•Hừ... Hải nghe qua liền hừ lạnh. Cái gì mà trả lại cho người dây. Đây rõ ràng là đi hôi của mà. Vừa nhìn cái thái độ tham lam của tên thầy pháp thì hắn đã đoán ra được. Mà thôi mặc kệ, mấy vụ hôi của này ca thích. •Được, nếu đã nói vậy ta cũng nên đi một chuyến. Dẫn đường. Đoạn Hải phất tay ra lệnh. Lập tức một số đinh tráng trong thôn bước ra, cùng với tên thầy pháp dẫn đường cho Hải. Sơn trại của băng đạo tặc nằm trên sườn của một ngọn núi tên là Phục Dương Sơn. Cách mặt đất hơn trăm thước. Nếu đi bộ thì phải mất gần hai canh giờ. Hải vốn dĩ có thể bay một mạch đến nơi, tuy nhiên còn phải chờ đám thường dân nên hắn chỉ có thể tình tang lang thang. Đến quá trưa bọn họ mới kéo tới doanh trại của chúng. Thế nhưng khi đến nơi thì họ lập tức tràn đầy kinh ngạc. Toàn bộ doanh trại đều bị tàn phá hoang tàn, khắp nơi đều bốc lên khói lửa.•Cha nó, chuyện gì xảy ra vậy....Hải vỗ trán bất ngờ nói, hắn không ngờ mình vừa tới thì cảnh vật đã thành ra như vậy. Thế vừa rồi hắn còn tưởng tượng tràn diện cướp bóc đầy hưng phấn nữa. •Chết tiệt, tên khốn nào dám phỏng tay của ca...Hải giận dữ gầm lên, hẳn không thể chấp nhận được. Những người đi theo hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, trên vẻ mặt đầy sự hoang mang. •Mau, chia ra kiểm tra.. Tên thầy pháp vội vàng ra lệnh, chuyện này xảy ra hắn chính là người không muốn nhất. Bao nhiêu là của cải chẳng lẽ cứ như vậy bay mất. Đám đinh tráng bắt đầu tủa ra tìm kiếm trong đống đổ nát, tuy nhiên thất vọng chính là tất cả đều bị vơ vét hết cả.•A ! Bên này có người... Trong lúc Hải đang giận mặt xanh mặt tím thì bỗng có đinh trán kêu lên. Thế là cả bọn lập tức kéo qua. Chỉ thấy ở một cái lu vỡ có một cô gái đang ngồi co mình run rẩy. Trên mặt cô ta tràn ngập hoảng loạn, y phục thì tả tơi. Đáng thương đến mức Hải cũng không dám nhìn thẳng. Trong lòng thầm mắng những tên ác ôn tán tận thiên lương kia.•Cô nương, không sao chứ... Đoạn Hải khom người, khẽ gọi. Tuy nhiên cô gái ngoại trừ ôm đầu run rẩy thì không hề đáp trả bất cứ điều gì. Hải lắc đầu thở dài, cô ta đã bị tổn thương tâm lý rất nặng. E rằng khó mà hồi phục. Hải càng nhìn càng không đành lòng, bất đắc dĩ thò tay kéo cô ta ra. Cô nàng bị hành động của hắn càng làm thêm hoảng loạn, không vùng vẫy kêu gào. Hải thấy vậy lập tức dùng ngón trỏ điểm lên trán cô ta một cái, làm cô ta lăn ra bất tỉnh. Đoạn cả bọn đem cô ả ra một nơi sạch sẽ để hành sự.. À không, để cô ta nghỉ ngơi. Sau đó mọi người lại chia ra điều tra xung quanh, hi vọng tìm kiếm được một chút gì đó. Nhưng thứ họ phát hiện đều là những xác chết rải rác khắp nơi, hầu như đều là nữ. Bọn tất cả đều bị hành hạ đến chết, kết cục rất thê thảm. Nhìn thấy như vậy, lửa giận trong lòng đám nam nhân này càng thêm hừng hực. Cũng may là bọn sơn tặc kia đã bị chém, nếu không đợi mấy cha này trở lại thì kết cục sẽ rất thảm khốc. Nữa giờ trôi qua, cô gái kia rốt cuộc tỉnh lại. Lần này cô ta có vẻ bình tĩnh hơn, tuy còn sợ sệt nhưng đã tốt hơn trước nhiều. Hải thấy vậy bèn lân la lại hỏi thăm. •Cô nương tỉnh rồi sao...Hắn mở lời. •Các người là ai..Cô gái ngồi co ro, giọng nói vẫn chất chứa sợ hãi. Đối với dám người bọn họ rất cảnh giác. •Cô nương đừng sợ. Chúng ta ở thôn bên cạnh cách đây mười dặm, bởi vì tiêu diệt thảo khấu nên mới tới đây. Tuy nhiên tại sao chỗ này lại thành ra như vậy...Hải làm một bôn mặt thân thiện, xua tay giải thích. Tiện thể bồi thêm chút thắc mắc nho nhỏ của mình. •Aaaaa..Thế nhưng cô gái vừa nhớ đến chuyện này lại bắt đầu trở lại trạng thái hoảng loạn, vội ôm đầu thét.•Aaa.. Yêu quái, yêu quái.. Đừng qua đây, đừng qua đây...Hải thấy vậy vội vã nắm chặt hai vai cô ta, cố gắng trấn an. •Đừng hoảng sợ, đã có ta ở đây, đừng sợ....Hải nỉ non. Ấy vậy mà lại có tác dụng, cô nàng dần dần bình tĩnh, tuy còn sợ nhưng đã ổn hơn nhiều. •Được rồi, nói ta nghe. Chuyện gì đã xảy ra. Hải vỗ về cô nàng đoạn hỏi. •Yêu quái, là yêu quái. Bọn chúng rất đáng sợ. Những người khác đều bị bắt đi rồi. Cô nàng nước mắt giàn giụa, nức nở thốt.•What! Còn có người khác. Hải biến sắc hỏi. •Ân...Cô gái gật đầu.•Chuyện như thế nào, mau chóng kể lại cho ta nghe.. Hải gấp gáp truy vấn. Cô nàng trấn tĩnh một chút rồi bắt đầu tường thuật lại sự việc. Chuyện là thế này. Bọn sơn tặc kia mặc dù đã kéo quân đi hết, nhưng bên trong sơn trại vẫn còn hai tên ở lại. Ngoài ra còn có mười mấy cô gái bị chúng bắt giữ “ làm gì thì ai cũng biết nhá ^^”. Cô gái này cũng là một trong số đó. Vốn dĩ mọi thứ rất bình thường, thế nhưng không ai ngờ được vào lúc nữa đêm đột nhiên xuất hiện một đám yêu quái xông vào. Bọn chúng số lượng rất đông mà trong sơn trại chỉ có hai tên sơn tặc nên rất nhanh bị hạ gục. Mọi thứ ở đây đều bị chúng vơ vét sạch sẽ, người cũng bị bắt đi. Duy chỉ có mỗi cô gái này nhờ trốn vào cái chum nước mà tránh được một kiếp. •Cha nó, còn có vụ này... Hải nghe xong giận chửi. Hết đạo tặc giờ lại lòi ra một đám yêu quái, rõ ràng là không muốn ca nghỉ ngơi mà. •Thạch Thánh, bây giờ chúng ta làm gì.. Một trán đinh lo lắng hỏi. •Còn làm gì, tất nhiên là đi cứu họ rồi.. Hải bực bội gắt gao với tên đó. •Cô có biết chúng đi hướng nào không... Đoạn hắn quay sang hỏi cô gái. •Không biết, nhưng hình như là bọn chúng từ trên núi kéo xuống. Cô nàng lắc đầu đáp. Hải vỗ trán. Phen này mệt chết ca.Đoạn hắn dẫn đám đinh trán hướng phía đỉnh núi mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...