Dưới sự chỉ đạo của Quỳnh Phương, sau khi thêu được một nửa cánh hoa lưa thưa, Trang Minh Tâm tỏ ý nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi.
Sau đó quả quyết ném khung thêu xuống, đi đến phòng bếp nhỏ phía sau xem cung nhân làm bột củ sen.
Vì để nấu ăn thuận tiện hơn, trước đó Chung Đại và Tiền Hỉ đã thỉnh cầu làm một cái cối đá, lúc này đúng là vừa vặn cần dùng đến.
Sau khi bóc củ sen xong, cắt thành hạt lựu, bỏ vào trong lỗ mài rồi dùng cối đá xay thành nước đặc.
Dùng vải bố lọc bỏ những mảnh vụn, sau đó lắng đọng trong bốn giờ rồi đổ bỏ tầng nước trong ở trên cùng, thứ còn lại chính là bột củ sen ướt.
Sau khi phơi khô bột củ sen ướt thì chính là bột củ sen.
Dĩ nhiên, phương pháp chế biến ra bột củ sen này cũng chính là cách làm bột mì lúa mạch, khác hẳn với bột củ sen dạng hạt đang bán phổ biến trên thị trường hiện đại.
Công nghệ làm bột củ sen dạng hạt tương đối phúc tạp, chất lượng cũng không dễ kiểm soát, dù sao dạng bột và dạng hạt ăn vào cũng không có khác biệt quá lớn nên cũng lười làm.
Đang trong lúc bận khí thế ngất trời, Trình Hòa Mẫn đột nhiên đi ra từ cửa sau chính điện, hai tên thái giám sau lưng đang cố gắng khiêng một cái giỏ trúc.
Nàng ta đi tới bên cạnh Trang Minh Tâm, tò mò chuyển động đầu quan sát bốn phía một vòng, sau đó nói: “Tần thiếp đưa giỏ củ sen mà bản thân giữ lại cho nương nương, thỉnh nương nương làm giúp thành bột củ sen, chỉ cần cho tần thiếp một nửa là được rồi, còn dư lại coi như hiếu kính nương nương.”
Trang Minh Tâm quét mắt nhìn trong giỏ trúc, thấy rễ bên trong to khỏe tươi ngon mọng nước, còn tốt hơn cả giỏ mà đem tặng nàng.
Nàng cười nói: “Năm mươi cân củ sen nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra được bốn cân bột củ sen thôi, cho bổn cung một nửa thì coi như là ngươi chỉ còn lại hai cân rồi.”
Cũng chẳng phải là muốn cắt xén của nàng ta, mà nàng trời sinh chính là một người có tính tình cẩn thận, dĩ nhiên là muốn tuân theo lý thuyết, lỡ như tỷ lệ bột làm ra từ củ sen này không cao thì sao? Để cho cung nhẫn giúp đỡ không nói, còn cần phải lấy lại chút bột củ sen phát ra ngoài, có thể sẽ lỗ lớn.
Trình Hòa Mẫn lơ đễnh cười nói: “Nếu không có nương nương làm giúp thì hai cân cũng chẳng có đâu.”
Nếu như thế Trang Minh Tâm cũng đồng ý, gọi hai tên thái giám tới lấy giỏ trúc, mang đến bên cạnh giếng nước để rửa, lột vỏ.
Trình Hòa Mẫn tò mò hỏi: “Nương nương, bột củ sen này uống có tốt không? Hay là chỉ có thể dùng để lót dạ thôi?”
Nàng ta cũng chỉ là thấy Trang Minh Tâm là bột củ sen, không kìm được tâm tư theo phong trào, thật ra cũng chẳng biết gì về bột củ sen cả.
Trang Minh Tâm nghĩ lại những lời nói mà người bán hàng ở kiếp trước đã nói khi mua bột củ sen, chọn lấy mấy lời rồi nói: “Bột củ sen có tác dụng kiện tỳ ích khí, trị chứng mất dịch, thanh nhiệt, sản sinh máu, bổ máu và giúp ngủ ngon, nhưng bổn cung cũng chẳng nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy uống rất ngon thôi.”
Trình Hòa Mẫn lập tức vui vẻ ra mặt: “Quá tốt rồi, cũng đúng lúc thái y vừa mới nói tần thiếp khí huyết chưa đủ, trở về lại có được bột củ sen, chắc tần thiếp phải uống nhiều vào mới được.”
“Thiếu máu?” Trang Minh Tâm nhíu mày lại, ngay sau đó vuốt cằm nói: “Bột củ sen trái lại đúng bệnh, ngươi cho thêm chút táo đỏ, quế viên và cẩu kỷ pha lẫn với nhau, hiệu quả sẽ cao hơn chút.”
Dĩ nhiên là Trình Hòa Mẫn vô cùng bằng lòng, thái y vốn dĩ cũng đề nghị nàng ta ăn nhiều táo đỏ, quế viên và cẩu kỷ.
“Nương nương, Trang nhị phu nhân của quý phủ đưa thiếp, nói là muốn vào cung thăm nương nương, người xem có đồng ý hay là từ chối?”
Thôi Kiều đột nhiên đi tới từ chính điện, cầm bái thiếp của Trang Tố Văn trong tay.
Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, ngày mai hình như cũng không có chuyện gì quá quan trọng nên lập tức gật đầu một cái.
Thôi Kiều đi về phía trước truyền lời.
Trình Hòa Mẫn hâm mộ nói: “Mẫu thân của tần thiếp đã tới một lần vào mười sáu tháng trước rồi, tháng này cũng đã qua nửa tháng mà cũng không thấy bà ấy đưa bái thiếp, cũng chẳng phái người ra ngoài truyền lời, nếu không trong nhà còn tưởng thần thiếp gây ra chuyện gì lớn nữa đó.”
Trang Minh Tâm không trực tiếp an ủi nàng ta, ngược lại cười mắng: “Ngươi nên biết thỏa mãn đi, dầu gì cũng gặp mặt được một lần, còn bổn cung sau khi vào cung mẫu thân còn chưa từng tới đâu.
Đầu tiên là chuẩn bị đồ cưới giúp muội muội, tiếp đến tổ phụ lại bị bệnh, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh thì trong cung lại ầm ĩ chuyện đậu mùa…”
So sánh hai chuyện với nhau, nàng ta hình như cũng không thảm như vậy nhỉ? Trình Hòa Mẫn lập tức được an ủi.
…
Nửa buổi chiều, Tượng Tác Giám đưa mạt chược bằng trúc đã được làm xong tới.
Mạt chược này cũng khá tốt, vừa nhìn thấy mạt chược Trang Minh Tâm nhất thời lại ngứa tay, lập tức phái Lý Trúc Tử đi tới cung Thừa Càn mời Dụ quý nhân tới.
Sau khi Dụ quý nhân tới thì lại đi gọi Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đang rục rịch mấy ngày nay qua, cộng thêm bản thân Trang Minh Tâm vừa vặn gom đủ một bàn mạt chược.
Sở dĩ không đi gọi Mạnh tần ở cung Đông Lục cùng một phe tới, là bởi vì Mạnh tần cũng được coi như là người trong nhà, thắng tiền của người trong nhà thì còn gì hứng thú nữa chứ?
Trang Minh Tâm bảo người mang một cái bàn bát tiên và bốn cái ghế quan mạo tới, bốn người mỗi người ngồi một bên bàn bát tiên, Trang Minh Tâm giảng giải cách chơi đại khái, lại dẫn các nàng ta thực hành đánh tám vòng.
Thấy các nàng ta đã nắm được cơ bản rồi thì lúc này mới vén tay áo lên, cười nói: “Bây giờ chắc là phải chơi thật rồi, xem bổn cung thắng hết tiền của các ngươi này!”
Trần Ngọc Thấm cười lạnh một tiếng: “Người chỉ là biết trước, không phải chơi giỏi, có lẽ chỉ có mỗi mình người thua thôi đó.”
Trình Hòa Mẫn lập tức phụ họa: “Đúng vậy, nếu bàn về nghiệm thi xử án và làm thức ăn thì chúng ta không sánh nổi với nương nương, nhưng bàn về bản lĩnh thi từ ca phú, mấy người chúng ta chẳng có ai là yếu cả.
Tần thiếp xem như là nhìn hiểu, thắng thua của mạt chược này thứ nhất là dựa vào một chút vận may, hai là dựa vào nhớ bài.
Vận may tạm thời không nói, nhưng về nhớ bài thì ba người chúng ta không phải là người trong nghề sao?”
Dụ quý nhân cũng tham gia náo nhiệt, giơ tay lên viết trên quyển sổ: “Hai vị tỷ tỷ nói rất đúng, vậy hỏi nương nương người có sợ hay không?”
“Bổn cung sợ cái quỷ ấy.” Trang Minh Tâm cắn răng, không thắng được mấy người bạn cao thủ mạt chược ở hiện đại kia, chẳng lẽ còn không thắng nổi mấy người cổ đại này sao?
Sự thật chứng mình là nàng đã nghĩ quá đơn giản, ban đầu thì còn ván nào nàng cũng thắng, mặc dù cũng chỉ là đôi chút trong túi người khác, nhưng con muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt mà.
Những sau năm sáu ván, tình thế bắt đầu đảo ngược, ba người các nàng ta cứ người này tiếp người kia, chưa mấy vòng đã đòi số tiền Trang Minh Tâm kiếm được thì không nói, lại còn lấy được những mười mấy lượng.
Trang Minh Tâm kích động ra một thân mồ hôi, cầm khăn tay vừa lau mồ hôi vừa phân phó Quỳnh Phương: “Kêu phòng bếp nhỏ làm bốn cốc trà sữa trân châu ra đây.”
Trân châu đều là có sẵn, chỉ cần lấy trà và sữa bò nấu lên một chút, sau đó trộn chung vào với nhau là được, vì vậy mà làm xong rất nhanh.
Trang Minh Tâm cầm cốc trà sữa hút mạnh mấy ngụm, sau đó giơ tay lên một cái, kêu ba người kia cùng uống.
Trần Ngọc Thấm nhấp một ngụm trà sữa, lười biếng đâm chọc Trang Minh Tâm: “Nương nương lại thua tiền, còn có trà sữa trân châu bên cạnh, hôm nay thua đậm như vậy, sẽ không phải trong cơn tức không chơi với chúng ta nữa chứ?”
Trang Minh Tâm “Bộp” một tiếng ném ra một tấm tám vạn lượng, cười mắng: “Bổn cung là người hẹp hòi như vậy sao, chỉ dựa vào tổ phụ của ngươi gây thêm phiền nhiễu cho tổ phụ của bổn cung, đừng nói đến mời ngươi uống trà sữa, chỉ sợ là người vừa mới đặt chân lên đất ở chính điện bổn cung đã kêu người cầm chày gỗ lớn đánh đuổi ngươi ra rồi.”
Trần Ngọc Thấm hừ một tiếng: “Nói rất hay, cứ làm như là tổ phụ nương nương chưa từng làm khó tổ phụ tần thiếp vậy?”
Trình Hòa Mẫn nhìn Trang Minh Tâm một chút, rồi lại quay qua nhìn Trần Ngọc Thấm, lý trí lựa chọn im lặng.
Lỡ như nàng ta vừa mở miệng, hai nàng lại đồng loạt nhắm vào nàng ta thì làm sao đây? Dẫu sao tính khí của tổ phụ nàng ta cũng kém nhất trong ba vị các lão.
Nhưng cho dù nàng ta không mở miệng cũng không tránh khỏi số phận bị liên lụy.
Trần Ngọc Thấm lạnh lùng liếc nàng ta một cái, hừ nói: “Còn có tổ phụ của ngươi nữa.”
Trang Minh Tâm cũng “Chậc” một tiếng: “Tổ phụ của hai người các ngươi, ai ai cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, chuyên môn đi kéo chân sau của tổ phụ bổn cung.”
Dụ quý nhân thấy ba người các nàng nói tới nói lui cuối cùng lại lan đến trên đầu tổ phụ của mỗi người, rất sợ đánh nhau thật, liên tục giơ giấy trong quyển sổ lên để khuyên can không ngừng: “Hân quý nhân tỷ tỷ, ngươi nên đánh bài rồi.”
“Đánh bài cái gì?” Trần Ngọc Thấm trợn mắt nhìn Dụ mỹ nhân một cái, sau đó lấy một quân bài có hình hai ống tre ném ra, hừ nói: “Bính.”
Tiếp theo lại lấy một quân bài nữa ra, nói: “Lục đồng.”
Nhà dưới nàng ta chính là Trình Hòa Mẫn, Trình Hòa Mẫn giương mắt nhìn, nhất thời vỗ tay ha ha cười lớn: “Ai ya, cuối cùng cũng đợi được lục đồng rồi!”
Vừa cười vừa nhặt lục đồng lên, bỏ vào trong bài của mình, sau đó đẩy ra, bốn quân bài lục đồng giống nhau như đúc đồng thời ngả ra, nàng ta lớn tiếng nói: “Giang! Đưa tiền, đưa tiền, mỗi nhà hai lượng!”
Trang Minh Tâm nhìn xuống bài của mình, bên trái là một quân ngũ đồng, bên phải một quân thất đồng, còn đang chờ lục đồng tới tạo thành long đó, kết quả là “Cộp” một tiếng bị người ta cắt đứt ở giữa.
Đúng là muốn chọc nàng tức chết mà!
Trang Minh Tâm lấy ra hai nén bạc từ trong hộp đựng tiền ở trên ghế gấm bên cạnh, ném tới trước mặt Trình Hòa Mẫn, cười mắng: “Ngươi đừng có ngông cuồng, một lát nữa sẽ làm cho người phải nhả ra.”
Sau đó đến lượt Dụ quý nhân đánh bài.
Chẳng những không làm cho Trình Hòa Mẫn nhả ra, lại còn thua Dụ quý nhân năm lượng.
Mặc dù về sau nàng có thắng nhỏ vài lần, nhưng vẫn thua nhiều hơn thắng, đến bữa tối kế toán lại, tổng cộng là thua mất khoảng hai mươi tám lượng.
Trần Ngọc Thấm không thua cũng chẳng thắng, Trình Hòa Mẫn thắng mười bảy lượng, Dụ quý nhân thắng mười một lượng.
Trình Hòa Mẫn vô cùng đắc ý, chế giễu Trang Minh Tâm một hồi.
Mà Dụ quý nhân cũng thắng tiền giống vậy thì lại nơm nớp lo sợ, thấy vẻ mặt Trang Minh Tâm không tốt còn muốn trả bạc lại cho nàng.
Làm cho Trang Minh Tâm tức cười, nàng tức giận nói: “Bổn cung nhìn giống như một chủ tử thiếu bạc sao? Đừng nói mới thua có hai mươi tám lượng, cho dù là có thua đến hai trăm tám mươi lượng, hay hai ngàn tám trăm lượng cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
Trình Hòa Mẫn kéo cánh tay Dụ quý nhân một cái, cười hì hì nói: “Đừng để ý tới nàng, nàng chính là thua nên cay cú thôi, lát nữa là sẽ chẳng có chuyện gì nữa đâu.”
Ba người cũng không ôm ảo tưởng Trang Minh Tâm sẽ mời cơm, nhanh chóng cáo lui.
Quỳnh Phương vừa thu dọn mạt chược vừa cạn lời nói: “Cũng may đây là ở trong cung, ngoài tầm với của lão thái gia, nếu không ngài ấy mà biết người đánh bài với người khác, lại còn thua đến rối tinh rối mù, chỉ sợ đã hung hăng đánh người mấy chục roi mới hả giận đó.”
“Ha.” Trang Minh Tâm dựa người lên giường la hán, cười nói: “Trái lại người rất hiểu tổ phụ của bổn cung, biết được ông ta sẽ không trách bổn cung đánh bạc, nhưng sẽ trách bổn cung đánh bạc thua tiền mất mặt ông ta.”
Quỳnh Phương được khen, cũng không vui vẻ gì, nghĩ lại vừa mới có thời gian nửa buổi chiều mà nhị cô nương đã thua mất gần xấp xỉ ba mươi lượng bạc, ngày dài tháng rộng, chẳng phải là rất nguy nan sao?
Tuy là có mấy chục ngàn bạc đồ cưới, chỉ sợ cũng chẳng đủ cho nàng đánh bạc.
Trang Minh Tâm nhìn nàng ta một cái, lười biếng nói: “Lại đang mắng bổn cung tiều tiền như nước trong lòng chứ gì?
Toàn thân run lên một cái, vội giải thích: “Nô tỳ không dám.”
“Là không dám, chứ không phải là không có?” Trang Minh Tâm hung ác trừng nàng ta một cái, sau đó nói ra những lời làm người ta kinh ngạc không thôi: “Xem bộ dáng không phóng khoáng của ngươi kìa, cũng chỉ là thua mất hai mươi mấy lượng bạc thôi mà mặt đã nhăn như bông hoa cúc rồi, là sợ đồ cưới của bổn cung không đủ để tiêu sao?
Ngươi cứ yên tâm, chưa đến mấy tháng nữa là bổn cung có thể vào sổ một trăm tám mươi ngàn lượng bạc rồi, dù có tiêu xài phung phí hơn nữa cũng không xài hết đâu.”
Tiền không phải do tích cóp, mà là do kiếm được, trong tay có cách điều chế xà phòng, thủy tinh và xi măng, Trang Minh Tâm chính là khí phách như vậy đó.
Nhị cô nương sắp vào sổ một trăm tám mươi ngàn lượng bạc sao? Quỳnh Phương kinh sợ đến sắp rớt cả cằm.
Một lát sau nàng ta len lén liếc mắt nhìn nhị cô nương.
Trái lại ngoài miệng nhị cô nương nói ra rất nhẹ nhàng, cũng không biết vừa rồi là ai thua đến nỗi đen mặt lại, trên trán còn toát ra cả mồ hôi hột nữa đó.
Không biết còn tưởng rằng táng gia bại sản nữa chứ.
Dĩ nhiên, đây đều là oán thầm, Quỳnh Phương nào dám nói ra, nếu không nhị cô nương thẹn quá hóa giận rồi lại muốn bán nàng ta làm tiểu thiếp cho Vương đồ tể thì sao.
…
Ban đêm Trang Minh Tâm tắm xong, cất bước đi lên giường ở phòng ngủ của đông tiêu gian xem thoại bản, Tiểu Mãn lại ngó nghiêng dáo dác ở cửa.
Thấy Trang Minh Tâm nhìn thấy nàng ta, lập tức chạy nhanh vào, bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng vốn định tới Chung Túy cung, ai ngờ nửa đường lại bị người của Tĩnh phi nương nương mời đi.”
Phản ứng đầu tiên của Trang Minh Tâm chính là cẩu hoàng đế nói lời không giữ lời, hôm qua đã nói là hôm nay sẽ không đến Chung Túy cung rồi mà, trở về đã lập tức nuốt lời.
Sau đó mới ý thức được Tĩnh phi không dám làm Huệ tần mất mặt, nhưng lại dám không cho nàng mặt mũi, là thấy nàng dễ bị bắt nạt sao?
Thì cũng đúng là đạo lý này, nhưng nàng lại hoàn toàn không tức giận.
Dù sao nàng cũng không muốn thị tẩm.
Thế nào đi thì Tĩnh thi đang hoài thai, không thể thị tẩm.
Cho nên Tĩnh phi cướp cẩu hoàng đế đi, há chẳng phải là tất cả đều vui mừng sao?
“Biết rồi.” Nàng đáp lại một tiếng, suy nghĩ một chút, lại phân phó Tiểu Mãn nói: “Đi nói cho người ở phòng bếp nhỏ, kêu bọn họ sáng sớm ngày mai dùng lò bánh mì sấy hai cân bột củ sen, bổn cung muốn đang vội muốn đưa cho người khác.”
Bột củ sen ngoại trừ những công hiệu mà lúc trước nói cho Trình Hòa Mẫn, còn có thể nhuận tràng, chống tiêu chảy, thúc đẩy tiêu hóa, tổ phụ nằm trên giường suốt ngày, không vận động gì cả, chẳn hẳn là chức năng tiêu hóa của dạ dày sẽ không được quá tốt, đúng lúc lấy một cân ngó sen cho ông ta uống, còn dư lại nửa cân thì cho tổ mẫu, nửa cân cho phụ mẫu.
Còn “tỷ tỷ tốt” Trang Tĩnh Uyển đó, muốn cũng chẳng có đâu, không cho nàng ta cái gì cả.
Không phải là không muốn cho nhiều, nhưng cộng thêm một nửa kia của Trình Hòa Mẫn, nhiều nhất cũng chỉ có sáu cân, trừ đi hai cân cho Trang gia thì cũng chỉ còn lại bốn cân.
Bốn cân nghe thì nhiều, nhưng lại phải chia cho nhiều người khác nữa.
Chia cho Trịnh thái hậu và Liêu thái phi mỗi người nửa cân, Bùi thái phi nửa cân, Mạnh tần, Chung tài nhân, Dụ quý nhân và Trần Ngọc Thấm mỗi người hai lạng rưỡi, sau đó cũng chỉ còn lại một cân rưỡi.
Một cân rưỡi này, còn phải chia cho cẩu hoàng đế một cân nữa.
Thần tử như tổ phụ cũng có đến một cân, hoàng đế há có thể ít hơn thần tử được?
Chẳng khác nào nàng tốn sức lăn qua lăn lại trông ngóng một phen, khi tới tay lại chỉ có nửa cân bột củ sen.
Đấy là dưới tình huống còn cố tình bỏ qua Vệ hiền phi rồi đó.
Mỗi ngày uống một lần, mỗi lần chỉ uống một chén nhỏ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể uống được một tháng.
Nếu muốn uống nữa, cũng chỉ có thể chờ tới sang năm băng trên kênh đào tan ra, củ sen ở phía nam được vận chuyển tới rồi mới làm tiếp được.
Cũng chỉ có thể trách nàng không nhớ tới chuyện này sớm hơn, nếu không thì cứ trực tiếp đặt một trước một thuyền củ sen từ thương đội phía nam là được rồi.
Ảo não trong chốc lát, nàng cũng mau quên đi.
Thức ăn ngon trên thế gian này nhiều như vậy, ít đi cái này thì vẫn còn có thứ khác, cũng chẳng cần phải phiền não quá làm gì.
…
Ngày hôm sau, thỉnh an xong trở về chưa được bao lâu Quỳnh Phương đã đi vào bẩm báo, nói nhị thái thái tới.
Trang Minh Tâm lập tức đứng dậy, bước thật nhanh ra ngoài nghênh đón.
Mới vừa thấy mẫu thân Bùi thị nàng đã nhào ngay vào trong ngực bà ấy, làm nũng nói: “Mẫu thân, nữ nhi nhớ người đến chết rồi.”
Bùi thị nhanh chóng đẩy nàng ta, phúc người hành lễ, miệng nói: “Thần phụ ra mắt Uyển phi nương nương, nương nương cát tường an khang.”
“Mẫu thân, đừng có làm nữ nhi tổn thọ như vậy.” Trang Minh Tâm vội vàng duỗi tay nâng Bùi thị dậy, kéo bà ấy đi tới đông thứ gian.
Sau khi đỡ Bùi thị ngồi lên đệm gấm trên giường la hán ở phía tây, nàng phân phó Quỳnh Phương: “Mang một cốc trà sữa tới cho mẫu thân của bổn cung.”
Quỳnh Phương quỳ xuống dập đầu một cái với Bùi thị là chủ mẫu trước kia, sau đó mới đứng dậy đi về phía sau.
Bùi thị liếc bóng lưng Quỳnh Phương một cái, thấp giọng hỏi Trang Minh Tâm: “Quỳnh Phương có nghe lời không? Nàng ta biết quá nhiều chuyện, con nhất định phải để tâm, một khi phát hiện ra nàng ta có hai lòng thì nhất định phải…”
Giơ tay lên làm động tác cứa cổ.
Trang Minh Tâm bật cười lên, trấn an Bùi thị nói: “Mẫu thân đang buồn lo vô cớ quá rồi đó, toàn gia Quỳnh Phương đều ở trong phủ của chúng ta, nàng ta có điên mới đi phản bội con đó.”
“Con đó, cũng đừng quá khoan dung.” Bùi thị đưa tay lên điểm lên trán Trang Minh Tâm một cái, chạm vào xong mới ý thức được thân phận bây giờ của nữ nhi không giống trước kia, lập tức muốn đứng dậy cáo lỗi.
Bị Trang Minh Tâm đè lại.
Nàng ân cần hỏi Bùi thị: “Tổ phụ sao rồi? Có dựa theo tờ đơn con cho người đưa về để tiến hành hồi phục không?”
Bùi thị cười nói: “Tổ phụ ngươi vẫn đang rèn luyện, mỗi sáng sớm, trưa, tối đều rèn luyện ba hồi, ban đầu chân còn mềm nhũn như sợi mì vậy, chẳng có chút sức lực nào, bây giờ nếu có người đỡ là có thể đi trong thời gian một chung trà đó.”
Ngừng lại một chút, lại thở dài nói: “Chỉ là ngón tay không có lực, chẳng cầm được đồ vật gì cả.”
Trang Minh Tâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tổ phụ quả nhiên là tuổi già nhưng chí chưa già, nhanh như vậy đã có thể đứng lên rồi, cứ giữ vững rèn luyện như vậy thì e rằng chưa tới dăm ba tháng nữa là có thể quay về triều đình rồi.”
Người trúng gió sợ nhất chính là không đứng lên nổi, một khi cứ ngồi mãi trên giường nhỏ, ăn uống đều phải có người phục vụ, tình thần chí khí cũng bị mai một hết đi.
Tổ phụ là thiên chi kiêu tử cả đời kiêu ngạo, nếu không có tinh thần chí khí thì có mấy việc có thể làm tốt được?
Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: “Tay khôi phục chậm chút cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, cứ cho tổ phụ duy trì phương pháp hồi phục như con viết, sau này nhất định có thể cải thiện.
Cho dù không có cách nào phục hồi đi chăng nữa thì cũng không cần gấp, dù sao cũng là tay trái mà.”
Nhà như bọn họ, ăn ở cũng có người hầu hạ, chẳng cần tổ phụ phải động tay vào.
Cho dù là ở nội các cũng có tiểu thái giám bưng già rót nước mà.
Bùi thị gật đầu một cái, vui mừng nói: “Nghe con nói như vậy lòng ta đây cũng có thể buông xuống một nửa rồi.”
Lại nói thêm một câu: “Trở về ta sẽ nói với phụ thân và tổ phụ con.”
Thân là nhi tức phụ, Bùi thị phải tránh hiềm nghi, bình thường cũng không xuất hiện bên cạnh Trang Hi Thừa, có chuyện gì cũng chỉ sẽ kêu Trang Tố Văn truyền đạt lại.
Trang Minh Tâm lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của tổ mẫu và phụ thân một phen.
Sau khi biết được tất cả đều tốt thì nụ cười trên mặt cũng tươi thêm mấy phần.
Bùi thị nhìn Trang Minh Tâm một cái, trù trừ chốc lát, lúc này mới khó khăn mở miệng nói: “Mẫu thân biết con trách tỷ tỷ của con, mẫu thân cũng chẳng còn mặt mũi nào mà bào chữa cho nó, chỉ là nó cũng không phải thật sự muốn bỏ nhà ra đi, chỉ muốn trước khi vào cung đến Tân Châu đi dạo một chút, nhưng lại không khéo gặp phải kẻ buôn người, vì vậy nên mới không thể chạy về được.”
Trang Minh Tâm hừ một tiếng: “Nàng ta muốn đi Tân Châu dạo chơi một chút, vì sao lại không nói với con? Nếu như nói với con, hoặc là con đích thân đưa nàng ta đi, hoặc là con nhờ người quen đưa nàng ta đi, đều có thể được, cũng chẳng đến nỗi gây ra tai vạ như vậy.
Chuyện này trái lại cũng thôi đi, nếu nàng ta thành tâm ân hận với con, nhìn vào con và nàng ta là cung một mẫu thân sinh ra, có lẽ con có thể không so đo nữa.
Nhưng nàng ta trái lại tốt rồi, lần trước đưa bái thiếp tiến cung, không nói đến hối lỗi, lại còn quản này quản nọ con, con không đánh cho mặt nàng ta nở hoa cũng là nhìn đến mặt mũi Bùi thái phi, nếu không thì nàng ta đã đẹp mặt rồi.”
Oán khí nàng đã tích tụ rất lâu rồi, phát tiết ra hết một lần.
Chân mày Bùi thị nhíu thành hình chữ xuyên (川), tháng trước Trang Tĩnh Uyển đưa thiếp là giờ tý, bà ấy cũng không chỉ khuyên một lần là nàng ta vào cung phải xin lỗi muội muội, ai ngờ nàng ta miệng thì đáp ứng, nhưng thực chất lại chỉ là qua loa lấy lệ với bà ấy.
Thấy Trang Minh Tâm đang tức giận, vội vỗ nhẹ vào lưng nàng, nói: “Con yên tâm, sau khi trở về mẫu thân nhất định sẽ nói nó.”
Thấy trên mặt Trang Minh Tâm lộ ra vẻ mặt giễu cợt, lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Cũng sẽ phạt nó quỳ từ đường.”
Trang Minh Tâm lập tức hài lòng, cũng đã đến lúc để cho Trang Tĩnh Uyển ăn chút giáo huấn rồi, xem sau này nàng ta còn dám đụng vào nàng nữa không.
Bùi thị thở phào một hơi, không dám nhắc đến Trang Tĩnh Uyển nữa, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, hỏi tới đường tỷ Bùi thái phi của bà ấy: “Con có đi thăm di mẫu con chưa?”
Trang Minh Tâm nhẹ giọng nói: “Cũng đi thăm mấy lần rồi, còn cho người tặng mấy món đồ cho bà ta.
Xương cốt di mẫu cũng coi như là khỏe mạnh, có phòng bếp nhỏ của mình, muốn ăn cái gì thì cứ cho người mua ở Nội Thiện phòng, rất tiện nghi.
Trong cung Thọ Khang cũng có những phi tần khác nữa, ngày thường không thiếu người để nói chuyện, cũng sẽ không quá tịch mịch.”
Trên mà không tốt thì dưới há có thể yên, Trịnh thái hậu không muốn nhìn thấy Bùi thái phi, người dưới quyền chắc hẳn là không thể không khấu trừ đủ loại phân lệ của bà ta, bù hàng giả vào cũng coi như là tốt lắm rồi.
Nhưng những chuyện này là nàng tự mình biết được, cũng sẽ trợ giúp cho Bùi thái phi trong khả năng cho phép, cho nên chẳng cần nói ra để Bùi thị phiền lòng.
Bùi thị nghe vậy thì thở phào một hơi, lại dặn dò: “Tốt xấu gì thì khi nào rảnh rỗi con cũng đi thăm bà ta nhiều một chút vào, nói chuyện với bà ta, tuy có những thái phi khác, nhưng cuối cùng cũng không phải là người nhà của mình, chẳng có ai để nói hết nỗi lòng thì làm sao đây? Còn nữa, nếu có chỗ cần người giúp đỡ cứ thì cố gắng hết sức mà giúp một tay.”
Trang Minh Tâm dứt khoát đáp ứng: “Mẫu thân cứ yên tâm, con sẽ quan tâm nhiều hơn đến di mẫu.”
Bùi thị gật đầu một cái, lại nhỏ giọng hỏi nàng: “Có đủ tiền tiêu không? Nếu như không đủ cũng đừng chịu khổ, cứ phái người về nhà lấy.
Con cũng biết, đồ cưới của mẫu thân phong phú, dưới gối lại chẳng có con trai, không cho hai người tỷ muội các con thì cho ai đây?”
Trang Minh Tâm nghe vậy thì cười lên: “Người không phải là không biết bản lĩnh khuê nữ của người, nếu như con thiếu tiền tiêu sẽ tự mình kiếm ra, nào có cần dùng tới tiền trong nhà chứ? Người giữ lấy tự mình tiêu đi.”
Suy nghĩ một chút, mặt nghiêm túc lại, lạnh lùng nói: “Con có bao nhiêu đồ cưới thì Trang Tĩnh Uyển cũng chỉ được có bấy nhiêu, mẫu thân không được bù thêm cho nàng ta, nếu như con mà biết được con sẽ không nghe đâu.”
Nếu không có chuyện bị Trang Tĩnh Uyển đào hố tiến cung như này thì nàng cũng chẳng thèm để ý Bùi thị cho Trang Tĩnh Uyển bao nhiêu đồ cưới đâu, có cho hết nàng cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng bây giờ lại không giống vậy, nàng sẽ tính toán chi li.
Bùi thị liếc nàng một cái, cười mắng: “Đồ nhỏ mọn nhà con này, từ nhỏ đến lớn mẫu thân có bao giờ thiên vị ai trong hai tỷ muội các con chưa? Nếu như có thiên vị thật thì cũng là thiên vị con.”
Trang Minh Tâm dựa sát vào ngực Bùi thị, ngang ngược nói: “Con cứ nhỏ mọn vậy đó, dẫu sao mẫu thân cũng không được bù thêm vào cho nàng ta.”
Bùi thị vỗ bả vai nàng, dỗ như dỗ trẻ con nói: “Không bù thêm vào, không bù thêm vào đâu, yên tâm đi bảo bối ngoan.”
Trang Minh Tâm: “…”
Có thể đừng gọi cái nhũ danh “bảo bối ngoan” này nữa không?
Xấu hổ chết đi được.
…
Bùi thị ở trong cung hơn một giờ.
Ngoại trừ thưởng thức một cốc trà sữa trân châu ra, còn mang hai cân bột củ sen và công thức làm lương bì, bánh ngọt, bánh mì, cá nướng, mì gạo sợi, trà sữa trân châu và bột củ sen do Trang Minh Tâm chuẩn bị cho.
Khi nhận lấy những thứ này, Bùi thị kinh hãi mắt tròn mắt dẹt.
Chẳng trách bà ấy giật mình như vậy, công thức của những món ăn hiếm lạ chính là vũ khí sắc bén để những thế gia quý tộc có chỗ đứng trong tầng lớp trên của xã hội, đích nữ xuất giá mà có thể mang theo một công thức ra ngoài thôi cũng đã có thể đi ngang ở phu gia rồi.
Trang Minh Tâm lại lấy ra nhiều như vậy.
Có những công thức này còn có thể gả cho những thế gia đứng đầu Đại Tần.
Nếu nàng mà lấy ra những công thức này sớm hơn, có thể là công công sẽ không đồng ý chuyện chiêu nữ tế cho nàng đâu.
Đáng tiếc là Trang Minh Tâm lại không biết được suy nghĩ này của mẫu thân, nếu như mà biết được thì sẽ cười nói bà ấy nghĩ quá nhiều rồi.
Mấy năm trước nàng cũng đã ám chỉ với tổ phụ rồi, chỉ là lại bị tổ phụ từ chối mà thôi.
Lấy lý do là Trang gia tiếng chuông cường thịnh, không thể khoe khoang hơn nữa, tránh bị người ta bắt được chuôi.
Nhưng thực ra nàng có thể đoán được suy nghĩ của tổ phụ.
So với việc được gả vào những thế gia đứng đầu thì tổ phụ càng hy vọng nàng có thể chiêu nữ tế ở lại Trang gia, sau này làm công việc vô tích sự là ngỗ tác ở Đại Lý Tự, an ổn sống qua ngày.
Tránh để thả nàng ra ngoài, sẽ trở thành một con ngựa hoang đứt dây cương không có ai quản thúc, phá hoại nhà chồng đến người ngã ngựa đổ.
Đáng tiếc là Trang Tĩnh Uyển chọc ngang một gậy vào.
Nàng vẫn bị thả ra, hơn nữa còn là thả vào thùng nhuộm lớn hoàng cung này.
Quả nhiên trong cung đã bị nàng chơi đùa đến người ngã ngựa đổ.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là mở đầu mà thôi, thủy tinh và xi măng của nàng còn chưa lên sàn đâu.
Một khi hai thứ này được lên sàn, trong cung lại là sửa lại cửa sổ thành thủy tinh, lát nền bằng xi măng, đừng nói đến người ngã ngựa đổ, ngay cả da cũng có thể lột ra nữa đó.
Tổ phụ quả nhiên là xảo quyệt, thoáng cái đã nhìn thấu nàng rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...