Ám Xảng mất đi lực lượng hắc ám của Hỗn Ma Tiên liền trở cực kỳ yếu ớt, gần như đã là đèn dầu sắp tắt. Chỉ còn lại một chút hơi thở thoi thóp. Nó nằm im dưới đất, đến cử động cũng không thể, toàn thân từ trên xuống dưới có vô số vết thương e là không sống được bao lâu nữa. Hải bước đến gần, tiếng chân hắn đạp lên đất đá nghe sột soạt. Âm thanh hít thở ngắt quãng. Ám Xảng khe khẽ liếc nhìn hắn, trong ánh mắt chất oán độc. Nét mặt Hải lạnh lẽo. Đối với yêu ma ác độc như Ám Xảng không hề có chút thương tình. Thiếc bản huơ lên, định cho nó một đòn kết liễu. Ám Xảng tuy giận dữ nhưng đã tuyệt vọng, chỉ có thể chờ chết. Chẳng ngờ lúc trường côn sắp đập xuống, bên trong cơ thể nó lại vang lên tiếng kêu cứu.•Cứu mạng, đừng giết ta.... Ta còn ở trong này.... Đó là một giọng nói của một người đàn ông trung niên. Trong lời nói mang theo sợ hãi vô tận. Hải nhíu mày nghi hoặc. Vội thu trường côn, đoạn bước đến gần xem thử. •Đại thần tiên, mau cứu ta....Dường như người kia thấy được hành động của Hải, hắn ta một lần nữa kêu lên. Giọng nói phát ra từ não hải của Ám Xảng. •Ngươi là ai......Hải vẫn không gấp ra tay, đề phòng hỏi. Dù sao chuyện này vẫn còn phần mờ ám. Cẩn thận một chút tốt hơn. •Ta là phán quan ở địa phủ, chưởng quảng Sinh Tử Bộ.......Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên. Bên trong lời giới thiệu của hắn càng làm Hải thêm nghi hoặc.. Lập tức Hải vung bàn tay, áp lên mi tâm của Ám Xảng. Pháp lực xoáy thành một lực hút. Hút lấy tất cả phần hồn chứa đựng bên trong ra ngoài. Cơ thể Ám Xảng run rẩy, hai phần hồn theo đó xuất ra. Nhìn gần có thể thấy trong đó có một phần hồn mang hình nhân ảnh, còn một còn lại thì không hoàn chỉnh, giống như làn khói mờ. Giọng nói kia chính là thuộc về phần hồn nhân ảnh. Người này thân cao hai thước, thân mặc quan phục, mặt mũi dữ tợn, tay trái cầm một quyển phổ to, tay trái cầm một cây bút lông. Chính là Phán Quan của âm ti địa phủ.•Thôi - Phán Quan, đa tạ thần tiên ra tay tương cứu... Phán Quan kia vừa thoát ra liền xưng ra danh hiệu, cúi người hành lễ trước mặt Hải. Hải phất tay, đánh tan phần hồn của Ám Xảng. Sau đó quay sang nhìn Thôi – Phán Quan .•Ngươi nói ngươi là Phán Quan dưới âm ty. Vậy tại sao lại bị nhốt trong người Ám Xảng. Hắn hỏi. •Dạ bẩm, chuyện là như vầy....Thôi – Phán Quan lập tức thành thật kể hết sự tình ra.Vốn dĩ hắn là một viên Phán Quan, chịu trách nhiệm coi giữ Sinh Tử Bộ. Phán xét sinh tử luân hồi của người trên dương gian. Thời gian trước, khi Ám Xảng xuất thế, hắn bị nó bắt gặp. Ám Xảng vì muốn tăng tu vi, tham lam cắn nuốt hắn rồi từ từ thôn phệ. Chỉ là chưa thành công đã bỏ mạng. Thôi – Phán Quan nhờ đó mà thoát chết. •Nếu theo lời ngươi nói thì tại sao ngươi lại lưu lạc trên dương gian. Hơn nữa cổng âm ty vì sao lại đóng....Hải vẫn còn thắc mắc, liền tiếp tục truy hỏi Thôi Phán Quan. •Chuyện này phải kể từ một vạn năm về trước. Lúc mà trận thần chiến nổ ra. Khi ấy ta vì có việc phải rời khỏi âm ty. Đến lúc quay trở lại thì đã phát hiện không còn lối về..... Thôi Phán Quan khúm núm nói, dường như hắn không muốn nhắc đến chuyện này. •Thần chiến. Thần chiến gì.....Hải càng nghe càng phát hiện ra nhiều điểm nghi vấn. Dường như thế giới này còn ẩn giấu nhiều bí mật. •Người không biết về trận thần chiến đó sao. Thôi Phán Quan ngạc nhiên nhìn Hải. •Không, chẳng giấu gì ngươi. Ta chỉ mới tu luyện gần đây. Về sử tịch của thế giới này vẫn chưa hiểu nhiều. Hải thật sự đáp. •À, thì ra là vậy. Thật ra không phải ta muốn giấu giếm, mà chỉ vì ta không muốn nhắc đến chuyện này. Đó là một trận gió tanh mưa máu, thật sự thảm khốc.Thôi Phán Quan thở dài thườn thượt. Đoạn hắn bắt đầu kể lại. .........Mười vạn năm về trước. Khi ấy được gọi là thời kỳ hậu thú chủng. Lúc những thế lực thần thú, vương thú bắt đầu suy tàn, kèm theo sự quật khởi của hai chủng tộc khác. Đó là Nhân Tộc và Cổ Yêu Tộc.Vào thời đó, nhân loại còn yếu kém vô cùng. Cổ yêu tộc lại phát triển mạnh mẽ, đàn áp tất cả sinh linh. Sự tàn độc, cường hoành của chúng khiến vô số sinh linh lầm than, oai oán. Nhân tộc vừa mới khai sinh không bao lâu lại đứng trên bờ vực tuyệt chủng. Tuy những giống loài khác đã nhiều lần đứng ra đấu tranh, nhưng kết quả đều bị đàn áp. Cổ yêu tộc dưới sự thống lĩnh của Cổ Thần gần như đã đứng đầu thiên địa. Cho đến khi Nhân Đế xuất hiện. Một kẻ kỳ tài vạn năm có một. Bằng thiên phú khủng khiếp của mình, ông đã dẫn dắt nhân tộc chống lại cổ yêu tộc. Từ một tộc loài bị đàn áp dần dần trở nên ngang hàng. Nhưng Cổ Thần làm sao có thể để cho địa vị lung lay. Đã tiến hành vô số lần huyết tẩy. Tiêu diệt nhân tộc. Với sức mạnh có thể điều khiển một phần thế giới, hắn gần đã khiến nhân loại bao phen nguy nan. Chỉ là Nhân Đế là một nhân vật quật cường, mặc dù phải trốn chui trốn nhủi. Bao nhiêu sinh tử quan đầu vẫn không hề bỏ cuộc. Vậy mà lại tu thành, giống như Cổ Thần có thể khống chế một phần thiên địa này. Điều này đe dọa cực lớn đối với Cổ Thần. Gã đã trực tiếp tìm đến Nhân Đế. Hai bên xảy ra một phen giao đấu. Cũng chẳng biết thắng thua thế nào, chỉ biết sau khi quay trở lại cả hai đều phát động binh mã, bắt đầu chiến đấu với nhau. Trận chiến ấy kéo dài mười năm, ảnh hưởng đến gần như cả thế giới. Tất cả sinh linh hoặc theo phe cổ yêu tộc hoặc theo phe nhân tộc, tạo thành hai thế lực không ngừng chém giết lẫn nhau. Cuối cùng phe nhân tộc dành chiến thắng. Tuy không hoàn toàn tiêu diệt được cổ yêu tộc nhưng cũng đánh đuổi chúng ra khỏi thiên địa này. Thế giới sau đó dần dần bình ổn trở lại, tuy nhiên tổn thương do trận thần chiến gây ra thì không cách nào hồi phục được. Luân hồi bị đánh gãy, âm ty bị phong bế. Vô số linh hồn không thể siêu thoát. Trật tự thiên địa đảo lộn. Ngay cả Thôi Phán Quan, người vốn thuộc về địa phủ lại không thể trở về. Thời kỳ hỗn loạn bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...