Buổi tối, khi Quốc Hưng đã ngủ trong nôi. Tôi nghe tiếng cửa ra vào phát ra tiếng động, Huy em đi vào phòng ngủ lôi valy ra thu xếp một ít quần áo nhét vào. Từ đầu đến cuối cũng không nhìn tôi, sau đó chỉ hôn lên trán con trai rồi xách valy rời đi. Lúc này tôi có chút hoảng, không phải anh đã nghĩ thông muốn rời bỏ mẹ con tôi?
“Anh… đi đâu?” - Tôi ngập ngừng hỏi.
“Công tác.” - Anh ngừng lại ở cửa đáp, cũng không quay đầu lại.
“Khi nào anh về.”
“Chưa rõ.” - Nói rồi anh kéo valy đi thẳng ra cửa chính.
“Huy… Nếu anh không thể tha thứ, sao chúng ta cứ dằn vặt nhau như thế.” - Tôi cảm thấy đã quá mệt mỏi với hiện tại.
Anh nắm chặt valy, sau đó quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tia máu dường như rất mệt mỏi: “Đợi tôi, khi tôi quay về sẽ cho cô câu trả lời.”
Tôi không nói nữa chỉ dương mắt nhìn anh rời khỏi nhà. Anh đã nói sẽ cho tôi câu trả lời, nhưng vì sao hiện tại tôi lại không muốn nghe nữa. Đó là cảm giác sợ, tôi sợ anh sẽ rời bỏ tôi.
Ông nội muốn gần Quốc Hưng nên muốn tôi đưa con trai về nhà chính trong thời gian anh đi công tác. Tôi cũng không từ chối, thấy ông nội cưng cháu trai có lẽ Thiên Kim kia cũng khá là khó chịu.
Về nhà chính, buổi tối khi tôi đã dỗ con trai ngủ ngoan. Đi xuống dưới lầu lấy nước uống liền thấy chị giúp việc đang chuẩn bị mang thuốc và nước lên cho mẹ chồng. Tôi liền bảo chị để tôi làm giúp, chị ấy chắc nghĩ tôi muốn vun vén tình cảm mẹ chồng nàng dâu nên cũng thuận theo.
“Mẹ, con mang thuốc lên cho mẹ.” - Tôi đẩy cửa đang khép hờ đi vào.
Ánh mắt bà ta từ kinh ngạc lại nhanh chóng chuyển sang tức giận. Bà ta hiện tại đã tốt hơn rất nhiều nhưng cơ thể vẫn suy yếu mà không thể hét lớn.
“Cút đi, không cần… tao không cần.”
Tôi đóng cửa lại, hé miệng cười đi lại gần bà.
“Mẹ, mẹ sao lại kích động như vậy thật không tốt cho sức khỏe đâu. Mẹ phải sống để xem con sẽ trả thù những gì mẹ và con trai yêu quý của mẹ đã gây ra chứ.”
Mẹ chồng tôi cố gắng ngồi dậy nhưng cố sức chỉ càng thêm mệt, cuối cùng bỏ cuộc nằm vật ra trên giường, miệng vừa nói vừa thở dốc.
“Mày… mày… thì ra mày bước vào nhà tao là có mục đích… Tao… tao sẽ nói với Huy em, xem mày còn có thể làm trò gì. Đồ rắn độc.”
Tôi ngồi ở mép giường, đưa tay bóp hai xương cằm của bà ta, nhét những viên thuốc vào miệng sau đó đổ nước vào trong. Bà ta liền sặc ra mà phun ra tất cả, tôi đẩy bà ta xuống giường nói khẽ.
“Nói với anh ấy, nói rằng chính bà và anh trai của anh ấy đã giết chết đứa con còn chưa kịp thành hình của tôi ư? Tôi đã không còn là con bé 17 tuổi năm đó nữa. Mẹ chồng à, bà không nên bỏ thuốc như vậy, vì tôi sẽ không để bà chết yên ổn.”
Mặc cho bà ta đang ho sặc sụa, tôi bước ra ngoài với bao nhiêu đau lòng. Xem ra tôi đoán đúng, cái nét sợ sệt đó… chính bọn họ đã giết chết con của tôi, chính bọn họ đã ép tôi vào đường cùng và tất cả mọi ủy khuất sau này.
Huy em rời đi cũng hơn một tuần, tôi bắt đầu kế hoạch của mình. Phải từ Huy anh mà tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện năm đó, vì sao bọn họ muốn tuyệt đường sống của tôi.
Lợi dụng Thiên Kim đưa Thiên An đi mua sắm, tôi gõ cửa phòng của Huy anh. Anh ta mở cửa nhìn tôi khá bất ngờ, tôi liền nói: “Có thể nói chuyện không?”
Anh ta gật đầu.
Để mọi người không để ý, tôi và anh ta hẹn nhau ở một quán cafe gần nhà. Cái dáng vẻ nhàn hạ như vô tội của anh ta khiến tôi khinh bỉ, tôi uống một chút cafe không đường, không khí vẫn im ắng.
“Ngày xưa em rất thích đồ ngọt mà, không nghĩ em lại uống loại cafe này.” - Huy anh phá đi sự yên lặng.
“So với cuộc đời này, vị đắng của cafe có đáng là bao.” - Tôi khẽ cười.
“Lâm, anh… anh biết bao nhiêu câu xin lỗi cũng không xóa bỏ được những gì anh gây ra cho em.”
“A, anh cũng biết điều đó sao?” - Tôi lộ vẻ kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó lại nói: “Vậy nên anh sẽ giúp tôi một chuyện chứ? Xem như hận thù của chúng ta cũng sẽ kết thúc.”
“Anh sẽ giúp em, dù là bất cứ chuyện gì?” - Anh ta vội vàng nói.
“Đây là chìa khóa khách sạn phòng 1001, khách sạn Hoàng Gia. Anh không nên hỏi gì, tối mai hãy đến đó… tôi đợi anh.” - Tôi mỉm cười ngọt ngào.
“Ý em là sao?” - Anh ta ngẩng ngơ nhìn chìa khóa mà hỏi.
“Ôn lại chút kỉ niệm cũ, không thích sao?”
“Lâm, em đang đùa sao?”
Tôi lắc đầu: “Anh không thể đáp ứng?”
“Được, anh sẽ đến.”
Tôi rời đi, môi khẽ nhếch cười… mang điện thoại nhắn đi một tin: “Khách sạn Hoàng Gia, đêm mai phòng 1001… xem như món quà gặp lại.”
Tin nhắn gửi lại chỉ một câu: “Cảm ơn cậu.”
7h tối ngày hôm sau, tôi và Tuấn Tú đến khách sạn Hoàng Gia. Tôi biết Tuấn Tú yêu Huy anh nên chẳng muốn nói kế hoạch trong lòng cho cậu ta. Chỉ lẳng lặng kéo cậu ta vào cuộc để giúp tôi trong kế hoạch…
Trò chuyện vài câu. Tôi lẻn đặt chiếc bút được thiết kế có camera ghi hình và thu âm. Sao đó gửi tin nhắn cho Huy anh rồi chuẩn bị sang phòng bên cạnh.
Tôi mở laptop đặt trên bàn, hình ảnh từ phòng bên cạnh thật tốt. Nghe tiếng gỏ cửa phòng bên cạnh, tôi bật cười… sắp có trò hay.
Tuấn Tú đi ra cửa nhưng rồi lại quay vào bên trong một mình ngồi lên giường. Tôi cầm điện thoại dự định gọi cậu ta thì cửa phòng tôi vang lên tiếng gọi: “Xin lỗi, tôi mang đồ ăn lên.”
Tôi đâu có gọi đồ ăn, có lẽ người phục vụ nhầm phòng. Tôi mở cửa thì không nhìn thấy người phục vụ nào cả, chỉ nhìn thấy Quốc Huy đang đứng trước cửa phòng tôi. Tôi nhìn vào ánh mắt này, cái ánh mắt đầy sự thất vọng và kìm nén tức giận, giống như anh muốn lao đến giết chết tôi. Ánh mắt quen thuộc lắm, đúng rồi chính là cái lần mà anh bắt gặp Huy anh hôn tôi, ánh mắt đó đã khiến tâm can tôi vô cùng dày vò.
“Huy… anh… anh không phải đi công tác.” - Tôi kinh ngạc hỏi.
Anh cầm điện thoại giơ lên ngang vai, sau đó bấm nút hoạt động. Giọng nói của tôi vang lên từ chiếc điện thoại kia. Là cuộc nói chuyện giữa tôi và Huy anh ở tiệm cafe.
“Huy… không phải… không phải như anh nghĩ đâu?” - Lúc này, hai chân tôi chôn chặt dưới mặt đất, miệng khô khóc không biết phải giải thích ra sao.
“Tôi chỉ cần biết một việc. Đây có phải là những lời thốt ra từ miệng cô.” - Huy em gằng giọng.
Tôi không đáp. Tôi không biết phải giải thích ra sao, những việc tôi đang làm sao có thể nói ra cho anh hiểu, dù sao bọn họ vẫn là người thân của anh.
“Không trả lời.” - Anh đẩy tôi sao trong sau đó đóng cửa lại, ép tôi vào góc tường gằng lên giận dữ: “Vì sao, vì sao cô không phủ nhận… Chỉ cần cô nói cô bị hãm hại, chỉ cần cô nói đó không phải cô hoặc cô làm như vậy là có lí do… chỉ cần cô nói ra mà thôi… tại sao lại im lặng… tại sao?”
“Đó là em…” - Tôi thua… tôi đã thua bọn họ, nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
“Cô… trơ trẽn.” - Huy em đưa tay lên cao nhưng rồi từ từ hạ xuống mà không ra tay: “Cô muốn ôn lại kỉ niệm xưa với hắn ta? Cô xem tôi và hắn ta giống nhau như vậy… để tôi thay anh trai tôi với cô ôn kỉ niệm.”
Nói rồi anh mạnh bạo ném chiếc điện thoại, chiếc kính trên bàn trang điểm vỡ nát, từng mãnh vỡ rơi tung tóe ở mặt đất. Tôi hốt hoảng ngồi xuống ôm đầu, bàn tay anh chạm vào tôi, bế tôi lên sau đó đặt lên giường lớn.
Chẳng nhẹ nhàng cưng nựng, chẳng ngọt ngào êm ái, anh cứ thế xé nát bộ váy trên người tôi, sau đó tiến vào một cách thô bạo và khô khốc. Tôi nắm chặt ga giường, cũng chẳng thể rơi nước mắt… Tôi biết giữa tôi và anh dường như đã không còn chút cơ hội, nhưng tôi chưa từng hối hận vì đã yêu anh.
Sự đau đớn từ hạ thân thấu tận tim gan, anh như trút hết tất cả sự tức giận vào nữa thân dưới. Tôi nằm yên bất động, cảm nhận từng cơn đau lan truyền khắp cơ thể.
Sau màn kịch tình, anh ngồi trên giường hút một điếu thuốc, khói phả nghi ngút cả gian phòng. Tôi lấy mền che người lại, ngồi tựa trên giường, nhiệt độ phòng lạnh run nhưng nào lạnh bằng lòng tôi.
“Cho em một điếu.” - Tôi nói.
Anh đưa mắt nhìn tôi lộ nét kinh ngạc rồi sau đó cũng đưa tôi một điếu thuốc, tiện tay chăm lửa cho tôi. Tôi rít một hơi, khói thuốc bay khắp nơi làm tinh thần tôi đôi chút mơ hồ, mọi thứ cứ như hiện về trước mắt.
“Anh ngạc nhiên sao, anh nghĩ em là một cô gái ngoan hiền không vướng bụi trần sao? Ha ha anh thật ngây thơ.” - Tôi bật cười như điên lại nói: “Mười bảy tuổi mang thai trôi dạt khắp nơi trên thành phố lớn, sau khi mất đi đứa bé anh nghĩ tôi sẽ ra sao để vượt qua cú sốc đó. Tôi bắt đầu tìm đến rượu và thuốc lá để mọi thứ trở nên mộng mị, để tôi cảm nhận được chút gì đó từ đứa trẻ trong bụng tôi, tại sao cứ như thế mà lại bỏ tôi.”
“Tôi đã sống ra sao trong khoảng thời gian ấy tôi cũng không thể nhớ rõ, hoặc là bản thân tôi không muốn nhớ, tôi muốn phủi bỏ tất cả để sống như chưa từng tồn tại quá khứ nhưng rồi anh ta một lần nữa xuất hiện… một lần nữa vì anh ta mà cuộc sống tôi xáo trộn. Những hạnh phúc đang nắm chặt trong tay, bỗng nhiên rơi xuống vụn vỡ như thủy tinh mỏng manh.”
Huy em bật dậy dập tắc điếu thuốc trên tay, mặc lại trang phục trên người, thật lâu sau đó mới quay lại nhìn tôi: “Đợi tôi, tôi đi mua quần áo cho em, sau đó chúng ta đi làm thủ tục.”
“Anh muốn li hôn với em?”
Anh lặng lẽ rời đi, tôi lặng người nhìn theo anh biến mất sau cánh cửa. Dòng nước mắt không kìm chế mà rơi xuống, tôi tìm lấy chiếc điện thoại, có 3 tin nhắn của Tuấn Tú.
Và một tin nhắn trong buổi sáng sớm.
Thứ tôi cần? Tôi vội gọi xuống lễ tân hỏi han một chút thì họ xác nhận Tuấn Tú gửi cho tôi một cây bút đang để ở chỗ bọn họ. Tuấn Tú biết tôi để lại camera sao, tôi cảm thấy mọi chuyện không còn trong tay nữa.
Điện thoại tôi một lần nữa vang lên. Là một số lạ. Tôi nhấc máy không đáp, bên kia cũng không đợi tôi lên tiếng mà nói giọng đầy mỉa mai và đắc ý.
“Xin chào em dâu, mọi chuyện là do chị đây tặng em. Em thấy quà của chị dành cho em tốt chứ.”
Là Thiên Kim, tôi cười khẩy: “Sao, mày nghĩ là sẽ hại được tao?”
“Tao không tin Huy em còn chưa vứt bỏ mày, con đàn bà đê tiện. Rồi mày sẽ cút về cái nơi bùn lầy của mày, muốn vào trong hào môn sao, mày đừng nằm mơ.”
“Được, mày muốn tao với Huy li hôn sao, tao sẽ không li hôn mà còn đáp lễ cho mày vài món quà, cứ chờ đó mà nhận quà.”
“Tao rất mong đợi.”
Tiếng cười khẩy của Thiên Kim rồi sau đó là tiếng tút tút tắt máy.
Huy em quay về với bộ trang phục vừa người. Anh dường như đang đợi tôi cùng nhau để làm thủ tục li hôn. Tôi đứng trước mặt anh, anh đưa mắt nhìn tôi.
“Anh có còn yêu em không?”
Anh có chút kinh ngạc trong mắt, sau đó lại tỏ ra bộ dạng không quan tâm: “Liệu còn ý nghĩa sao?”
“Anh từng nói người anh yêu là em ở hiện tại, người trong quá khứ kia anh không quen biết. Vậy tại sao chúng ta vì chuyện của người không quen biết kia mà li hôn.”
Anh đưa tay nhìn vào đồng hồ: “Đi thôi, sắp không kịp nữa rồi.”
“Em không muốn li hôn.”
Tôi từ phía sau ôm lấy anh: “Coi như vì Quốc Hưng được không?”
Anh đẩy tôi ra mà nói: “Em lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi sẽ tha thứ cho những gì đã xảy ra. Lâm, tôi sẽ cho em một khoản để em sống tốt cả đời. Con trai tôi sẽ nuôi, em không cần tranh giành. Cơ bản em không giành lại thế lực nhà tôi.”
“Nếu em nói em chưa từng phản bội anh, em chưa từng làm gì để thổ thẹn với bản thân. Anh có tin em không?”
Quảng cáo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...