Ngộ Phật

EM TRAI.

Phòng cách ly không phải phòng cách ly, mà là một đài cao, xung quanh phủ đầy sương, không đi xuyên nổi,
cũng không cầm nắm sờ nổi, chỉ có một chiếc bàn dài, một tấm đệm cói ở
giữa.

Giang Trừng ngồi đệm, châm một nén nhang. Khói
trắng vấn vít bốc lên, giữa màn khói xuất hiện một cụ già râu dài chạm
ngực, áo trắng phất phơ. Cụ như ẩn như hiện, cười mủm mỉm, nom có vẻ dễ
gần.

“Bao nhiêu năm không có đệ tử phạm lỗi đến đây tu hành rồi, tiểu tử yên tâm, các sư tổ sẽ dạy dỗ mi thật tốt.”

Giang Trừng nghe thế, suýt nữa đã không khống chế nổi biểu cảm.

Sư phụ, cái thánh địa tu luyện mà Người đã hứa đâu, đây đúng thật là phòng cách ly nhốt đệ tử phạm lỗi mà! Giang Trừng thề, nếu mình còn sống được đến ngày ra khỏi đây, cô sẽ không bao giờ tin lời của nàng sư phụ thích đì người ta kia nữa.

“Tứ đại quân tử thanh danh vang dội nhất tu chân giới thời thượng cổ là ai, mi có biết không?” Cụ hỏi.

Giang Trừng lắc đầu.

“Thất đại tiên nữ mỹ mạo vang danh của tu chân giới ngàn năm trước là ai, mi có biết không?” Cụ lại hỏi.

Giang Trừng lắc đầu.

“Bách luyện đan giả xuất chúng nhất tu chân giới ngày nay, mi có biết không?” Cụ hỏi tiếp.

Giang Trừng tiếp tục lắc đầu trong mờ mịt.

Cụ ta thấy hỏi ba câu mà cô vẫn không trả lời được thì ghét lắm, vuốt râu
dài hỏi nữa: “Vậy hẳn mi nên biết mười đệ tử đầu tiên của Dung Trần sơn
phái tu luyện cái gì, giỏi cái gì nhỉ.”

Giang Trừng lại nặng nề lắc đầu.

“Lẽ nào lại vậy! Dốt nát thế này, sao có thể trở thành đệ tử Dung Trần ta,
vứt sạch mặt mũi dãy hệ nhà mình rồi!” Trên tay cụ xuất hiện một cây
thước, gõ nhịp xuống chiếc bàn trước mặt Giang Trừng, “Muốn trở thành
một đệ tử Dung Trần ưu tú, trước tiên là phải tri thức chất năm xe, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ra ngoài có thể đĩnh đạc dẫn chứng
điển cố, không thua kẻ nào! Đống sách kia, phải đọc xong nhớ kỹ nội
trong một ngày!”

Theo cái vung tay của cụ, giữa màn
sương trắng xuất hiện một kệ sách chất trên trăm quyển, dày ơi là dày.
Giang Trừng nhìn cái bàn nứt hơi to bởi cái gõ của cây thước gỗ kia, lại ngó sang đống sách đủ để chôn sống mình nọ, cảm nhận được mùi vị của
cái chết.

May là cõi tu chân đọc sách không bằng mắt, mà là dẫn trực tiếp nội dung vào đầu, không những tiện lợi nhanh chóng
mà còn có thể nhớ lâu! Tiện thì tiện thật, có điều rất dễ mệt, Giang
Trừng gắng đọc xong ba quyển đã tê người, đầu váng mắt hoa, thế giới
không ngừng xoay vòng trước mặt.

“Lão phu chưa từng
thấy đệ tử nào có thiên tư cỡ này.” Cụ già vuốt râu, hiền hậu nhìn Giang Trừng. “Đọc được những ba quyển cơ đấy, phải biết đệ tử có tư chất thấp nhất dạo trước, một ngày ít nhất cũng đã đọc hết ba mươi quyển.”


Cụ ta cho Giang Trừng lĩnh hẳn một đòn chế giễu sâu cay.

Giang Trừng không biết giờ mình nên che ngực hay che đầu gối nữa, cuối cùng
lại lặng lẽ bò dậy, chịu đựng cơn váng đầu, tiếp tục đọc sách. Xong hai
quyển ngã phịch ra đất ăn đòn giễu nhại của ông cụ, Giang Trừng lại bò
dậy tiếp tục chiến đấu, cứ thế lặp đi lặp lại. Giang Trừng chỉ thấy đầu
mình phình to ra, thái dương giật gấp, cứ như khắc sau sẽ nổ tung, nhưng cô vẫn nghiến răng chịu trận, phân loại chữ nghĩa tứ tung trong não.

