Ngỡ Là Yêu Thương


Vẫn là Lữ gia, nhưng vừa sáng ngày hôm sau khi Lữ Minh Trâm ra khuôn viên tản bộ, thì đã bắt gặp hình ảnh ba cô đang đứng trước ba chàng trai trẻ, trông ai cũng cao to, vạm vỡ và còn có cả một người mà cô thấy quen quen...
Huyền Ảnh Cơ? Chính hắn, tại sao hắn ta lại có mặt ở đây, hay do cô nằm mơ? Cứ thế, một động lực tiềm ẩn nào đó đã thôi thúc Lữ Minh Trâm bước vội về phía nhóm người đó, cho tới khi thật sự chạm mặt người đàn ông ấy thì không còn gì khiến cô ngạc nhiên hơn nữa.
“Con tới rồi đó à, thế thì nhìn xem một trong ba người này, người nào có phong thái đạt điểm đủ để con chọn.

Chỉ cần nhìn vẻ ngoài thôi, còn về năng lực thì ba đã kiểm tra kỹ càng cả rồi, người nào cũng đạt chuẩn yêu cầu.”
Vừa nhìn thấy Lữ Minh Trâm bước tới, Lữ lão gia đã hào khởi cất lời, khiến cô có khựng lại một chút để hơi mỉm cười với ông, rồi mới vào tâm thế “chọn” vệ sĩ.
Bình thản nhìn qua một lượt từng nam nhân cao to ấy và tất nhiên ánh mắt của cô chỉ dừng lại khi đến vị trí của Huyền Ảnh Cơ.
Thông qua cách nhìn, hắn có thể đọc được khẩu tâm của cô là gì, chắc chắn đang rất thắc mắc tại sao hắn lại có thể xuất hiện tại đây.
Người nhìn chằm chằm, kẻ đắc ý nhếch mép cười, cuối cùng rồi thì Lữ Minh Trâm mới lên tiếng:
“Con thấy người này cũng được, cứ để anh ta thử việc một tháng, nếu mọi thứ đều tốt thì hãy nhận chính thức, ba thấy sao?”

Ý của Lữ Minh Trâm là chọn hắn và sau khi nghe cô nói xong thì Lữ lão gia cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Thế thì cứ làm theo ý con, ba không ý kiến.” Nói rồi, Lữ lão gia liền khoan thai rời đi.
Lữ Minh Trâm cũng quay lại chỗ ba chàng trai, nghiêm giọng tiếp lời:
“Phiền hai người đến gặp Quản gia nhận tiền bồi dưỡng.

Còn anh theo tôi.”
Người được chọn ung dung cất bước đi theo cô chủ, Lữ Minh Trâm dắt hắn đến vị trí có thể khuất khỏi các cặp mắt thần trong biệt phủ, rồi liền bắt đầu chất vấn.
“Nói đi, mục đích của anh là gì?”
“Tự lực kiếm tiền.” Huyền Ảnh Cơ ngạo nghễ đáp.
“Bấy nhiêu tiền tôi cho anh vẫn chưa đủ?” Lữ Minh Trâm nhíu mày với thái độ cực khó chịu.
Nghe xong mấy lời này của cô rồi thì hắn vẫn cong môi cười, sau đó từ tốn rút tấm thẻ tín dụng thân quen ra và trả nó lại cho cô.
“Tôi không bán thân cho phụ nữ, phiền em nhận lại tiền.”
Cái gì mà không bán thân cho phụ nữ? Nghe thôi đã khiến Lữ Minh Trâm không tránh được nụ cười châm biếm.
“Thế tôi phải làm sao mới khiến anh biến khuất mắt tôi?” Cô có chút thiếu kiên nhẫn khi đặt câu hỏi.
“Sao vậy? Em đang sợ tôi hay lo sợ chuyện gì đó giữa chúng ta bị lộ? Chẳng phải em nói bản thân em không phải người dễ uy hiếp sao, nhưng tôi thấy hình như em đang sợ.”
Huyền Ảnh Cơ nói một câu lại tiến tới một bước, thế là trực tiếp ép Lữ Minh Trâm va vào thân cây tùng La Hán cao to phía sau, làm cô chột dạ.
“Tôi dám chơi dám chịu, sợ cái gì chứ?”
“Không sợ thì mắc gì phải hoảng loạn khi gặp tôi? À, chắc tại sợ tôi đẹp trai quá nên không thể kìm được lòng mà rung động, gì chứ chuyện làm chồng tiểu thư thì tôi đây không ngại đâu.”
“Vô sỉ.” Lữ Minh Trâm khinh bỉ ra mặt.

Nói xong, liền quay lưng muốn đi vào nhà, nhưng đi được vài bước lại quay đầu nhìn hắn, nghiền ngẫm kỹ rồi cũng đưa ra yêu cầu.
“Tôi có thể để anh làm việc ở đây, bên cạnh tôi, nhưng anh tuyệt đối không được đem chuyện riêng của chúng ta ra làm bàn đạp lợi ích.

Bất cứ thứ gì anh muốn, tôi đều có thể đáp ứng, nghe rõ chưa?”
Huyền Ảnh Cơ nghe và cũng có gật gù, nhưng thái độ thì hết sức thiếu nghiêm túc, cứ thích làm cô phải chau mày.
“Tôi hỏi anh nghe rõ chưa?”
“Có điếc đâu mà không nghe.

Đi thôi, vào nhà tham quan xem trong dinh thự có gì đặc biệt, rồi lát nữa cùng em đến công ty.”
Hắn là vệ sĩ, nhưng cô chủ còn chưa đi thì hắn hiên ngang đi trước rồi.

Lữ Minh Trâm lực bất tòng tâm, bực mà không biết phải làm sao, càng không hiểu nổi tại sao bản thân mình lại vướng vào rắc rối này? Chẳng lẽ, quãng thời gian bình yên của đời cô đã kết thúc, ông trời gửi hắn tới đây cho cô biết thêm mùi vị cuộc sống?
Nói tới nói lui dù như nào thì cô cũng đang thấy vô cùng rắc rối...
Hắn biết lái xe, nên được thay luôn vị trí tài xế của người cũ.


Sáng đó, trên đường đến công ty, Huyền Ảnh Cơ đã có đề nghị như sau:
“Tối nay em rảnh không?”
“Gọi tôi là cô chủ.” Lữ Minh Trâm nghiêm giọng nhắc nhở.
“À, thì ra em thích được gọi như vậy để trông mình già hơn.” Hắn gật gù với nét mặt ngứa đòn.
Cô thì bị chọc tức khỏi nói nổi rồi, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn mà bất lực trả lời:
“Rảnh để làm gì?”
“Đi mua cho tôi ít quần áo với đồ dùng mới, vệ sĩ của em thì phải sang, mà gu thời trang của tôi thì em cũng thấy rồi đó, nhìn cứ như giang hồ.”
“Không rảnh, cầm tiền tự đi đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui