Sau trận đại chiến ba trăm hiệp của hai vị tiên nhân dở hơi khiến quần chúng trực tiếp khinh bỉ nào đó. À, vì sao hai người này lại khiến quần chúng tiên nhân khinh bỉ ư?
=> Câu hỏi: Thái Lan Chỉ và Cửu Liệt Hoả đấu với nhau cái gì?
Đáp án: Oẳn tù tì. °-°''
" À, Cửu lão đầu, Vương mẫu nương nương nhờ ta gọi ngươi về điện thần hình như là có việc gì đó phải không?"
Thái thượng lão quân bắt đầu lải nhải mấy việc tỷ như tại sao Vương mẫu lại đặc biệt triệu kiến mình ngươi? Có bí mật gì vậy? Hắn còn chỉ tay lên trời đầy chính nghĩa, ta thề sẽ không nói cho ai biết. Sau đó lại mè nheo nói cho ta biết đi mà. Rất vô sỉ lải nhải kể về tình bằng hữu nhạt nhẽo của hai người suốt mấy trăm năm qua.
Thái Lan Chỉ đau lòng ôm ngực, chỉ trích.
" Ngươi chính là cái đồ vô lương tâm, phụ bạc tấm chân tình của bổn thần!"
" Tóm lại?''
" Tóm lại là ngươi phải kể cho ta nghe chuyện kia cái đã!"
Thái thượng lão quân đại danh đỉnh đỉnh vẫn không bỏ được ý định ban đầu của mình, hăng hái đưa ra kết luận. Trong lòng tự khâm phục mình, ta quá phúc hắc!
Hầy! Cái người ngu ngốc nghếch này...
Lông mày Cửu tiên giần giật, nhếch môi.
" Trước tiên ngươi hãy bỏ cái bộ dạng già nua đó của ngươi đi!", Cửu tiên bày ra cái bộ mặt ghét bỏ," Ngươi thật là làm cho người ta chán ghét vô cùng!"
Thật ra Cửu tiên đại nhân nói không sai. Thái thượng lão quân, à, nói chính xác là Thái thượng nguyên quân tân nhiệm đời thứ 49!
Theo thông tin từ website diễn đàn Những nàng tiên xinh đẹp của Thiên đình, trang số 1024, quyển thứ hai, trích từ sách " Tổng hợp Sơ yếu lí lịch mỹ nam Thiên đình". Thái Lan Chỉ chính là một mỹ nam sở hữu ngoại hình tiểu chính thái trong truyền thuyết! Đặc biệt chính là cặp mắt ngây thơ mơ màng không nhiễm khói lửa, trọng mắt lanh lợi, khí chất tinh khiết khiến quần chúng nảy sinh bản năng làm mẹ. Vì đề phòng nửa đêm có người đột nhập định bắt cóc mình về nuôi và lấy lại uy nghiêm của chức Thái thượng nguyên quân. Thái Lan Chỉ đã quyết định hy sinh nhan sắc vì nghĩa lớn! Đúng là quá anh dũng, đến chính hắn còn tự khâm phục mình!
Cửu tiên chính là nghe rất nhiều cái truyền thuyết về Thái Lan Chỉ từ miệng mấy tiên nữ bát quái. Hắn cảm thấy rất buồn bực, tên này đẹp hơn ta sao?
" Cái này..."
Thấy Thái Lan Chỉ chần chừ, Cửu tiên xuất ra sát chiêu.
" Đành vậy, bổn thần không làm khó bạn hữu, Vương mẫu đang đợi, ta đi trước...! Hầy, chuyện này rất quan trọng liên quan đến vận mệnh Thiên giới! Rất rất quan trọng! Không thể chậm trễ được!"
Thấy bộ dạng vội vàng chạy lấy người của Cửu tiên, bản tính tò mò của hắn đã thành công bị đào lên hết thảy!
" Đợi, đợi chút! Coi chân thân bổn thần chứ gì? Được thôi!" Thái Lan Chỉ bắt đầu cười tà ác " Nhưng có qua phải có lại nha, Cửu Liệt Hoả!"
Vị Cửu tiên của chúng ta sảng khoái đáp ứng! Bởi vì sao? Bởi vì hắn rất tự tin vào nhan sắc của bản thân đủ làm cho người ta bị mê hoặc điên đảo chúng sinh nha!
Hai luồng ánh sáng đồng loạt loé lên làm chúng tiên đang núp trong lùm xem bát quái đồng loạt cảm khái, tiểu chính thái vs yêu nghiệt phong lưu nha! Thật đáng để người ta lót dép hóng!
Cửu tiên ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Mẹ nó! Hắn bảo nhiêu tuổi rồi? Chính là gương mặt trẻ thơ búng ra sữa, cặp mắt mở to trong suốt như thật như ảo phản chiếu hình ảnh của hắn, đôi môi đỏ mọng nước chỉ nhìn thôi đã muốn cắn một ngụm,... Tóm lại là so với đồ đệ Tiểu Trúc nhà mình càng dễ nhìn hơn!
Thái Lan Chỉ ngốc lăng kinh hãi nhìn
Cửu tiên. Câu đầu tiên vàng lên trông đầu hắn là, mẹ nó, tên này sao có thể yêu nghiệt đến như vậy?
Nhìn đi, nhìn đi, mắt phượng đào hoa, dấu chu sa hình hạt nước nơi khoé mắt làm tăng thêm mấy phần yêu dã,... Tóm lại là so với yêu nghiệt càng muốn yêu nghiệt hơn!
Ở một nơi khác cũng có ba người đang ngây ngốc kinh hãi hùng!
Vì sao? Vì nếu xung quanh bạn bị bảo vây bởi vô số người dân như zombie thế này thì bạn còn có thể bình tĩnh được sao?
Nhan Cửu Vân rùng mình kinh sợ nhìn đám người di chuyển chậm chạp với dáng đi đúng chuẩn zombie mà nhỏ giọng khều khều Tô Thanh Trúc đang chết lặng.
" Tiểu Trúc... Ngươi thấy chúng ta có nên... leo lên cành cây cao hơn hay không?"
Phải ba người Nhan Cửu Vân, Tô Thanh Trúc và Đường Tam Kinh đang ẩn núp trong một cái cây đại thụ rất to sau nhà Đường Tam Khinh.
Chuyện này xảy ra từ khoảng ba tiếng đồng hồ trước...
=> Tua lại... Tua lại...
Ban đêm trăng thanh gió mát, trong căn nhà của Đường tiểu đệ, có một bóng người lén la lén lút nhìn kiểu gì cũng thấy rất khả nghi!
" Ai nha, sao mà cái chỗ này vừa tối vừa nhiều muỗi nữa là sao vậy? Sao không thắp đèn đường hay đốt nhang đuổi muỗi? Đúng là quá lạc hậu khiến người thần căm tức phẫn nộ! Hừ! Không lẽ không lo lắng người khác đi dấp té u đầu ư? Đúng là quá độc ác mà! Không thể chấp nhận được! Sáng mai nhất định phải đi khiếu nại với thị trưởng mới được, vì an toàn cho trấn này, mình nhất định phải hy sinh!"
Nhan Cửu Vân một mình vừa mò đường đi vừa chính nghĩa lẩm bẩm. Chính là dạng người càng nói càng hăng, hoàn toàn quên mất bản thân hiện tại sở với ăn trộm càng giống ăn trộm hơn!
Thấy căn phòng Tô Thanh Trúc đã tắt đèn đi ngủ, Nhan Cửu Vân hăng hái trèo cửa sổ vào phòng! Một bộ dạng lén lút gặp tình nhân khiến người gặp người cảm khái. Nhón chân bước nhè nhẹ về phía giường, gió theo khe cửa thổi vù vù, ánh trăng nương theo cửa sổ mờ mờ ảo ảo, bóng đen lù lù sáp lại giường, cảnh tượng thật quá hãi hùng! Nhan Cửu Vân cười tà ác, suy nghĩ hiện tại của nàng là, haha tối nay ta ngủ không được ngươi cũng đừng hòng ngủ!
Tô Thanh Trúc đang cuộn mình trông chăn, bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh. Quả nhiên....
" Tô Tiểu Trúc! Ngươi dậy nhanh lên cho ta!"
Mổ nữ mò đến bên giường kề môi vào sát tại mỗ nam nào đó, hét lớn!
Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!
Hắc hắc! Trả thù thật quá sảng khoái! Nhan Cửu Vân đã ghi thù Tô Thanh Trúc vì tội lơ mình từ chiều đến giờ. Tại sao ư? Bởi vì hắn cảm thấy người này quá phiền phức! Lãi nhãi cằn nhằn và quá tò mò! Tính toán chi li, yêu tiền như mạng! Căn bản chính là phiên bản thu nhỏ của sư phụ hắn! Vì đại nghiệp khuyên nhủ dụ dỗ Đường tiểu đệ vào tròng, hắn đành phải tàn nhẫn vô tình trực tiếp ngó lơ mỗ nữ nào đó. Sự thật đã chứng minh, không có Nhan Cửu Vân làm phân tâm, Tô Thanh Trúc quyết chiến quyết thắng thuyết phục Đường tiểu đệ về đội của mình trong vinh quang! Mặc dù lúc đầu Đường tiểu đệ có vẻ không tin tưởng vào hai người này lắm, vì sẽ chẳng có ai tin một người chui từ đâu ra mà còn tự nhận bản thân mình chính là sứ giả của cụ của cụ của cụ cố nhà mình theo di nguyện mà tìm con cháu đời sau đi giang hồ làm nhiệm vụ tìm kiếm bảo vật đâu! Chính là Tô Thanh Trúc đã lường trước mọi tình huống, chuẩn bị một thứ bằng chứng với tên gọi là ' bảo vật gia truyền ', chính là một cuộn giấy tơ vàng cũ kỹ trên đó viết mấy câu kiểu như thề hẹn giữa các cụ tổ, kể lể thâm tình, tóm lại chính là quá cảm động lòng người!
Hầy! Nhưng mà Nhan Cửu Vân vẫn không nhịn được muốn cười điên cuồng, bởi vì... đó là cuộn giấy vệ sinh! Đó là hàng tặng trống chương trình khuyến mãi đặc biệt mà Nhan Cửu Vân tham gia. Tô Thanh Trúc bí quá hoá liều, ngụy tạo bằng chứng a! May mà Đường tiểu đệ căn bản là một tên ngốc nên không những không vạch. trần mà còn cảm động xem nó hệt như bảo vật! Đúng là làm người ta cảm thấy thật là 囧!
" Á! Sư phụ ơi! Đệ tử sai rồi! Lần sau tuyệt đối không dám bỏ sâu vào rượu của người nữa!"
Tô Thanh Trúc giật bắn mình, bật dậy hét lớn làm Nhan Cửu Vân cũng giật mình theo! Kết quả mỗ nữ oanh oanh liệt liệt té ghế, va đầu vào thành giường!
Sau khi rầm rì nói mớ nhận tội lỗi, Tô Thanh Trúc nhắm mắt thoả mãn ngã người về phía sau... ngủ!
Nếu Cửu tiên nghe được những lời thú nhận tội lỗi của đệ tử ngốc nghếch của mình nhất định sẽ tức đến trợn mắt dựng râu!
Nhan Cửu Vân sao có thể dễ dàng buông tha, vừa hét vừa lay người Tô Thanh Trúc, quyết tâm bằng mọi cách phải kêu con heo này dậy cho bằng được. Nhất thời cảnh tượng trong phòng trở nên thật quái dị...
" Oáp... nửa đêm nửa hôm, không cho người khác ngủ. Ngươi kêu ta ra đây làm gì?", Tô Thanh Trúc nghiến răng nghiến lợi căm tức nói, bỗng nghĩ đến điều gì đó, giật mình khiếp sợ nhảy xa ra mấy mét, một tay ôm ngực một tay chỉ thẳng vào mặt Nhan Cửu Vân," Đừng nói là ngươi thầm thương trộm nhớ ta nửa đêm muốn cưỡng đoạt người nha!? Ta nói cho ngươi biết, dù cho bị ngàn đao xẻo thịt hay bạo cúc họa, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước ngươi! Ngươi hãy từ bỏ ý định của ngươi đi!"
Quá chính nghĩa! Đáng để nhân dân kính phục trước khí phách này!
Khoé môi Nhan Cửu Vân giần giật... trí tưởng tượng của cái người này...
Cái biểu tình này... thật đúng là đáng đánh đòn!
" Ta gọi ngươi ra đây là vì cái này!"
Vừa nói, Nhan Cửu Vân vừa lấy thanh kiếm vắt ngang lưng ra quăng về phía Tô Thanh Trúc.
" Thứ này là ' quà tặng' của sư phụ ngươi lúc đưa ta tham gia vào cái nhiệm vụ này. Ta nghĩ nên học mấy chiêu phòng thân cũng tốt, không để nó bị gỉ. Dù sao nó cũng khá đẹp và đáng tiền!"
Nhìn cặp mắt kiên định của Nhan Cửu Vân, Tô Thanh Trúc cảm thấy thật là
囧! Cái người này cũng quá là trọng sắc đi!
Thế là trong sân sau nhà Đường tiểu đệ một cảnh tượng động lòng người đã diễn ra. Dưới ánh trăng vàng dịu dàng, bên những hàng cây nhẹ nhàng lay động trong gió, ánh đuốc phản chiếu bóng hai người đang... qươ kiếm lung tung!
Tô Thanh Trúc rùng mình một cái, ban đêm ở đây quá lạnh đi!
" Ắt... ắt xì!!!", Mỗ nữ nào đó kiềm lòng không đặng, hắt xì một cái rõ to. Nhan Cửu Vân bắt đầu hơi hối hận về sự bồng bột của mình! Cứ tưởng sẽ giống như trong phim nửa đêm tập kiếm cũng quá ảo diệu đi.
" Hay là chúng ta... về phòng ngủ đi? Lạnh lẽo quá! Mai tập tiếp!".
Mỗ nam nào đó lập tức liếc mắt xem thường, trọng lòng âm thầm gào thét chính ngươi không dưng rủ ta ra đây còn dám chạy?
Đúng là quá vô trách nhiệm!
" Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta qua bên kia nói chuyện chút đi", Tô Thanh Trúc hảo tâm đề nghị.
Cách chỗ bọn họ không xa có một cái bàn ghế bằng gỗ. Đường tiểu đệ cũng quá yêu thiên nhiên đi!
Kéo tay áo mỗ nữ nào đó lôi về phía ghế. Tô Thanh Trúc ấn Nhan Cửu Vân ngồi xuống ghế, còn mình ngồi vào vị trí kế bên. Lấy ấm trà châm nước rồi rót ra ly, nói chuyện:
" Vân tỷ, ngươi không nhớ nhà sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...