Cũng như chất đầy thứ vào một không gian hẹp, nếu lại muốn cho tiếp đồ vào,
nhà có thể sẽ sập. Điều Giang Trừng đang làm chính là nén gọn hết mức
các món ấy, cố nhét thêm vào những thứ khác.

Bị ních
đến đầy ứ, Giang Trừng chỉ thấy đầu mình nổ ầm một tiếng, thoắt cái trời đất như bao la hơn nhiều, những thứ vốn chen nhau trong một không gian, thoáng đã tứ tán.

Nhìn Giang Trừng mê man ngay dưới
kệ sách, ông cụ lơ lửng trên không vuốt cằm ra chiều hài lòng: “Không
tệ, người trẻ tuổi phải được khuyến khích thúc đẩy mới trưởng thành
nổi.”

Từ khi chốn này được lập thành, chỉ có vài trăm người từng vào đây, cũng chỉ lèo tèo vài mống làm được thế này, kẻ kém
nhất chỉ đọc được nửa quyển đã ngã sấp rồi, số đệ tử đọc trên trăm quyển mới hết sức gượng tiếp, còn mượn sức của sách linh thức để mở mang linh thức trong thời gian ngắn như đệ tử này chỉ vẻn vẹn trên đầu ngón tay.

Cụ ta vô cùng hài lòng rồi lại nuối tiếc, tại sao những đệ tử có thiên tư
quá tốt, có nghị lực lại kham nổi gian nan này lại không chịu tu luyện
đàng hoàng —– Thường những đệ tử vào đây đều là do không chịu tu luyện
ngoài kia, vậy mới bị trưởng bối sư môn ném vô mài giũa. Giang Trừng
đáng thương không biết mình đã bị hiểu lầm, thể nào cũng sẽ được ‘trui
rèn’ thật tốt.

Những đệ tử kiểu này phải dạy dỗ thật
nghiêm mới được, cụ nghĩ, đoạn bảo Giang Trừng mới chống trán tỉnh lại:
“Chuyện dễ thế đã làm không xong, xem ra mi phải đọc thêm một số sách
rồi.” Phất tay, lại xuất hiện thêm hai kệ sách lớn.

Giang Trừng quỳ phịch xuống đất.

Đầu treo rường trùy đâm vế*, Giang Trừng cảm thấy mình năm lớp 12 cũng chưa từng bạt mạng như vậy,
không, nếu căn theo tiêu chuẩn của người phàm, đọc sách kiểu đó, chả
biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi. Ở nơi không có khái niệm thời gian
này, không thấy đói, chỉ biết mệt.

[*Nguyên văn: Đầu huyền lương, trùy thích cổ. Một câu trong Tam Tự Kinh.]

“Có khi lao lực quá độ, lại thấy cơ thể như bị khoét sạch.” Giang Trừng nằm ngửa dưới đất, hai tay đan chéo đặt trên bụng, khoan thai ngắm mảng
trắng xóa trên đầu, bên tai thấp thoáng bài ca vọng lại từ thiên đường.

“Bốp bốp bốp! Dậy! Dậy mau! Lơ là một chút lại làm biếng! Dung Trần chúng ta sao lại có đệ tử lười nhác như mi chứ! Hôm nay thế mà chỉ đọc được một
ngàn quyển! Có biết xấu hổ không vậy! Với tiến độ này thì có luyện thêm
trăm năm vẫn chẳng ra ngoài nổi đâu!”

“Vâng vâng ạ sư tổ, đệ tử biết rồi.” Giang Trừng uể oải đáp lời, bò dậy tiếp tục vùi đầu vào biển sách.


Tại sao tu chân không học đại pháp xx, tiên quyết xx, công tu luyện xx, mà
phải nhớ mấy quyển kiểu “Một ngàn năm ở cõi tu chân của sư tổ”, “Linh
thảo dưới biển xanh”, “Du ký núi Mộc Phục”, “Ngắt linh thảo: Một trăm
pháp quyết thực dụng phải nằm lòng”, “Bạn của mọi nhà: Chín trăm chín
mươi chín tư thế của tu sĩ thanh khiết”, “Sơ lược về cách ăn mặc trang
điểm của danh môn đệ tử”, “Dạy bạn cách nhớ nhanh môn quy mười vạn
điều”, “Chưng rượu, yêu rượu”, “Chế biến thịt linh thú”, “Tu sĩ kiến văn lục kỳ một ngàn bảy trăm bảy mươi bảy”, …

Cái quyển cuối cùng rõ ràng là tạp chí theo kỳ mà?

Ông cụ – sư tổ không rõ tên đã trả lời câu hỏi trên như sau: “Mi mà không
đọc nhiều du ký, sau này ra ngoài lịch luyện, làm sao biết nơi nào có
thứ gì? Gặp tu sĩ các môn phái khác, mi dám mặt dày bảo mình mới xuất
môn, chưa biết gì hết à? Người ta khoe mình đã đến những đâu, mi thì chỉ biết cười khờ, chẳng thốt ra nổi một câu? Mi nói xem có mất mặt không?
Mất mặt chứ!”

Giang Trừng: Thì ra mục đích chỉ là để
thêm đề tài tám nhảm, để người ta tưởng mình biết nhiều hiểu rộng thôi
đó hả! Xàm xí lắm đó biết không!

“Còn kỹ năng thực
dụng như trồng hoa, nuôi cỏ, bảo quản sách, chưng cất rượu, làm bánh,
chế biến thức ăn, tu sĩ nào cũng phải sống mấy trăm năm, mi tưởng ngày
qua ngày chỉ tu luyện suông thôi hả? Không giết người đoạt báu thì tìm
kiếm duyên lành? Cậu trẻ à, mi mơ tưởng quá rồi, đời người dài vậy, thể
nào cũng phải tìm chút việc gì đó để giết thời gian. Nhỡ mi tu luyện
chán chê rồi, rảnh rỗi lại chả biết phải làm gì, kể xem có buồn không?
Buồn chứ! Có khi vì buồn mà mi đi làm việc xấu, nghĩ không thông sa vào
ma đạo nữa kìa, mi nói xem có nguy hiểm không? Nguy hiểm chứ!”

Giang Trừng: Ai lại vì lý do đó mà sa vào ma đạo chớ! Dễ sa vào ma đạo thế kia, có biết mấy kiến thức ấy cũng vậy thôi!

“Gảy đàn, đánh cờ, phẩm trà, vẽ tranh, viết chữ, hát hò, không biết một hai
món thì mi lại dám mặt dày bảo mình là tu sĩ có môn phái đàng hoàng ấy?
Nếu phải tham gia tiệc tùng giao lưu, xong việc người ta hội hè uống
rượu, ai nấy luôn miệng khách sáo đãi bôi, té ra lại tinh thông mọi
ngón, chỉ có mi không biết cái này chẳng rõ cái kia, đứng nhìn suông ấy
hả? Ngượng không? Ngượng chứ! Huống hồ, mi lại bằng lòng nhìn người ta
nổi trội còn mình làm nền à? Không được! Đệ tử môn phái chúng ta sao có
thể đực mặt ra nhìn kẻ khác nổi bật!”

Giang Trừng: Cứ lẳng lặng xem người ta thể hiện chẳng hay hơn mình bay ra làm trò ạ, mà sư tổ ôi, cách người miêu tả đám đệ tử trong môn phái nhà mình khác xa
những gì con biết!

“Còn quần áo, trang sức, lễ nghi,
thái độ của tu sĩ và việc dọn dẹp động phủ, vệ sinh cá nhân, mi nghĩ tại sao tấm áo trắng tu sĩ mặc hàng năm mãi mà không bẩn? Đến cả những kiến thức căn bản thế này mà mi còn không biết thì làm tu sĩ cái nỗi gì, sau này có muốn mặc áo trắng ra ngoài không! Động phủ của mình lại không
biết tự dọn dẹp, không biết ăn bận sao cho thích hợp, không biết vệ sinh cá nhân, sau này sao mà lừa… à, sao mà tìm được đạo lữ song tu nguyện
đến sống cùng động phủ với mi! Nếu không thể chăm chút cho mình ra người ra ngợm thì khác gì với ma tu chứ?! Chả khác gì cả!”

Giang Trừng: Chẳng nhẽ ma tu với linh tu chính phái chỉ khác nhau ở chỗ có

tắm hay không thôi sao? Trông có sạch sẽ không thôi đó hả? Thế ai bảo
hai bên đối đầu tới mức vừa nhìn đã hô đánh hô giết vậy! Sư tổ ới, đệ tử sắp chả hiểu nổi cái cõi tu chân này rồi!

“Ôi đệ tử
trẻ tuổi bây giờ, yêu cầu đối với bản thân quá thấp rồi, tu sĩ nào phải
chỉ thế này! Mi xem mi đó, tiểu tử mặt mũi lanh lợi biết bao, thế mà
ngồi không ra ngồi đứng chẳng nên đứng, che đầu chống trán tinh thần
kém! Tinh khí thần phong cốt của tu sĩ đời ta biến đâu rồi! Mi thế này
chỉ tổ nhốt trăm năm trong hắc thất, nhào nặn đàng hoàng mới xong!”

Lần này, Giang Trừng không phỉ phui trong dạ nữa, cô lên tiếng. “Sư tổ, con là nữ. Dù trông như nam, nhưng con là nữ.”

Cụ ta bứt phát đứt râu, hồi lâu, lại nhìn chòm râu đã đứt của mình rồi thở dài xa xôi, phất tay hóa thêm hai kệ sách, “Đã thế thì phải đọc cả số
sách này.”

Đối mặt với mấy quyển “Các bí quyết dưỡng
da mà nhiều nữ tu không biết”, “Làm thế nào để từ chối tình cảm của nam
tu mạnh hơn mình”, “Công kích vào chỗ nào của nam tu mới khiến họ không
‘cửng’ nổi”, “Tự truyện của Liệt Hỏa tiên tử”, “Tôi và hậu cung của
mình: Minh mi tán nhân truyền” …, Giang Trừng nhũn cả đầu gối, quỳ phịch xuống đất.

Lời bình: Thì ra cõi tu chân có nhiều nữ
tu mạnh mẽ rứa, cách hành văn của hai quyển cuối cứ như tiểu thuyết ấy,
tình yêu cô đọng, đọc chẳng đã nghiền.

“Còn cả thời gian để mà nhận xét, xem ra mi xử xong hết mớ sách này rồi nhỉ, sư tổ vẫn còn đây.”

Màn sương trắng nhanh chóng lùi về, trăm kệ sách ầm ầm đội đất chui lên.

Giang Trừng là một cô gái sắp trở thành bách khoa toàn thư di động.

Giang Trừng chưa từng nghĩ rằng mình có thể đọc hết nhớ tất đống sách linh
thức này, nhưng ngày giờ cứ thế trôi qua, đến một hôm đọc xong quyển
đang cầm trên tay, ngước mắt nhìn sang mới thấy kệ sách trống rỗng, cô
đã đọc xong tất cả mọi quyển sách rồi. Giây phút ấy, Giang Trừng không
mừng đến khóc òa, mà đáy lòng lại bình thản như không.

Khắc sau, ông cụ xuất hiện, tay vẫn cầm thước, vui vẻ nhìn Giang Trừng, lần đầu tiên thật lòng thật dạ khen cô, “Cũng tạm.”

“Tu luyện phải tránh kiêu tránh vội, lúc mới vào đây, mi thấp tha thấp
thỏm, bụng dạ không yên. Hầu như ai buổi đầu cầu tiên vấn đạo cũng sẽ
gấp gáp muốn thành công, nhưng càng vội càng không thành. Con đường tu
chân khúc khuỷu gập gềnh, chỉ có bước đi vững vàng mới tiến xa nổi, mi
đã hiểu chưa?”

“Đệ tử rõ rồi.” Giang Trừng biết mình
không phải đọc tiếp nữa, vì cô đã không còn nghĩ đến chuyện mình còn
phải đọc bao nhiêu sách, không còn đếm số ngày đã trôi qua, không còn
đoán bao lâu sau mới ra khỏi đây được, cho nên cô không cần phải tiếp
tục đọc sách nữa.

“Ừm, mi thiên tư thông minh lại
hiếu học, tâm tính kiên cường, đã có cái nền vững thì sau này tự thân
được nhờ, mi nên đến nơi tiếp theo rồi.”

“Đa tạ sư tổ răn dạy, đệ tử bái biệt sư tổ.”

Ông cụ phất tay áo, nơi Giang Trừng đang đứng đã chuyển phông. Bốn bề u ám, tối tăm trống rỗng.

“Ta là sư tổ mi, nay dạy mi ngàn vạn pháp môn, chọn một trong số đó trước
đi.” Trong bóng tối, giọng nói trùm xuống từ trên đỉnh đầu, uy nghiêm
hồn hậu.


Vừa dứt lời, xung quanh đã xuất hiện ảnh ảo
của đủ loại vũ khí, đao thương búa chùy, kiếm kích roi kim, chày móc gậy mâu, đinh ba rìu lớn, tơ lụa nhạc cụ, …, chủng loại phong phú, tất cả
đều trôi nổi trên đầu, tỏa ánh sáng nhạt như trăm ngàn vì sao.

“Mi có thể tùy tâm chọn một món vũ khí.”

Giang Trừng đứng giữa muôn kiểu vũ khí, ánh mắt sáng ngời lướt nhanh qua các
loại vũ khí hình dáng khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một món vô cùng
bình thường. Cô giơ tay, món vũ khí ấy như có linh tính, nhanh chóng bay đến rồi vững vàng dừng ngay trước mặt.

Giang Trừng đưa tay định cầm lấy, chợt một vệt sáng đỏ bay xoẹt đến trước mặt cô, đẩy dạt món vũ khí kia ra.

Giang Trừng: …

Lúc Giang Trừng đang cần cù tu luyện trong hắc thất, lời đồn đại kiếp sắp
đến đã rùm beng ở thế giới bên ngoài, cõi tu chân người người hoảng sợ,
các môn phái đã tổ chức biết bao các kỳ họp lớn họp nhỏ.

Khí thiên địa bị tác động, động đất sụp núi, thời tiết khắp nơi thất
thường. Nếu không phải thứ gì cực ác sắp xuất thế, thì chính là điềm báo đại nạn muôn dân đến gần.

Vô Cực quán ở Vô Cực sơn là đạo quán có tên tuổi ngang bằng với Thượng Vân tự.

Thái thượng trưởng lão của Vô Cực quán đã tị thế từ lâu chăm chú nhìn tinh
nghi trước mặt, ánh sao lấp lánh đáy mắt, hồi lâu lão lại nhắm mắt, chậm rãi buông lời: “Quả có đại kiếp, nhưng không đến ngay, thời gian còn
lại của chúng ta không nhiều.”

Lão xoay đầu nhìn đệ tử nhỏ nhất, cũng ưu tú nhất của mình, “Kinh Hàn, ta thấy con phập phồng thấp thỏm, là vì sao?”

Chàng trai ngồi dưới gối lão mặc trường bào tay rộng với hai màu đen trắng,
sau lưng giắt hai thanh trường kiếm một đen một trắng, mày mác ngậm
sương, mắt sáng ánh tuyết, nghe hỏi mới kính cẩn đáp: “Thưa sư phụ, đệ
tử lại chiêm bao giấc mộng ấy.”

Giấc mộng này đã đeo
bám hắn từ tấm bé. Bối cảnh trong mộng là một thế giới hoàn toàn khác
với nơi này, hắn là một cậu bé yếu ớt, có một người thân mà mình vô cùng ỷ lại, hắn gọi người nọ là “chị”, nhưng chưa từng trông thấy mặt mũi
người này, cũng chẳng biết chị tên gì, chỉ cảm nhận được sự thân thiết
dựa dẫm của mình đối với người chị trong mộng, có thể xem là người thân
nhất cõi đời này.

Những chuyện trong mộng khi thì
chân thực như hắn đích thân trải qua, khi thì mơ hồ như hoa trong gương
trăng đáy nước, hắn cũng cảm động bởi tình cảm của chàng trai ấy, nhất
là khi “chị” đột ngột mất đi, trong mộng, hắn đã tự tay chôn cất “chị”,
giấc mộng đến đây là hết, nhưng cảm giác đau đớn tột độ kia vẫn vấn
vương trong lòng, xua không tan dù đã tỉnh giấc.

“Kinh Hàn, con tu đạo vô tình cũng đã trăm năm.”

“Vâng, sư phụ.”

“Mãi không thấu tỏ, thấy mình đúng chưa?”

“Đệ tử hổ thẹn.”

Thái thượng trưởng lão khép đôi mắt già dặn tỏ tường, buông lời: “Ngày mà
con có lời giải cho giấc mộng đã quấy nhiễu mình trăm năm nay, có lẽ
cũng chính là thời cơ để con thấu suốt đạo riêng mình, giờ đây chưa cần
nóng vội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui