Ngộ Phật

SƯ PHỤ SƯ BÁ SƯ HUYNH SƯ TỶ

Giang Trừng thu xếp cho Hạc Kinh Hàn và tiểu đồ đệ Giang Nguyệt ở điện ngoài, chưa kịp sai bảo đã đầy người chủ động bước lên nhiệt tình tiếp đón, đương nhiên nhắm vào Hạc Kinh Hàn là chính.

Giang Trừng đến điện Hàn Sơn của sư phụ Bạch Nhiễm Đông, mọi người tề tựu đông đủ, đại sư bá Liên Vi Hành, nhị sư bá Tạ Xuân Hoài, nhị sư huynh Yến Phù Tô, ngay cả tam sư tỷ Trịnh Dao trước đó đang dưỡng thương tại nhà họ Hứa đều có mặt, chị xanh xao ngồi một góc, trông vẫn chưa khoẻ hẳn.

Trái lại chẳng thấy sư phụ và đại sư huynh Bạch Vũ đâu cả, Giang Trừng cũng đoán thầm trong dạ, quả nhiên nghe Tạ nhị sư bá đáp: “Đại sư huynh con lo cho sư phụ nó, đang kiểm tra muội ấy, ngại đông người nên bọn ta đành chờ ở đây.”

Giang Trừng thoáng liếc anh hai xinh gái vẫn đang ăn vận như nữ kia, lòng nghĩ, nên giao chuyện kiểm tra sức khoẻ cho nhị sư huynh – thầy thuốc kiêm chuyên gia luyện đơn này mới phải chứ? Song lại vỡ ra ngay, với cái thói hay ghen và cuồng độc chiếm kia của đại ca, chuyện thế là thường.

“Lần này ra ngoài ổn chứ con? Có bị thương không? Thuận lợi không?” Tạ nhị bá lại xướng bài thăm hỏi mỗi khi đệ tử lịch luyện về.

Sắm vai đứa trẻ công tác xa nhà về bị mẹ càu nhàu, Giang Trừng bình tĩnh báo mọi sự hanh thông, chẳng chút thương tổn.

Cơ mà lần này, cô vừa bảo mình không bị thương, nhị sư huynh kế bên đã bước ra ngắt lời.

Nhị sư huynh cất giọng lạnh lùng trung tính của mình lên: “Án theo sắc mặt, khí tức và nội tạng, em ấy bị thương vài hôm trước, vừa mới khỏi, hiện thời dư độc vẫn đọng trong người, cộng thêm vài bệnh ẩn khác. Đấy đã thấm gì, lại còn mang thai.”

Nếu bảo Tạ nhị sư bá và sư tỷ Trình Dao chau mày khi nghe đoạn trước, thì đến đoạn sau, ngay cả đại sư bá lạnh lùng anh tuấn suốt ngày đeo mặt nạ cũng phải kinh hãi, Trình Dao còn trượt tay làm đổ tách trà trước mặt.

Chưa hết, chỉ nghe đùng một tiếng, ngoài cửa vọng lại giọng của đại sư huynh và sư phụ.

“Đi cẩn thận, va cả vào cửa rồi.” Đây là chất giọng thiếu niên của đại sư huynh.


“Ha ha ha ~ Thì ta nghe thấy tin động trời mới đứng hình chứ bộ ha ha ~” Sư phụ vẫn giữ cái ngữ sang sảng thuở nào.

Giang Trừng: “…” Cô không định báo mọi người sớm thế đâu, suy cho cùng cũng khó giải thích chuyện cha bé là ai, nào ngờ nhị sư huynh vừa gặp đã khai tuốt rồi. Kể ra nhị sư huynh lúc nào cũng lãnh đạm, hay tỏ vẻ chê bai thế mà lại quan sát cô kỹ đến vậy, Giang Trừng được cưng mà sợ.

Cửa mở, Bạch Nhiễm Đông đã lâu không gặp đi ra cùng Bạch Linh, nàng trông vẫn hồng hào tươi tắn, yên vị chủ tọa, Bạch Linh theo hầu sau lưng, rũ mắt trông chừng, không đếm xỉa bất cứ ai có mặt. Mà mọi người ở đây cũng quen với cái điệu này rồi.

Giang Trừng vốn muốn hỏi thăm sức khỏe sư phụ, ngờ đâu chưa cất tiếng đã nghe nàng hóng hớt: “Trừng Trừng giỏi dữ, sư phụ mất tích một bận thôi mà trò có bầu luôn được, cha bé là ai? Chả nhẽ là vị ta từng đoán? Không thể nào, cái lão… khụ khụ, cái tên ấy sao mà đẻ được, một lần thôi ta đã ngạc nhiên lắm rồi, đứa bé này hẳn không phải của hắn, vậy thì của ai? Dắt tới đây cho sư phụ coi mặt đi ~”

Thấy nàng sung sức như xưa, Giang Trừng bèn an tâm hẳn, sư phụ còn khỏe lắm. Nhưng cô không định trả lời Bạch Nhiễm Đông, dưới ánh mắt săm soi của chư vị sư bá sư huynh sư tỷ, Giang Trừng chỉ nhìn sư phụ, ra vẻ chân thành: “Sư phụ, sao người lại mất tích? Trò lo gần chết, may mà sư phụ ở hiền gặp lành, bình an quay về, nhị sư… tỷ viết thư bảo người không bị thương, thật vậy chăng?”

Bạch Nhiễm Đông: “Đừng có mà chuyển đề tài.”

Giang Trừng: “Sư phụ, trò vừa nhận thêm một đồ đệ, tên Giang Nguyệt, trò dắt đến ra mắt mọi người nhé? Con bé ngoan lắm, mọi người sẽ thích cho xem.”

Bạch Nhiễm Đông: “Cha đứa bé là ai?”

Tạ Xuân Hoài nhìn cặp sư đồ này, thở dài xoa đầu Bạch Nhiễm Đông, “Thôi, vừa về chỉ lo bắt nạt đệ tử, ta và sư huynh vẫn chưa rõ chuyện của muội đây, giờ kể nghe xem.”

Giang Trừng bèn trao ánh mắt cảm kích cho Tạ nhị sư bá, quả nhiên bác hai mới là bề trên dịu dàng tốt bụng, hòa nhã đáng tin trong cái sư môn này!

“Thôi được,” Bạch Nhiễm Đông bị sư huynh nhắc nhở, rốt không trêu cô nữa, thoắt cái nghiêm túc hẳn, “muội quên chuyện đã xảy ra rồi, không nhớ gì từ trước khi bị bắt đến khi tỉnh lại thấy trò Tô Tô. Chỉ nhớ lúc đến sòng bạc cùng đồ tôn muội đã nhận được một phong thư, trong thư là tin tức liên quan đến cái chết của cha mẹ muội nhiều năm trước, và cả tung tích thi hài của họ.”


“Muội không nhớ chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng muội cam đoan cơ thể mình hơi bất thường, tuy chưa biết là gì nhưng vẫn là tai họa ngầm.” Lúc Bạch Nhiễm Đông nghiêm túc thì khí chất thay đổi hoàn toàn, mất đi vẻ lười nhác tùy tiện, chỉ còn điềm tĩnh nhanh nhẹn, nom rất có uy.

Nàng nhìn nét mặt lo lắng của đám đồ đệ một lượt rồi trông sang hai sư huynh: “Đại sư huynh nhị sư huynh, cõi tu chân nay không an bình, có vẻ sắp xảy ra chuyện, muội không thể để dãy Bạch Linh chúng ta suy tàn trong tay mình, muội quyết định rồi, trước khi tìm ra vấn đề và cách giải quyết, vận mệnh dãy Bạch Linh nhờ cả vào hai người.”

Dung Trần sơn phái là một môn phái lớn, bên trong muôn hệ muôn dãy, như một môn phái to tập hợp vô vàn môn phái nhỏ, giữa các hệ hay thậm chí giữa các dãy núi cùng hệ vẫn sẽ nảy sinh cơ man nào là mâu thuẫn lớn bé khác nhau, nhưng khi đối phó với các hệ khác, đệ tử cùng hệ phải đoàn kết lại, và khi đối phó với các môn phái khác thì đệ tử của cả phái Dung Trần sơn phải hợp thành một khối, đây là truyền thống bao đời.

Tính ra, ở phái Dung Trần sơn thì đệ tử dãy Bạch Linh đã thuộc dạng khăng khít, nhất là nhóm đệ tử thân truyền của các vị phong chủ. Các đệ tử của Bạch Nhiễm Đông, Liên Vị Hành, và Tạ Hoài Xuân khá thân nhau, nhưng ngoài họ ra, dãy núi này còn vô vàn trưởng lão, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch, đệ tử thô sử, vân vân… bạt ngàn sa số.

Nếu xảy ra chuyện hệ trọng cần điều động tất cả đệ tử thì phải dùng đến hai tấm ngọc phù của Bạch Nhiễm Đông, cặp bạch phù linh phù này có thể hiệu lệnh đệ tử và tài nguyên cả hệ, hơn thế nữa, khi hợp chúng lại thành Bạch Linh phù còn mời được cả mạch chủ hệ khác đến, có tác dụng cầu viện lúc cấp bách, chưa đến thời khắc bất đắc dĩ ảnh hưởng đến tồn vong của hệ thì không ai dùng.

“Chuyện lần này quá đột ngột, trong đấy ắt có âm mưu, muội buộc phải chuẩn bị sớm.” Bạch Nhiễm Đông xòe hai tay ra, hai tấm ngọc phù lấp lánh một đen một trắng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. “Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai tấm phù mỗi người giữ một giúp muội.”

Liên Vị Hành không nói gì, Tạ Xuân Hoài thì không chịu, “Nhiễm Đông, từ bấy chỉ có mạch chủ bảo quản Bạch Linh phù, dẫu ngờ rằng có kẻ hạ thủ với mình, muội cũng không nên đưa chúng cho ta và sư huynh.”

Bạch Nhiễm Đông thế mà không dao động, “Nhị sư huynh, muội đây đang dùng thân phận tiểu sư muội cũng như thân phận mạch chủ khẩn cầu các huynh.”

“Được.” Liên Vị Hành đột nhiên bảo, “Bọn ta tạm bảo quản, muội hãy nhanh chóng tìm ra vấn đề, nhớ cho kỹ, muội mới là mạch chủ.”

“Vâng, đại sư huynh.” Bạch Nhiễm Đông cười đáp, lại chớp mắt nhìn Tạ Xuân Hoài.

Tạ Xuân Hoài bất đắc dĩ bật cười, “Thôi, đại sư huynh đã bảo thì ta đành giữ một tấm vậy.”


Bạch Nhiễm Đông như vừa trút được gánh nặng, “Thế thì dù không có mặt muội vẫn yên tâm, xảy ra chuyện khẩn cấp thì cũng còn nhị vị sư huynh tọa trấn.” Vừa dứt lời đã thấy đại đồ đệ đứng sau lưng siết chặt áo mình, nàng không khỏi ngước lên cười trấn an cậu.

Người khác không tra nổi, chính Bạch Nhiễm Đông cũng quên chuyện đã xảy ra, song nàng vẫn cứ thấy không ổn, cảm giác thót tim cứ thúc ép nàng mau chóng nhớ lại vấn đề chắc mẩm là cực kỳ nghiêm trọng, có thể tiêu diệt tất cả những gì nàng quan tâm kia. Nhưng nàng dùng mọi cách vẫn chẳng tài nào nhớ lại nổi, đành phải tạm giao dãy Bạch Linh và đệ tử nhà mình cho hai vị sư huynh mà nàng vô cùng tin tưởng.

Năm xưa cha mẹ qua đời, chính ba sư huynh muội họ đã chấn hưng lại dãy Bạch Linh, lần này thể nào cũng ổn thôi!

Bạch Linh bỗng gục đầu vào cổ Bạch Nhiễm Đông, hai tay ghì chặt bờ vai nàng, trông rất thân mật.

Liên Vị Hành thấy thế hừ khẽ, Tạ Xuân Hoài hắng giọng, nhị sư huynh mặt lạnh xoay sang nhìn cột nhà, tam sư tỷ cúi đầu ngắm vòng tay, Giang Trừng… nhếch mép cười nghía sư phụ, khéo thay lại mắt đối mắt với nàng.

Giang Trừng: Chết mẹ!

Cô chưa kịp xoay đi vờ ngắm cảnh, Bạch Nhiễm Đông đã lại cất lời, nàng nghiêng người tựa vào đầu trò cả, cười hiền: “Chuyện của ta để sau hẵng bàn, Trừng Trừng hình như cũng trải nghiệm khá nhiều điều đấy nhỉ, kể xem ai là tác giả đứa bé trong bụng trò?”

Anh hai bỗng bảo: “Bị họ bắt nạt cứ nói, dẫu là ai bọn ta cũng gánh, không thể để người ngoài bắt nạt đệ tử Bạch Linh được.”

Giang Trừng nhìn ánh mắt của những người còn lại, nặng nề lắm thay, sau tiếng thở dài thườn thượt, cô tỏ vẻ âu sầu, buông giọng nhẹ bẫng: “Kể ra thì dài, chàng đã…”

Trịnh Dao dè chừng: “Đã…? Ờ, tiểu sư muội đừng buồn, có chuyện sư tỷ sẽ giúp.”

Tạ Xuân Hoài trông còn quá khích hơn cả Trịnh-Dao-như-đã-sáng-tỏ, chả hiểu ông thêu dệt ra cảnh tượng gì trong đầu mà mặt mũi nhuốm vẻ tang thương, “Con bé này chả bao giờ chịu tâm sự với chúng ta, cứ tự nếm mật nằm gai bên ngoài, đừng sợ, nhị sư bá sẽ chăm đứa bé hộ con.”

Bác hai Tạ quả nhiên quơ vội chức vú em. Bác cả vừa đẹp vừa ngầu thì nói: “Cần gì trong vườn Linh thì cứ báo sư huynh Chu Uyển của con một tiếng.” Ý bảo cô ăn nhiều vào đặng dưỡng thai.

Một người ngông cuồng tà tứ như đại sư bá lại dịu dàng như thế, khá là bất ngờ. Cả nhị sư huynh miệng ác lòng ngay nữa, thấy Giang Trừng muốn lảng sang chuyện khác, hắn bảo: “Không muốn kể thì thôi, cha đứa trẻ là ai không quan trọng, lẽ nào chúng ta không nuôi nổi một đứa bé, tý nữa sang ta kê đơn dưỡng thai cho muội, có mang nên cẩn thận một chút.”


Chỉ mỗi Bạch Nhiễm Đông là hết nhìn hai vị sư huynh đến ngó hai vị đệ tử, rơi vào trầm tư, chẳng nhẽ họ thực sự không nhận ra Trừng Trừng đang vờ đáng thương? Rặt một vẻ giả tạo, con bé này không thể nào đau buồn tới vậy được!

Bạch Nhiễm Đông nghĩ thầm, đoạn thấy Giang Trừng lia đôi mắt rưng rưng đỏ sang nhìn mình, nàng bèn vỗ bàn, “Yên tâm, sư phụ đây lo tất!”

Giang Trừng: “Thực ra con không quan tâm những chuyện khác, đứa bé này đã là niềm an ủi lớn nhất chàng dành cho con rồi.”

Mọi người lại hàn huyên đôi lời, đến lúc ra về, Giang Trừng đi sau cùng, Bạch Nhiễm Đông gọi lại, nháy mắt với cô, “Ai sao chứ ta đây biết tỏng rồi, là lão hòa thượng đấy chứ gì?”

Giang Trừng cười ra chiều bí mật, nói: “Sư phụ, lần này con có đưa một người bạn về cùng, tên là Hạc Kinh Hàn.”

“Cái vị ở Vô Cực đạo quán ấy hả?” Bạch Nhiễm Đông nhướng mày, sau đó cười mắng: “Trình nịnh bợ của trò khá thật đấy, lại thêm một tên yêu nghiệt, cơ mà sao trò cứ dây vào đám tay to này suốt vậy!”

Chờ Giang Trừng đi rồi, nàng mới sờ cằm lẩm bẩm: “Chẳng có nhẽ mình đoán trật, tác giả của đứa bé không phải lão hòa thượng mà là tiểu đạo trưởng? Ôi, sắp nhỏ đúng là khó hiểu thật.”

Về phần Giang Trừng, cô cố ý đấy. Cô không muốn tiết lộ cha đứa trẻ là ai để tránh rắc rối hộ đại sư, tuy rằng nhỡ bị phát hiện thì đại sư cũng chẳng lấy làm phiền đâu, chàng vốn bỏ ngoài tai mọi lời đồn hay hành động của người khác.

Thăm sư phụ xong, Giang Trừng lại đi thăm đại đồ đệ, vết thương của cậu trò cả đã lành kha khá, chí ít cũng ra ngoài ngắm hoa được rồi, lúc cô dắt Giang Nguyệt đến, Phong Hữu Chỉ đang khoác áo ngoài rộng ngắm hoa trong vườn, mỗi bóng lưng thôi đã mê hoặc được ối kẻ, song một khi xoay mặt lại, mớ băng kín mặt lẫn toàn thân kia cũng đủ dọa chết người.

Bất ngờ là Giang Nguyệt nhát thít lại không sợ, Giang Trừng giới thiệu hai huynh muội với nhau, thấy hai trẻ hợp nhau bèn bảo Phong Hữu Chỉ chăm nom tiểu sư muội. Chuyện rèn giũa đổi nết cứ cho trò cả thử trước đã, chờ cô đến chỗ em trai về rồi tính sau.

Phong Hữu Chỉ không có ý kiến gì về hành động bỏ của chạy lấy người của vị sư phụ thích chơi khăm đệ tử này, hắn đang chán, dạy em út đánh bạc (?) giết thời gian cũng được. Giang Trừng nào biết đại đồ đệ nhà mình hiểu nhiệm vụ “kèm cặp tiểu sư muội” theo nghĩa “phổ cập kiến thức đánh bạc cho tiểu sư muội” đâu. Sau khi bàn giao công việc, cô kể chuyện mình gặp khá nhiều nhân vật vận áo trắng đội mũ tre trắng đi khắp các chốn trăng hoa tìm người cho hắn nghe.

Giang Trừng muốn xem thử đồ đệ có chột dạ không, song Phong Hữu Chỉ không tỏ vẻ gì lại còn vô cùng bình thản, thành ra cô cũng chẳng biết đối tượng được tìm có phải hắn không. Cuối cùng Giang Trừng đành bỏ cuộc, dù sao cũng chả hề gì.

Nhanh chóng tạm biệt đồ đệ rồi đến thăm sư huynh sư tỷ sư bá một chuyến, Giang Trừng lần lượt tặng quà cho họ, cũng nhận lại cơ man nào là linh đan linh dược linh thạch pháp bảo hộ thân đồ ăn đồ uống, sau đó mới rời phái Dung Trần sơn cùng Hạc Kinh Hàn.Phù Hoa: Chương sau cho Trừng Trừng đi gặp cha của con bả nhe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui