Lữ Minh Trâm im lặng trước lời trách móc bông đùa của người đàn ông.
Cho đến khi đã ngắm nhìn vũ trụ bao la thật lâu rồi, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Đối với anh, định nghĩa của hạnh phúc gọi là gì?”
“Tiền và quyền, cùng một tình yêu đẹp.” Huyền Ảnh Cơ trả lời rất nhanh, nói mà chẳng cần phải suy nghĩ.
Nghe xong, Lữ Minh Trâm lại thoáng vẽ lên nụ cười nhạt nhòa.
“Tôi thì khác, đối với tôi hạnh phúc là khi được tự do làm điều mình thích, được chọn người mình yêu.
Còn danh vọng, tiền tài và quyền lực, tất cả đều không thể sánh bằng hai chữ “tự do.”
Đó là nỗi tâm tư trĩu nặng trong lòng Lữ Minh Trâm, khi nói ra rồi lại khiến người nghe phải cảm thấy mủi lòng.
Hắn vẫn nhìn cô, nhìn một lúc lâu mới nói:
“Ở bên tôi, em sẽ được tự do.”
Cô quay sang nhìn hắn với nét mặt khá ngạc nhiên, rồi lại bật cười vì cho rằng hắn thật ngốc.
“Anh không nghe tôi nói à, nếu tôi được tự do thì cần gì phải ao ước, nó đồng nghĩa với cả vấn đề kết bạn lẫn yêu đương.”
“Em đang không hiểu tôi muốn nói gì.” Huyền Ảnh Cơ cười nói.
Thái độ hời hợt của hắn khiến cô hơi chau mày, nghĩ kỹ lại thì cô không dám tin vào những gì mình đang nghĩ, nên quyết định không quan tâm.
“Cuộc sống này lạ thật, người có tất cả lại mong cầu những thứ thật đơn giản mà chẳng có được, còn những người thiếu thốn nhiều thứ lại sỡ hữu cái mà nhiều người ao ước.
Sao ông trời lại không phân chia cho đồng đều để người đời khỏi oán than?”
Hắn không hỏi ai, chỉ tự thốt lên như muốn gợi lên một câu chuyện gì đó và hắn đã thật sự thành công thu hút được cô.
“Anh có tự do, nhưng thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu cả vật chất và nơi nương tựa.
Tôi biết, nhưng từ giờ anh có tôi rồi, cứ xem tôi là chỗ dựa vững chắc cho anh đi, chẳng hạn như chuyện vừa rồi vậy, đường anh đi sẽ luôn có tôi phù trợ.”
Hắn bật cười khi nghe cô tự tin khẳng định bản lĩnh của bản thân, nhưng nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt theo cơn gió biển ngoài khơi, chất giọng trầm thấp cũng từ tốn vang lên:
“Tôi cũng từng có một gia đình hạnh phúc, từng có tất cả sự giàu sang, sung túc.
Cho tới khi, ba mẹ tôi bị kẻ tiểu nhân ép vào bước đường cùng, túng quẫn phải tự sát để giải thoát cho bản thân.
Họ bỏ lại tôi, một thằng nhóc chín tuổi bị dòng họ xua đuổi, khinh khi vì cho rằng cưu mang là rước thêm món nợ vào nhà.
À mà quên, tôi còn một người bà, một người duy nhất yêu thương tôi sau khi ba mẹ mất, nhưng mà năm tháng trôi qua, người già sức yếu nên bà cũng bỏ tôi mà đi.
Từ đó, tôi hoàn toàn có được tự do.
Suy cho cùng thì tôi hiện vẫn hạnh phúc hơn em.”
Hắn nói mà cười, nụ cười này tuy tự nhiên mà chất đầy tâm sự, nhưng không ai nhìn thấy, cũng chẳng ai nói gì, tới khi hắn quay sang nhìn người bên cạnh mới biết cô đã sớm ngã người nằm hẳn xuống nền cát mà ngủ ngon lành.
Lữ Minh Trâm, sao cô có thể thả lỏng khi ở bên cạnh một người đàn ông như hắn chứ? Cô...!thật sự không sợ hắn lợi dụng cô?
Mà nói đi cũng phải nghĩ lại, không thể phủ nhận rằng cô ấy thật xinh đẹp, nét đẹp quyến rũ của một nữ nhân trưởng thành, càng nhìn càng khiến tâm hắn không tài nào thanh tịnh.
Khẽ nuốt nước bọt làm yết hầu nam tính chuyển động, vì đôi mắt mạnh mẽ đang không thể rời khỏi đôi môi non mềm, căng mọng của người con gái ấy.
Ttrượt dài xuống một chút lại bắt gặp vùng cổ thiên nga trắng mịn, xuống thấp hơn một tí sẽ thấy vòng một đầy đặn đang nhô lên, hắn bất giác nhận ta da thịt dường như đang nóng lên, mặc dù ngoài trời vẫn gió.
Liếm nhẹ vành môi, hắn ngập ngừng đưa tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng lý trí mạnh mẽ đã vực lại, giúp hắn thoát khỏi những suy nghĩ đen tối kia.
Hít sâu vào, rồi thở hắt ra một hơi để lấy lại tâm trạng bình ổn nhất.
Sau vài phút, hắn mới chạm nhẹ vào tay cô mà lay dậy.
“Minh Trâm, về nhà thôi.”
“Ưm...!Không về đâu, muốn ở ngoài, không muốn về cái nơi ngột ngạt đó.”
Lữ Minh Trâm phủi tay hắn ra, mắt vẫn nhắm và vẫn ngủ ngon lành.
“Tôi không muốn bị vu khống tội danh ám sát đại tiểu thư Lữ gia.
Nào, ngồi dậy, về nhà rồi ngủ.”
“Không về mà...”
Cô là cô vẫn cứng đầu không thay đổi, mà hắn thì kiên nhẫn không có nhiều, nên lại lẳng lặng kéo cô ngồi dậy, khoác áo ngoài cẩn thận, rồi bế thẳng ra xe.
Vì là xe moto nên cô bắt buộc phải ngồi phía sau, mà giờ người cứ lịu ịu không chịu nghiêm túc thì hắn chở về làm sao được?
“Lữ Minh Trâm, em mà không nghiêm túc lát nữa ngã xuống đường ráng chịu.”
“Thì anh lên xe đi, rồi tôi ôm anh.” Cô đáp, nhưng hai mắt vẫn nhắm.
Những lúc như này gọi là nũng, mà cũng chỉ có hắn mới khiến cô rơi vào tình trạng hiếm có này thôi.
Mà hắn thì cũng chiều cô lắm, chứ có còn cách nào khác đâu mà chọn.
Nói tới nói lui vẫn là hắn sợ cô ngủ quên rồi ngã, nên trước khi khởi hành đã cố tình lấy áo khoác buộc cô dính vào người hắn cho an toàn.
Nghe cô bảo không muốn về, nên hắn lại hỏi:
“Không muốn về nhà vậy đi đâu?”
“Đi khách sạn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...