23.
Nửa đêm thức giấc, bụng đau từng cơn, người đổ mồ hôi lạnh. Nửa người dưới có cảm giác khác thường, vừa bật đèn lên thì thấy drap giường có một vệt máu đỏ tươi. Tôi nhanh chóng nhận ra đây là lần đầu thấy kinh.
Dì là người tinh tế, lần trước mua đồ lót cho tôi là có thể biết. Bà biết mẹ tôi mất sớm, tôi thiếu hiểu biết về tuổi dậy thì hơn những bạn gái cùng trang lứa nên dì thường cố ý vô tình mà phổ cập cho tôi những kiến thức cơ bản.
Bà sợ tôi ngày nào đó đột ngột có kinh nguyệt, một mình sẽ không biết xử lý nên đã cầm tay chỉ việc, dạy tôi cách sử dụng băng vệ sinh, trong nhà và cặp sách đều để phòng hờ sẵn.
Nhưng dì không nói kinh nguyệt sẽ đau tới mức này. Đau còn hơn cả khi khâu vết thương, từng cơn từng cơn quặn thắt như trong bụng bị nhét một cối xay thịt vào trong đó.
Giờ này dì đã ngủ, chỉ còn Chu Hải Yến đang làm việc.
Tôi thay drap giường, cho vào sọt đồ dơ định từ từ giặt sau.
Thay quần áo, tôi ôm bụng chậm rì rì vịn tường đi xuống nhà.
Chu Hải Yến nhìn thấy tôi giật mình. Anh nói sắc mặt tôi tái nhợt như ma, tưởng tôi bị viêm dạ dày cấp tính, ôm tôi định đưa đi bệnh viện.
Tôi giữ chặt anh lại, “Đau… đau bụng kinh.”
Anh khựng lại.
Đau bụng kinh cũng như đau răng, là chuyện chán nản, khó chịu nhất thế giới.
Vì thế hai đứa không có kinh nghiệm, một nằm lăn lộn trên giường, một luống cuống tra thông tin trên baidu.
Anh: “Trên này nói không được ăn tôm hùm đất trong thời kỳ kinh nguyệt.”
Tôi: “…”
Anh đã bóc hết phần tôm còn lại trong nồi cho tôi, tôi ăn hết hai bát thịt tôm. Hèn chi đau như vầy!
Rồi làm theo kinh nghiệm. Uống nước ấm, đun đường đổ với gừng, dán miếng dán giữ nhiệt, lăn lộn cả buổi. Không có gì không làm, vẫn không có tác dụng.
Cuối cùng nhìn thấy một bình luận nói có thể dùng bàn tay đàn ông xoa xoa cho nóng rồi áp vào bụng.
Cùng đường, tôi đáng thương nhìn anh, “Anh trai.”
Anh thở dài bất lực, xoa tay cho ấm lên. Sau đó vạch chăn nằm cạnh tôi, một tay chống lên đầu giường, một tay đặt lên bụng tôi qua lớp áo.
Nhiệt độ cơ thể anh cao, hơi nóng thông qua lòng bàn tay không ngừng truyền vào làm ấm bụng, dường như không còn đau như ban đầu.
Lát sau tôi rên hừ hừ: “Anh trai ơi, em đau lưng.”
Tay anh thay đổi vị trí, nhẹ nhàng xoa thắt lưng.
Lát nữa.
“Anh, chân em bị chuột rút.” Tôi khóc không ra nước mắt.
“…”
Anh đổi tay khác xoa chân cho tôi.
Người không còn khó chịu nữa, cơn buồn ngủ kéo tới, nửa mơ nửa tỉnh, bất chợt nghĩ tới một việc. Tôi đẩy đẩy đầu anh. “Anh.”
“Khó chịu ở đâu nữa?”
“Không phải, 7 giờ sáng mai nhớ kêu em, 7 giờ rưỡi có kiểm tra cuối kỳ.”
Ở nhà lâu quá suýt quên mai phải đi học.
Im lặng.
Thật lâu sau, đỉnh đầu truyền tới giọng bất lực. “Giờ đã 3 giờ, sao em không đợi mai thi xong luôn rồi nói?”
Biết mình đuối lý, tôi cọ cọ lồng ngực anh, tìm vị trí thoải mái, vờ không nghe thấy. Lát sau đã ngủ thiếp đi.
…
Nhớ việc phải gọi tôi dậy đi học, không đến 6h Chu Hải Yến đã thức. Anh sang phòng đối diện, đem sọt quần áo và khăn trải giường dơ vào toilet, ngâm giặt trong nước lạnh.
Sợ người ta buổi sáng thức dậy thấy xấu hổ, giặt xong để trong chậu không phơi.
Làm xong việc nhà, bữa sáng tươm tất anh mới đi gọi người dậy.
“7h rồi, dậy dậy.
7h5 rồi, mau dậy.
7h10, Đường Hà Thanh!
Em mà không dậy là tiêu đời đó!”
Gọi không dậy, lay cũng không dậy. Chu Hải Yến thở dài, cúi người bế người lên khỏi giường. Sau đó nhanh chóng mang dép lê, nửa đẩy nửa đỡ người vào toilet.
Còn tự an ủi mình: Cũng may là chưa ngủ tới chết.
Bôi kem đánh răng xong đưa qua, người không mở mắt cũng có thể đánh răng theo bản năng.
Lấy khăn lông ấm cho người lau mặt, người cho dù không tỉnh táo vẫn có thể kêu nóng theo bản năng.
…
Tôi ngủ say quá, khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã thấy sữa trên tay, bánh mì trong miệng.
Tôi đờ đẫn.
Chu Hải Yến mặt không biểu cảm chỉ đồng hồ treo tường, “7h15, em còn 5 phút thay quần áo lấy đồ đạc.”
7h30 thi, đi đến trường mất 10 phút.
Lòng tôi loạn lên, cắn mấy miếng bánh mì nhét vào miệng. Quay đầu lao vào phòng.
Hôm qua dì nói ngày nay nhiệt độ hạ, mặc dù bây giờ trong phòng thấy không lạnh lắm nhưng tôi sợ ra cửa bị đông lạnh chết nên áo lông áo giữ ấm gì đều tròng lên người.
Khi lao xuống lầu đã là 7h20. Tôi xách cặp lên chạy ra ngoài.
“Tạm biệt anh trai! Em đi đây.”
Vừa dứt lời đã bị người phía sau xách cổ lại. Chu Hải Yến đã thay quần áo, trầm giọng hỏi: “Còn chạy được? Bụng em còn đau không?”
Thực ra còn hơi đau.
Chu Hải Yến như đoán biết, anh ngồi xổm trước mặt tôi, quay lưng lại. “Lên đi, cõng em đi học.”
Giữa việc đi bộ với có người cõng, tôi không do dự chọn cái sau.
Ra ngoài cửa mới thấy bên ngoài tuyết rơi, bầu trời xám xịt, gió lạnh ào ạt thổi bông tuyết bay trắng như lông chim.
Chu Hải Yến cõng tôi đi nhanh mà bình ổn.
Tôi cầm ô, yên lặng nằm ghé vào lưng anh, nhìn cổ áo trống trải trước mặt, lặng lẽ lấy khăn nhung quàng quanh cổ anh.
Cánh tay vòng qua chân tôi hơi dùng sức đẩy tôi lên.
“Anh mệt rồi hả?”
“Mệt cái rắm, em thì nặng bao nhiêu, có điều em bọc lại như quả cầu thế này làm anh khó cõng.”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...