“Ngọc Nhi, Tiểu Bảo chính là con ruột của chị!” Bạch Nhược Đồng nói với Tô Ngọc Nhi, trong tâm trạng vui sướng.
Bạch Nhược Đồng tiếp tục quay ra sau lưng và ôm chầm lấy Bạch Nhược Phong và nói: “Anh trai, chúng ta đã tìm thấy được mẹ của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo Bảo chính là con của chị dâu.”
Tô Ngọc Nhi, đang ngồi trên ghế đối diện, choáng váng với tin tức đang nghe.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Tiểu Bảo, đứa trẻ cô đã chăm sóc từ nhỏ, thực sự là con trai của mình.
“Không, không thể!” Tô Ngọc Nhi không khỏi xúc động mà khóc lên.
Tiểu Bảo, đứa trẻ đang đứng bên cạnh cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Nhi đang khóc, không biết làm sao để an ủi cô.
Bạch Nhược Đồng thấy cảnh tượng này và không thể chịu đựng được nữa.
Anh bước đến và ôm lấy Giang Hồng Ngọc, cố gắng an ủi cô: “Chị dâu chị không cần phải lo sợ nữa, Tiểu Bảo chính là con của chị và anh trai của em.
Từ nay, sẽ không còn bất cứ lý do nào cản trở được hai người.”
Nhưng Tô Ngọc Nhi không ngừng khóc, trái tim cô đau đớn khi nhận ra sự thật rằng Tiểu Bảo, đứa trẻ mà cô yêu thương như con của mình, thực sự là con của cô.
Trong khi Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi vẫn đang đắm chìm trong niềm vui, thì giới truyền thông tiết lộ một tin tức lớn.
Tô Ngọc Nhi là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch.
Bạch Nhược Phong sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng trong ba ngày để bù đắp, nợ cho Tô Ngọc Nhi hồi đó.
Chỉ vừa tiết lộ, tin tức đã được lan truyền rộng rãi ra khắp nơi, khiến cho cả thành phố đều xôn xao vì chuyện này.
Ở một nơi khác, Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm đang ngồi tán gẫu với Từ Bảo Tâm ở một quán cà phê.
Rất nhanh điện thoại Từ Bảo Tú hiện lên dòng tin nhắn.
Sau khi đọc xong, Từ Bảo Tú không còn giữ nỗi vẻ tươi cười lúc nãy.
Từ Bảo Tâm thấy sắc mặt của Từ Bảo Tú biến sắc, cô liền hỏi.
“Bảo Tú, có chuyện gì mà mặt em căng thẳng thế?”
Từ Bảo Tâm vừa hỏi vừa nhìn theo màn hình điện thoại của Từ Bảo Tú.
Sắc mặt của cô cũng biến sắc ngay sau đó.
“Bảo Tú, cô ta sao có thể chứ? Cô ta thật sự lắm chiêu trò.
Bây giờ còn muốn làm mẹ của con Bạch Nhược Phong sao?”
“Chị, bây giờ em phải làm sao đây?”
Từ Bảo Tú vừa dứt lời cô đã ngã quỵ dưới bàn, Từ Bảo Tâm rất hoảng sợ và lo lắng.
“Bảo Tú, em tỉnh dậy đi.”
“Bảo Tú, em sao thế?”
Từ Bảo Tâm hốt hoảng lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu.
Rất nhanh, Từ Bảo Tú được đưa đến bệnh viện.
Nhà họ Trịnh.
Sau khi dùng bữa tối, hai gia đình họ Trịnh và họ Tô ngồi lại với nhau cùng ăn bánh uống trà.
Đúng lúc này, màn hình tivi lại hiện lên tin tức Tô Ngọc Nhi chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo, CEO Bạch Nhược Phong sẽ kết hôn cùng mẹ ruột của Tiểu Bảo.
Những lời nói này như xé ngang bầu trời náo nhiệt ở đây, mọi người ở đây đều tái xanh mặt mày, không thể tưởng tượng đến chuyện này.
“Trịnh Sơn, làm sao đây?”
“Ba… Mau nghĩ cách gì đi chứ?”
Tô Ngọc Như nghe thấy thông tin này, cả người cô ta run cầm cập lên, hoảng loạn không biết phải đối phó với chuyện này như thế nào.
Cô hết lay tay Trịnh Sơn rồi đi đến bên cạnh Tô Đại Thành để tìm cách.
“Ngọc Như, cô im lặng một chút đi được không?”
Trịnh Sơn nhìn thấy dáng vẻ thều thào của Tô Ngọc Như, không vừa mắt liền tức giận la lớn.
“Trịnh Sơn, em dám vì chuyện đó là lớn tiếng với em sao?”
“Hay là anh còn tình cảm với chị ta? Anh không thể chấp nhận chị ta cưới Bạch Nhược Phong có đúng không?”
Tô Đại Thành nhìn thấy con gái của mình là Tô Ngọc Như không còn giữ nổi được bình tĩnh, ông liền lên tiếng.
“Ngọc Như, con bình tĩnh đi.
Điều trước tiên, chúng ta nên tìm cách rời khỏi đây một thời gian, nếu không hậu quả sẽ khó lường.”
Ông bà Trịnh nghe như vậy liền tiếp lời.
“Đúng vậy, điều đầu tiên chúng ta phải tìm cách lánh mặt khỏi đây một thời gian.
Chúng ta đã làm nhiều chuyện không hay với Tô Ngọc Nhi.
Nếu như cô ta kết hôn với Bạch Nhược Phong, chắc chắn hắn ta sẽ không buông tha cho chúng ta.”
Gia đình Tô và Trịnh đang rối rít bàn cách để rời khỏi thành phố này càng sớm càng tốt.
Sáng hôm sau, nhà họ Bạch.
Brừm!
Chiếc xe dừng lại trong sân nhà họ Bạch, quản gia Tần chạy ra đón tiếp.
“Cậu chủ, cậu quay về rồi.
Ông bà chủ đang đợi cậu trong nhà.”
Nói xong, quản gia Tần nhìn qua bên cạnh có một cô gái, bà đoán không lầm chính là mợ chủ Bạch tương lai, bà liền cúi đầu chào hỏi.
“Mợ chủ…”
Tô Ngọc Nhi rất ngượng ngùng khi nghe lời nói phát ra từ miệng của quản gia Tần.
Bạch Nhược Phong trên tay ẵm Tiểu Bảo, tay còn lại nắm tay Tô Ngọc Nhi đi vào bên trong nhà, nơi mà ông bà Bạch đang đợi sẵn hai người.
Chỉ vừa mới bước vào, ông bà Bạch đã nóng lòng chờ đợi lời xác minh của Bạch Nhược Phong.
“Nhược Phong, chuyện kia là như thế nào? Con muốn ta tức chết sao?”
Bạch Nhược Phong không nói không rằng, anh nhẹ nhàng đặt kết quả xét nghiệm ADN lên bàn.
Ông Bạch cầm tờ giấy lên và đọc kết quả, mắt không tin vào những gì hiện lên tờ kết quả, ông bình tĩnh hỏi lại.
“Nhược Phong, sao lại có thể?”
“Ba, đó là sự thật.
Có một lần không may con đã phát sinh với Tô Ngọc Nhi.
Kết quả xét nghiệm ADN Tiểu Bảo và Tô Ngọc Nhi chính là mẹ con.”
Sau khi nghe những lời xác minh từ Bạch Nhược Phong, ông bà Bạch cũng đã thay đổi cái nhìn về Tô Ngọc Nhi.
Sự gay gắt và định kiến giữa ông bà Bạch với Tô Ngọc Nhi đã được gỡ bỏ.
Nhìn cái cách yêu thương và chăm sóc của Tô Ngọc Nhi dành cho Tiểu Bảo, hai người lớn tuổi cũng yên tâm hơn phần nào.
“Nếu sự thật như vậy thì ba mẹ cũng không còn lý do gì để ngăn cấm hai đứa.
Vậy hai đứa tính khi nào kết hôn?”
Tô Ngọc Nhi chỉ biết im lặng và chăm sóc cậu con trai bé nhỏ của mình, cô không còn quan tâm đến bất cứ điều gì.
“Ba mẹ, con tính cuối tuần này sẽ tổ chức kết hôn với Ngọc Nhi.
Tụi con sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng nhất.”
“Được! Nếu có chuyện gì cần ba mẹ giúp đỡ thì cứ nói.”
Vài ngày sau.
Ngày hạnh phúc của Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi cuối cùng đã đến.
Đám cưới của họ diễn ra tại một khu vườn lộng lẫy, với ngàn bông hoa nở rộ và một bầu trời xanh trong ngày nắng đẹp.
Khán phòng đám cưới đã được thiết kế một cách tráng lệ, với những tấm thảm đỏ sang trọng trải dài từ lối vào đến sân khấu chính, nơi mà Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi sẽ giao ước trọn đời của họ.
Tô Ngọc Nhi tỏa sáng trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, nơi mỗi đường nét thêu hoa và đá quý lấp lánh.
Cô đứng ở nơi xa xa, cầm cánh tay Bạch Nhược Phong, người cũng mặc lễ phục trắng lịch lãm.
Ánh mắt của họ đầy hạnh phúc và tình yêu sâu đậm khi họ từ từ bước về phía sân khấu đám cưới.
Trên sân khấu, Tiểu Bảo, với trang phục bán hoa xinh đẹp, tặng hai chiếc nhẫn kim cương quý giá.
Đây là biểu tượng cho tình yêu và sự đoàn kết của họ, không chỉ trong cuộc sống, mà còn là trong tình yêu và gia đình.
Tiếng nhạc nhẹ len lỏi trong không gian, tạo nên một bản nhạc du dương và lãng mạn.
Những người thân yêu và bạn bè của họ đứng xung quanh, đặt lời chúc mừng và ánh mắt ấm áp tràn đầy niềm vui.
Cả đám đông như một gia đình lớn, đang chia sẻ niềm vui của họ trong ngày đặc biệt này.
Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi đã chờ đợi rất lâu để đến ngày này, để thể hiện tình yêu của họ một cách trọn vẹn và trái tim chung của họ đã cố gắng vượt qua mọi khó khăn.
Bây giờ, họ đang chuẩn bị bước chân vào cuộc hành trình mới, xây dựng một tương lai hạnh phúc bên nhau với cậu con trai bé nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...