GẶP TRÊN ĐƯỜNG.
Đêm ấy Giang Trừng nằm trên
nóc lán tranh, mất ngủ. Giờ cô không cần phải ngủ nữa, khi thấy mệt cứ
ngồi xuống điều tức một lúc là tỉnh táo khỏe khoắn lại ngay. Nhưng nhiều lúc, ngủ chưa chắc là vì cơ thể thấy mệt, cơn mệt mỏi do áp lực tâm lý
còn khủng khiếp hơn nhiều, dẫu Giang Trừng biết cách cân bằng tâm trạng, nhưng vẫn thường vài hôm đánh một giấc.
Hôm nay đáng ra là ngày cô phải ngủ, nhưng Giang Trừng lại cứ trăn trở mãi, nằm trên lán ngắm sao.
Thiên tai nhân họa không dứt, tất cả mọi thứ đang thay đổi từng ngày, nhưng
dường như, bầu trời sao trên đầu vẫn mãi thế thôi, đẹp đẽ mà xa vời.
Ngắm biển sao mênh mông, chợt cảm thấy vui buồn của con người nhỏ bé
biết mấy, chuyện có lớn đến đâu cũng vẫn chỉ là một hạt bụi giữa vũ trụ
này.
Tốt hay xấu, đau buồn hay vui vẻ, năm tháng trôi qua vẫn sẽ quên, chuyện tốt chuyện xấu thay nhau xuất hiện, thường tình biết bao.
Đêm nay không lặng, xa xôi vẫn vọng lại
tiếng ai đó khóc, khóc thương người thân bị vùi trong đống đổ nát, khóc
thương vườn nhà bị tàn phá, trúc trắc mãi không ngừng.
Trong lán tranh, Thanh Đăng đại sư tụng kinh cả đêm, chất giọng êm ái như
chất chứa ma lực diệu kỳ, xoa dịu đầu óc. Giang Trừng đưa mắt nhìn ngôi
sao cuối cùng tối đi nơi chân trời, ánh nắng mai rơi xuống mái hiên rách nát, bài kinh kệ dưới kia cũng đã dừng.
Tuy cả đêm không ngủ nhưng lại khỏe hơn những buổi đánh giấc trước kia nhiều, rõ là công của đại sư.
Giang Trừng đứng dậy phủi rơm rạ sương sớm trên áo trắng, bấm quyết giũ bụi
sạch áo, lại trở về vẻ mỹ nam ngời ngời phóng khoáng. —– Bài học của sư
tổ mỹ nhân cuối cùng trong hắc thất dạo trước quá đáng sợ, Giang Trừng
đã quen với việc mỗi phút mỗi giây chăm chút ngoại hình của mình rồi.
Sớm thế mà Phương Tuần đại sư đã nấu xong bữa sáng. Đám hòa thượng này dậy
rất sớm, mấy tháng ở chùa Thượng Vân, Giang Trừng cũng đã quen với cảnh
này rồi. Quen tay hay nhón một lòng bánh bao thỏ chỗ Phương Tuần đại sư, cô sang chỗ Thù Vọng luyện quyền thưởng thức mỹ thiếu niên tập thể dục
buổi sáng một lúc, tạm biệt cậu, chào mấy đứa Minh Trọng, cuối cùng về
lán tranh, để lại đại sư nửa số bánh thỏ làm quà, khoan khoái nhẹ nhàng
rời đi.
Đến một sân trống, thấy Hình Giới đại sư đang luyện võ cùng một đám hòa thượng dữ, Giang Trừng đứng trên tường cao
giọng chào, nhận lại ánh mắt trừng giận dữ của Hình Giới đại sư.
Gặp người quen trên đường thì vui thật, nhưng bên nhau thoáng chốc vẫn phải chia tay, chẳng cần đau lòng không nỡ, vì nào biết được ở chốn dừng
chân kế tiếp sẽ lại gặp nhau? Tươi cười rời thành Hài Nguyên, Giang
Trừng siết chặt thanh kiếm gỗ bên eo.
Giang Trừng
không ngừng chân nán lại tòa thành nào nữa, vì cô hết thời gian rồi. Cô
vốn cho rằng thời gian sư phụ cho mình dư sức thong thả, nào ngờ đi
đường lại bị níu chân bởi các thành trì thôn xóm tan hoang kia, dây dưa
một hồi vẫn chưa được một phần ba quãng đường.
Thấy
không còn nhiều thời gian, Giang Trừng không nhận nhiệm vụ giải quyết
đám tu sĩ quèn gây rối đen đủi kia nữa, chỉ chăm chăm lên đường. Nhưng
linh thạch gần cạn, cứ dăm ba ngày lại phải tới bảng săn kiếm lộ phí.
Gần đến sơn phái Xuất Trần rồi thì Giang Trừng không gấp gáp nữa, linh
thạch đã hết, nếu không kiếm thêm thì đêm nay phải ngủ bờ ngủ bụi. Thật
ra cô chả để ý lắm, nhưng mấy món ăn vặt ven đường quá thơm thành ra lại ngứa miệng, không có linh thạch để ở trọ thì thôi kệ, nhưng không có
linh thạch mua đồ ăn thì lại không ổn tý nào.
Với cả
cũng sắp đến nơi, không dằn túi ít linh thạch nhỡ cần gấp lại phiền. Dầu gì cũng là tu sĩ môn phái nổi tiếng, không thể làm bẽ mặt nhà mình
được.
Suy đi nghĩ lại, Giang Trừng tìm đến bảng săn ở một thành tu chân.
Càng gần những môn phái tu chân lớn thì số tu sĩ cấp thấp dám làm loạn càng
ít, tu vi mấy kẻ gây rối chí ít cũng phải Tâm Động trở lên, cao hơn
Giang Trừng cả cấp. Giang Trừng mới Dung Hợp hậu kỳ, chỉ có thể xử lý tu sĩ từ Dung Hợp trung kỳ trở xuống, ấy vẫn phải cẩn thận vì chưa rõ
chúng có tuyệt chiêu để đời gì không rồi đấy, sơ sẩy một chút thôi, diệt ác thành tự vẫn ngay.
Trước kia thiệt thòi một vố,
Giang Trừng không bao giờ dám coi thường ai nữa. Dù có cùng là tu sĩ
Dung Hợp hậu kỳ, Giang Trừng cũng sẽ không nhận, tiêu chí hàng đầu vẫn
là chậm mà chắc, luyện quen tay đã. Về phần trên Dung Hợp kỳ, Giang
Trừng đã từng nhận một vụ Tâm Động, lần ấy thắng thảm, cũng là lần đầu
tiên cô bị thương nặng đến vậy sau khi rời hắc thất, phải nghỉ ngơi nửa
tháng mới khỏi hoàn toàn.
Thiên tài có thể giết người vượt cấp, liếc khinh kẻ cùng tu vi chỉ có trong truyền thuyết thôi, chứ thực tế ấy à, tu vi cao hơn mỗi một cấp đã đè chết người rồi.
Nhìn nhiệm vụ treo thưởng lèo tèo vài mống ở bảng săn cấp thấp, Giang Trừng thầm thở dài, biết ngay sư nhiều cháo ít.
Bảng săn gồm ba cấp thấp trung cao, không, chính ra mà nói là bốn, còn có
một bảng cấp đặc biệt, nhưng nhiệm vụ đặt ra cũng chẳng an nhàn, chỉ có
thể chờ các nhân vật sừng sỏ thuộc môn phái lớn ra tay. Đến cả cấp cao
cũng chẳng mấy ai dám nhận, bảng được đặt góc riêng.
Giang Trừng loay hoay chỗ cấp thấp, chưa thấy nhiệm vụ mình muốn làm đã nghe
vài tu sĩ cấp thấp kích động kháo nhau đi sang phía bảng săn cấp cao.
Giang Trừng hóng thử, nghe họ đang bàn về “Vô Cực đạo quán”, “Vô Cực
tử”, “Nhận nhiệm vụ bảng săn cấp cao”, bèn hào hứng theo cùng, định ngó
thử Vô Cực tử trong truyền thuyết.
Vô Cực đạo quán
cũng trâu bò như Thượng Vân tự vậy. Nếu ví chùa Thượng Vân là thánh địa
mà phật tu khắp thiên hạ hướng đến, thì đạo quán Vô Cực chính là chốn
những đạo tu chân chính tranh nhau vào.
Tu sĩ thường
bảo mình tu đạo, nhưng thực ra nên gọi là tu linh, hay linh tu, còn tu
sĩ ở Vô Cực đạo quán mới là đạo tu chân chính. Khác với linh tu với mười hai cảnh giới, lối thuần đạo tu và phật tu của Vô Cực đạo quán và
Thượng Vân tự chỉ có sáu, nhưng khó đề thăng hơn linh tu nhiều.
Cơ mà! Trên đời vẫn sẽ có những kẻ thiên tài nếu đem ra so lại chỉ tức
chết người thôi! Ở chùa Thượng Vân có phật tử Thanh Đăng đại sư thiên tư quái vật, có trăm người đồng nghe đồn hãm được cả tu sĩ Đại Thừa thì
đạo quán Vô Cực cũng có một trăm linh tám Vô Cực tử, trong số đó, Hạc
Kinh Hàn – người đứng đầu Vô Cực tử là nổi bật nhất.
Hạc Kinh Hàn là đệ tử nhỏ nhất của thái thượng trưởng lão đạo quán Vô Cực,
trăm tuổi đã luyện đến cảnh giới Nhập Đạo, bằng với Nguyên Anh kỳ của
linh tu.
Cũng có nghĩa là tuổi vị này bằng nửa sư phụ cô, nhưng tu vi đã ngang bằng, thậm chí phải nói là cao hơn sư phụ cô
một chút. Giang Trừng nhủ, đúng là đi tới đâu cũng sẽ có
con-nhà-người-ta, bẩm sinh đã là kẻ thắng cuộc. So với tốc độ tu hành
của vị này, thì tốc độ của cô cũng thường thôi.
Đã
đọc rất nhiều sách hồi ở hắc thất, Giang Trừng không còn là cô em ngu
ngơ chẳng biết gì trước kia, nhưng vì biết quá nhiều, thành thử ra Giang Trừng bắt đầu có hứng thú với vô số chuyện. Ví như người đứng đầu Vô
Cực tử của Vô Cực đạo quán Hạc Kinh Hàn này, Giang Trừng đã đọc một mẩu
chuyện về hắn trong quyển Tu sĩ kiến văn lục kỳ một ngàn năm trăm.
Hắn tu đạo vô tình, lòng dạ sắt đá, lạnh tựa băng sương, người lạ chớ gần,
quan trọng là nghe đâu rất rất đẹp giai, xếp thứ ba trên bảng những
người đàn ông mà nữ tu nam tu muốn lấy nhất tu giới!
Giang Trừng hăm hở theo mọi người hóng hớt, rốt lại đến muộn, chỉ thấy mỗi
bóng lưng thẳng tắp và hai thanh kiếm đen trắng đeot sau lưng người ta.
Mỹ nam chẳng hổ là mỹ nam, chỉ ngắm mỗi bóng lưng thôi cũng đã đủ đắm say. Giang Trừng không thấy được mặt, hơi tiếc, sờ cằm nhìn bóng lưng phẳng
phiu bén ngót ấy biến mất ngay trước mắt.
Hạc Kinh
Hàn đã đi nhưng tu sĩ xung quanh vẫn đang sôi nổi bàn luận về hắn, phần
nhiều là hâm mộ tôn sùng. Giang Trừng phong độ ngời ngời, lại sáng sủa
dẻo miệng, vô cùng tự nhiên đứng bàn chung với cả đám tu sĩ lạ, còn hóng được nhiệm vụ mà Hạc Kinh Hàn đã nhận —– Là nhiệm vụ ‘Tiêu diệt Quỷ
vương Quỷ thành’ đã tồn tại mười mấy năm trên bảng săn cao cấp.
Quỷ thành vốn là một thành tu chân, ở đấy có gia tộc tu chân họ Mẫn, cư dân trong thành đều nương nhờ họ. Ngày nọ, một tu sĩ không rõ tên đã giết
sạch mấy ngàn cư dân, luyện hồn họ thành hung quỷ, rồi chả hiểu sao tu
sĩ ác độc đó lại tự vẫn trong thành, tu thành Quỷ vương, từ đó, truyền
thuyết về Quỷ thành chưa từng mai một. Không rõ đã có bao nhiêu tu sĩ
đến đấy, họ đều không thể tiêu diệt Quỷ vương, trái lại còn bỏ mạng ở
Quỷ thành.
Nơi hung hiểm nhường kia mà Hạc Kinh Hàn
lại đi một mình như rứa, chẳng hổ danh Vô Cực tử của Vô Cực đạo quán.
Ngay cả một người chưa từng gặp mặt như Giang Trừng cũng phải bắt đầu
khâm phục hắn ta.
Bà tám chán chê với các tu sĩ,
Giang Trừng thỏa mãn sải bước về chỗ bảng săn cấp thấp. Thường thì chỗ
cấp thấp và cấp trung sẽ nhiều người nhất, Giang Trừng đứng đợi rất lâu, cuối cùng mới nhận được một nhiệm vụ Dung Hợp hậu kỳ.
Nhiệm vụ này là diệt trừ một con trăn yêu chiếm cứ khu vực lân cận núi Tư,
chẳng biết con trăn yêu này làm sao lại có được năng lực phun gió cát,
biến cả một thung lũng gần núi Tư thành sa mạc, lại còn có dấu hiệu bành trướng, người ngựa lẫn tu sĩ cấp thấp đi ngang đều bị nó nuốt gọn.
Nếu có cùng tu vi thì yêu thú khó giải quyết hơn người, vì cơ thể chúng có
năng lực phòng ngự trời sinh, tu sĩ thì chỉ có thể cậy linh vật hộ thân, không may là, Giang Trừng chẳng có món linh khí nào hộ thân cả.
Kỳ này Giang Trừng phải giao yêu đan của trăn yêu, còn những bộ phận khác
như thịt, mật, mắt, nọc, da trăn thì thuộc về cô. Nếu không vì lãi to và chính cô cũng muốn luyện thêm kinh nghiệm đấu với yêu thú thì Giang
Trừng đã chẳng chọn mục khó nhằn này.
Kiếm tu, đã hướng đến đâu, thẳng tiến không lùi. Sợ hãi là cảm xúc cần vứt bỏ, chỉ có vững lòng thì kiếm trong tay mới vững.
Giang Trừng đến núi Tư, lúc tìm được thì con trăn yêu ấy đang nằm cuộn trên
một tảng đá nhọn. Giang Trừng niệm quyết nín thở, cẩn thận che giấu hơi
người, núp bên sườn núi chăm chú quan sát trăn. Trên trán nó có ba nốt
vàng, toàn thân xanh sẫm, đường kính cỡ cái ang, dài khoảng trăm mét,
đôi con ngươi xanh sẫm lập lòe sáng lạnh, oai phong lẫm liệt.
Dời mắt đến thân trăn, Giang Trừng sững người, phát hiện nó có lẽ vừa mới
ăn xong, bụng vẫn còn to. Trước đó trăn yêu cuộn tròn lại nên Giang
Trừng không thấy, giờ nó vừa di chuyển, cô đã thấy giữa cơ thể dài ngoằn của nó gồ lên một mảng.
Trăn toàn nuốt sống không thì phải?
Trong sách “Ký văn lục yêu” có viết, loài trăn có ba nốt vàng trên trán, toàn thân xanh sẫm là Bích Ngọc yêu mãng. Được đặt cái tên này là vì nó có
vảy toàn thân xanh như ngọc, nội đan cũng ngưng thành một miếng ngọc
bích. Thứ khó đối phó nhất chính là nọc trăn, cộng thêm năng lực phun
gió cát của yêu trăn này, càng tăng độ khó ăn.
Giang
Trừng vốn đã định từ từ mà đánh, nhưng giờ trông thấy cái đụn nhỏ giữa
bụng trăn, lại cau mày rút kiếm gỗ ngay. Phải thử xem sao, có khi còn
kịp cứu người trong bụng nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...