, tay còn lại đỡ lấy hông nàng, vô cùng cẩn thận đỡ nàng xuống xe.
Sau đó nhận lấy áo choàng do cung nữ đưa tới, hắn giúp Gia Quý phi choàng lên, còn tự tay thay nàng thắt lại nút buộc của áo choàng.
Mọi người đều bị hành vi “khoe ân ái” này làm cho kinh hãi đến không chịu được.
Nghe nói trưởng nữ của Trang gia Trang Tĩnh Uyển rất được sủng ái, vào cung chưa được ba tháng đã được phong làm phi, sau đó còn được tấn phong thành Quý phi, đã vậy còn đang chưởng quản Phượng ấn.
Gần đây nghe nói còn đang được độc sủng.
Nhưng tất cả cũng chỉ là nghe nói, dù sao Gia Quý phi là cháu gái của Trang Thủ Phụ, Hoàng thượng thật sự sủng ái nàng, hay là do cố kỵ quyền thế của Trang Thủ Phụ thì vẫn chưa biết được.
Hiện tại chính mắt nhìn thấy, mới biết được những lời đồn đại đó không phải là giả.
Gia Quý phi quả nhiên đang được độc sủng.
Lại nhìn thấy dáng vẻ của Gia Quý phi, thấy khuôn mặt của nàng trắng nõn như ngọc, trên đó có đôi mắt đào hoa tựa như chứa cả một hồ thanh tuyền bên trong, gợn sóng dập dờn, cái mũi xinh xắn ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng.
Dáng người lại nhỏ nhắn thon thả, dáng đi cứ như liễu rũ trong gió vậy, nét diễm lệ xen lẫn trong sự nhã nhặn lịch sự.
Nàng chỉ nhẹ nhàng ngước mắt nhìn lướt qua, mọi người đã cảm giác được một trận tê rần trên sống lưng, thân thể đều mềm nhũn đi một nửa.
Đúng thật là báu vật!
Tiếp đó có cả những quan viên xuất thân từ Đại Lý tự và Hình bộ, đã từng quen biết với Trang Minh Tâm cũng chỉ lắc đầu thở dài, đều là tỷ muội song thai cùng một mẹ sinh ra, nhưng tại sao bộ dạng của muội muội thì tiêu sái hào sảng thì tỷ tỷ lại có bộ dạng hại nước hại dân như này?
Chỉ có mình phụ thân của Trang Minh Tâm, Đại lý tự khanh Trang Tố Văn là đang co quắp khóe miệng.
Nhị nha đầu bắt chước đại nha đầu thật sự rất giống.
Nhưng hình như có chút hơi giả, đại nha đầu từ trước đến nay đều rất đoan trang cẩn trọng, sao có thể làm ra dáng điệu mị hoặc như vậy?
Đáng tiếc Trang Minh Tâm không nghe được tiếng lòng của mọi người, nếu không sẽ lập tức kêu oan.
Nàng chỉ là đang cố thể hiện sự đoan trang, nên mới cố gắng bước nhỏ lại, tại sao lại trở thành bộ dạng rù quến rồi?
Quả thật là nói hươu nói vượn!
Sau khi Dục Cảnh đế thay Trang Minh Tâm buộc lại áo choàng, hắn mới xoay người lại, khoát tay: “Bình thân.”
Mọi người mới sột sột soạt soạt đứng dậy.
Phong trang đầu hạ người tiến tới, sau đó vẫn cúi đầu khom lưng nói: “Hoàng thượng, tất cả những vật để tế thần đều đã chuẩn bị xong, kính xin Hoàng thượng di giá.”
Nghe vậy Dục Cảnh đế dắt Trang Minh Tâm ngồi vào bên trong kiệu, tám kiệu phu đưa họ tới Phong trang.
Kiệu vừa mới đặt xuống đất, bên ngoài đã nghe tiếng hô vạn tuế vang như núi.
Thanh âm lớn tới nữa suýt chút nữa đã đánh rách màng tai của Trang Minh Tâm.
Một vạn nông dân đã được gọi tới, nam nữ đều có, có người được chọn vào những năm trước, cũng có người năm nay mới được chọn trúng, cho dù là loại nào, thì cũng không cam tâm bị bỏ lại phía sau mà gào thét thật to.
Dục Cảnh đế vội bước ra khỏi kiệu, giơ tay lên ngừng tiếng hô của mọi người lại.
Sau đó mới xoay người tự mình đỡ Trang Minh Tâm xuống.
Dù quần áo của Trang Minh Tâm có chút rườm rà, nhưng nàng không đến mức yếu đuối đến vậy, ngặt nỗi Cẩu hoàng đế vẫn muốn khoe ân ái, nên nàng chỉ đành yên lặng phối hợp.
Nàng nắm lấy tay Dục Cảnh đế, yêu kiều yếu ớt bước ra từ trong kiệu, nhìn nàng không xương giống như cây dương cây liễu vậy, một ngọn gió thổi tới thôi cũng đủ làm nàng té ngã trên mặt đất.
Khóe miệng Trang Tố Văn lại giật giật.
Yêu kiều yếu ớt? Nếu nàng dùng hết sức lực, thì chỉ sợ đá một cước thôi cũng đã đủ khiến Hoàng thượng văng xa mười trượng rồi, cần gì phải nhờ hắn đỡ như vậy?
Hài tử này, sợ là đã lừa Hoàng thượng đến thảm luôn rồi.
Giàn tế lễ sớm đã được dựng xong.
Tế thần làm sớm một chút hay muộn một chút cũng không sao, chỉ cần làm trong buổi trưa là được.
Vậy nên Dục Cảnh đế mang theo Trang Minh Tâm đến dàn tế trước, hắn cúi đầu dặn dò Trang Minh Tâm một câu, sau đó trực tiếp đi tới dàn tế.
Hắn tụng tế văn, dâng cơm tế, đổ rượu tế, sau đó tự mình cầm dùi đập bài tế cổ lên trên trống, cổ khúc đang đánh là để cầu nguyện mưa thuận gió hòa ngũ cốc được mùa.
Cũng không biết là do đánh trống cổ thì phải đánh giống như vậy, hay là do hắn đang cố ý đùa giỡn, mà bài cổ này phải nói quá đa dạng chồng chéo, đánh ngang, đánh dọc, đánh bên hông, đánh mặt sau, nhảy lên rồi đánh, đứng lộn đầu đánh, đánh từ đằng sau, lại còn vừa múa vừa đánh, quả thật khiến mọi người hoa hết cả mắt.
Dáng người đẹp tất nhiên là một ưu thế, nếu đổi lại là một hoàng đế trung niên bụng phệ, thì chẳng khác gì mấy tên hề trong hí khúc cả, khiến cho người ta buồn cười, nhưng khuôn mặt của Cẩu hoàng đế quá xuất chúng thân thể lại như ngọc, cử động thì tự nhiên phóng khoáng, tay áo bào phiêu dật như tiên, khiến cho người ta có cảm giác như đang đặt mình vào một vở kịch tiên hiệp vậy.
Một cổ chấm dứt, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất, rồi lại hô vạn tuế vang như núi.
Trang Minh Tâm cũng chỉ đành khom người xuống theo.
*
Tế thần chấm dứt, đến lễ diễn canh.
Dục Cảnh đế thay thành áo ngắn vải thô mà nông phu thường mặc, kim quan trên đầu cũng lấy đi, chỉ dùng một cây trâm búi cố định tóc lên đỉnh đầu, thậm chí cả giày cũng đổi thành giày vải bố.
Quả nhiên đã lỡ đóng kịch thì phải đóng cho trót.
Nhưng câu nói “Mặc long bào thì chưa chắc đã giống Thái tử” chính là bộ dạng hiện tại của Dục Cảnh đế.
Tuy xiêm y đơn giản, nhưng vì đòi hỏi tính chân thật, nên phần quần của bộ áo ngắn vải thô này còn bị vá một mảnh ở đầu gối, dáng người hắn cao ngất, gương mặt trắng nõn, dù mặc y phục của nông dân nhưng không có chút nào giống với nông dân cả.
Vây quanh hắn là các đại thần đều mặc áo ngắn vải thô y như vậy, hắn đi vào bên trong thửa ruộng.
Dục Cảnh đế vịn vào cái cày, còn Phong trang đầu thì tự mình dắt trâu, không biết mảnh ruộng này sớm đã được cày trước bao nhiêu lần rồi, mà đất ở đây cày tới cày lui lại mềm đến kì lạ.
Sau đó thì coi như xong việc.
Tại đây, Phong trang đầu khen hắn đến nỗi long trời lở đất: “Hoàng thượng người thật lợi hại, đường cày của người vừa thẳng vừa sâu y như đường cày của các lão trang có kỹ năng và nhiều kinh nghiệm nhất ở chỗ chúng tiểu nhân vậy đó ạ.”
Dục Cảnh đế khiêm tốn cười nói: “Trẫm tốt xấu gì cũng có tập qua võ, sức làm nông tất nhiên sẽ tốt hơn mấy lão trang một chút.”
Phong Trang Đầu vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, cày ruộng thì cần có sức lực, sức lực của người lớn, sao có thể cày không sâu được cơ chứ? Đất được cày càng sâu thì hoa màu lớn lên càng tốt.”
Dục Cảnh đế “ồ” một tiếng, cười nói: “Xem ra trẫm chỉ mới cày một đường thôi mà lại rất có ngộ tính trong chuyện cày ruộng đấy nhỉ.”
Trang Minh Tâm: “…”
Thật sự không nghe nổi nữa rồi.
Một người dám khen, một người dám nhận, quả thật là “quân tung thần hứng”.
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Phong trang đầu này đúng là cao thật, sợ là nhờ vào kĩ năng am hiểu vỗ ngựa vuốt râu này, nên hắn ta mới làm lên được chức trang đầu của hoàng trang này?
Nhưng Dục Cảnh đế chỉ là diễn canh, cũng không phải để hắn tới làm ruộng thật, nên không thể trách thuộc hạ buông lời bịp bợm được, lễ này vốn chỉ làm cho có lệ, nếu để hắn cày ruộng thật thì sẽ không đẹp được như này.
Hạng mục của Dục Cảnh đế đã tới giờ đổi phiên, tới Trang Minh Tâm ra sân.
Phong trang đầu rất nhanh đã gọi người nâng khung cửi tới, sau đó kêu thê tử của hắn là Tiền thị đến mời Trang Minh Tâm lên đài.
Trang Minh Tâm cũng không nhăn nhó gì, đưa tay mình vào tay của Quỳnh Phương, Dục Cảnh đế sau khi tắm rửa thay quần áo xong thì bước nhanh tới, đặt tay nàng vào trong tay hắn.
Vẻ mặt hắn đầy dịu dàng nói: “Trẫm đến hầu hạ ái phi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi đó làm vừa đủ là được rồi, làm đi làm lại thì sẽ nhìn giống giả lắm đó.
Mặc dù trong lòng oán thầm, nhưng nàng vẫn không đưa ý kiến thẳng mặt, thuận theo đặt tay mình vào tay hắn, rồi bước lên dàn tế.
Nàng ngồi vào chỗ mình trước khung cửi, cầm con thoi trong tay, sau đó dùng cả tay và chân để dệt.
Dục Cảnh đế cũng không rời đi, hắn dựa vào xà ngang bên hông khung cửi, rồi chống cằm nhìn nàng bận việc.
Nếu so với màn làm dáng hồi nãy của Dục Cảnh đế, thì động tác dệt vải của Trang Minh Tâm nhìn chân thật hơn rất nhiều.
Bên dưới tế đàn, chúng phụ nhân đang thì thầm với nhau.
Có người nói: “Gia Quý phi nương nương này nhìn nhu nhu nhược nhược, còn tưởng rằng nàng ta không phải là người có thể làm được việc này, không ngờ đạp khung cửi vừa nhanh lại ổn định.”
Người bên cạnh phụ họa thêm vào: “Đúng thật, ngươi xem nàng ta đưa con thoi cũng không phải là nhanh, nhưng mới một lát đã dệt ra được một miếng vải rộng bằng một gang tay rồi, dệt còn nhanh hơn cả ta.”
Lại có người nói tiếp: “Nếu Gia Quý phi nương nương sinh trong nhà nghèo, chỉ dựa vào bản lĩnh một tay khéo léo dệt vải đó, nuôi sống cả một nhà già trẻ sợ là cũng không thành vấn đề.”
Còn có người nhỏ giọng chua xót nói: “Người ta sao lại tốt số như thế, sinh ra cũng tốt, xuất thân tốt, còn tiến cung làm nương nương, lại còn đang độc sủng, nhìn Hoàng thượng đối xử với nàng y như bảo bối vậy, hệt như đặt trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan ấy.”
Người bên cạnh giận dữ nói: “Tự so sánh mình với người ta rồi tự tức chết, chúng ta cũng không có được mệnh như nương nương đâu.”
Lại có người nói chen vào: “Người ta không chỉ sinh ra tốt, xuất thân tốt, bản thân người ta cũng rất có bản lĩnh, bàn tay giỏi khám nghiệm tử thi xuất thần nhập hóa kia thì khỏi nói tới rồi, nghe nói cũng rất thành thạo trù nghệ, lợi hại nhất là nàng ta còn chế tạo ra xi măng không sợ mưa sợ tuyết, sử dụng được trong xây cầu lót đường xây nhà, cũng vì cái này nên nàng ta mới được phong làm Quý phi nương nương đấy.”
Những người bên cạnh lập tức tụ lại bên người vừa nói, liên tục hỏi nàng ta.
“Ngươi nghe ai nói thế?”
“Xi măng này có đắt không? Nếu không đắt thì sau này ta sẽ mua để xây nhà cho Tiểu Nhị nhà ta, rồi mua thêm vài cân để dùng.”
“Không sợ mưa sợ tuyết? Vậy nếu dùng cái đó để xây nhà thì chẳng phải tới tháng sáu sẽ không sợ mưa dột nữa rồi sao?”
Người đó đắc ý nói: “Tất nhiên là nghe Phong trang đầu của chúng ta nói rồi.
Hơn nữa Phong trang đầu còn nói thêm, sau này Hoàng thượng sẽ xây một xưởng xi măng trong thôn trang của chúng ta, thợ được chọn vào làm trong đó mỗi ngày sẽ nhận được ba mươi đồng tiền lớn đấy.”
Vừa nói xong, giống như ném một chén nước vào trong chảo dầu, nhất thời chung quanh đều sôi sục cả lên.
Hiện tại ngoại trừ thợ xây nhà, thì những công việc vụn vặt khác, lương cao nhất cũng chỉ có hai mươi đồng tiền lớn thôi, giờ làm việc cho Hoàng thượng trong hoàng trang lại được tới ba mươi đồng tiền lớn, ai lại không muốn đi chứ?
Các hộ nông dân xuất thân từ Phong Trang lại không vội vàng gì, Phong trang đầu tất nhiên sẽ chọn người trong thôn trang của bọn họ trước, không đủ thì mới ra ngoài tuyển thêm người.
Mặt khác các hộ nông dân ở thôn trang còn lại và cả những hộ lẻ tẻ, lòng đều nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức chạy tới trước mặt Phong trang đầu để tự đề cử mình.
Nhóm nông phụ cũng như vậy, dù các nàng không vào được xưởng, nhưng hán tử và nhi tử của bọn họ thì có thể vào làm được.
Vì vậy không còn ai có tâm tư để thưởng thức màn dệt của Trang Minh Tâm nữa.
Đúng lúc Trang Minh Tâm cũng thấy dệt được hai mảnh vải dài bằng bàn tay là đã đủ rồi, nên sau đó nàng dừng lại.
Dục Cảnh đế lại nâng nàng dậy như thể là “người già tật hoặc đang mang thai”, vô cùng cẩn thận đỡ nàng đi xuống dàn tế.
Phong trang đầu chào đón, nhiệt tình nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đồ ăn trưa đã chuẩn bị xong, kính xin Hoàng thượng di giá.”
Hiện tại đã là giờ Mùi bốn khắc, hồi cung dùng cơm trưa thì tất nhiên không thích hợp, chỉ sợ sẽ khiến Trang Minh Tâm đói chết.
Huống chi các đại thần khác cũng đang đói bụng.
Vậy nên Dục Cảnh đế gật đầu, phân phó nói: “Dẫn đường.”
Vì hằng năm hắn đều đến Phong Trang để tế thần, nên trong thôn trang đã sửa chữa một tòa biệt viện tam tiến*, dùng để cho Dục Cảnh đế nghỉ chân.
*Ba tiến: tòa nhà có ba cửa để vào.
Phong trang đầu sớm đã dẫn người đi lau dọn sạch sẽ vào mấy ngày trước, hôm qua Cao Xảo còn phái người đến bày đồ đạc một hồi, Dục Cảnh đế cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Phong trang đầu cười mỉm nói: “Cơm canh đạm bạc, không thể sánh được với sơn hào hải vị trong cung, kính xin Hoàng thượng và Quý phi nương nương đừng chê.”
Dục Cảnh đế vừa lau tay vừa hỏi một câu: “Đều là dùng đồ thu hoạch được trong trang để nấu?”
Phong trang đầu cười nói: “Hồi Hoàng thượng, đúng vậy ạ.
Rau dưa đều là thu hoạch từ trong nhà ấm* ra, thịt gà, vịt, cá, dê đều là thịt tự nuôi, còn được chính nhóm sư phó trong Ngự thiện phòng nấu nướng…”
*Nhà ấm: tương tự với nhà kính nhưng thời này vẫn chưa dùng kính để xây.
Dục Cảnh đế “à” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Cứ tùy tiện gọi người nào đó đến nấu cũng được, sao cứ phải gọi đầu bếp từ Ngự thiện phòng đến nấu cơ chứ, mấy tên gia hỏa bên Ngự thiện phòng kia nấu nướng kiểu gì cũng chỉ có đúng một mùi vị.”
Phong trang đầu bị hù đến nỗi lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Là tiểu nhân suy nghĩ không chu toàn, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Trang Minh Tâm vỗ vỗ tay Dục Cảnh đế, cười nói: “Người bên ngoài thì lai lịch không rõ ràng, hắn nào dám gọi người như vậy đến chạm vào những món ăn quan trọng đến cỡ này cơ chứ? Ít nhất đồ do đầu bếp của Ngự thiện phòng nấu thì có thể tin tưởng được một chút.
Cũng chỉ là ăn tạm một bữa thôi, đến tối ăn mấy món ngon cũng được mà.”
Dục Cảnh đế nghe vậy, cười nói: “Vậy cũng được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...