Hắn là của nàng
Giống như nói ra như vậy, nàng có thể thực sự đem hắn độc chiếm, không thèm quan tâm đến vạn vạn người trong thiên hạ, dù cúi đầu hay ngẩng đầu, tiến hay lui đều có thể ở bên cạnh nhau, hắn cũng chỉ của một mình nàng.
Chung quanh nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Thần sắc của hắn hơi động, một tay ôm sau đầu của nàng, để cho nàng nâng khuôn mặt lên, tay kia đưa xuống cầm lấy tay nàng, xoay người mang nàng đi xuống đường, môi mỏng hơi hé mở, nói: "Là của nàng.
"
Nàng lại vặn vẹo giãy dụa muốn ôm hắn, quấn lấy hắn, híp mắt nâng khuôn mặt lên kêu la: "Ta! ta còn muốn! " vừa mở miệng, đôi mắt đen sáng long lanh kia liền trở nên mờ mịt, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, tiếp tục kêu la: "Muốn! muốn mua màu tranh về!"
Hắn đứng yên, xoay người nhìn dòng người đông đúc trên đường lướn, ánh mắt dừng ở dãy cửa hàng san sát nhau hai bên đường thăm dò một vòng, sau đó dắt nàng quay trở lại, nói: "Được, đi mua màu tranh cho nàng đi.
"
Nàng cười hì hì, lập tức bắt lấy bàn tay của hắn đi về phía trước, ngay cả gã sai vặt Mạnh phủ vẫn còn ở phía sau đợi nàng cũng quên biến đi mất.
Gã sai vặt kia vừa kinh vừa sợ, mắt thấy nam tử cẩm bào ngọc khấu một thân quý khí kia rõ ràng chính là đương kim thánh thượng đêm hôm đó đã từng gặp ở trước Mạnh phủ, nhưng sao cũng không thể tin được đại nhân nhà hắn lại dám ở trên đường cái mà đối với Hoàng thượng có những cử chỉ đại nghịch như vậy! Mà Hoàng thượng cư nhiên lại cứ mặc cho đại nhân nhà hắn không quy không củ như vậy, ngay cả một quở trách một tiếng cũng không có.
Còn! còn muốn cùng đại nhân nhà hắn đi mua màu tranh!
Gã sai vặt lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên ót, lại vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy cận vệ Hoàng Ba của Hoàng thượng đang đứng dưới mái hiên cách đó không xa, đang vẫy tay với hắn.
Hắn vội vàng bước nhanh qua, lắp bắp nói: "Hoàng! Hoàng thị vệ, mới vừa rồi kia!.
" mấy người bọn họ là hạ nhân sớm nhất của Mạnh phủ đều do Hoàng Ba trước đây tự tay an bài, vậy nên thấy Hoàng Ba ở đây ngược lại lại cảm thấy trở nên yên tâm.
Hoàng Ba khiêu mi một cái, "Không thấy ở trên đường có mấy đại nội đứng từ xa sao? Vẫn không hiểu chuyện gì sao?" Hắn thấy gã sai vặt vẫn luống cuống như cũ, lại nói: "Đứng ngốc ở đây làm gì a? Còn không mau đem xe ngựa đến cuối đường chờ Hoàng thượng cùng với đại nhân nhà ngươi!"
Gã sai vặt vội vàng xoay người chạy về phía đầu đường.
Hoàng Ba quay đầu nhìn về giữa đám đông, thấy vạt áo lụa thao sắc kia đã cách xa ngoài mười bước, lúc này mới cúi đầu thở dài, đuổi sát theo sau.
Ở hoàng thành phía xa xa, trước Tuyên Đức Lâu vang lên một tràng tiếng chuông, vang vọng hữu lực, chấn động khắp nơi, ngay cả tiếng người cũng đều bị át nhỏ lại.
Trước mặt có một đôi thiếu nam thiếu nữ kề vai đi tới, thần sắc trên mặt đều là thẹn thùng mang chút quẫn bách, đôi tay bên dưới tay áo như nắm lại giống như không nắm, vừa chạm phải ánh mắt thăm dò của người khác, liền lập tức nghiêng người tách ra.
Nàng ngược lại không hề cố kỵ cấp bậc lễ nghĩa, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào những người đang nhìn trộm, một hồi lâu mới cười hì hì thu hồi ánh mắt, ngược lại đem bàn tay bên dưới tay áo cẩm bào của hắn càng nắm chặt hơn.
Một đêm như vậy, mỹ cảnh như vậy, có bao nhiêu tốt đẹp.
Người ở bên cạnh này, thật tốt!Trên phố không có ai biết nàng là Mạnh Đình Huy, cũng không có người biết hắn là đương kim thánh thượng, thật tốt biết bao!Nàng muốn làm cái gì thì làm, cho dù một mực ở bên cạnh hắn như thế này cũng không sợ người khác thấy được, không sợ người khác nói gì, ngược lại chính hắn đã nói hắn là của nàng, ai cũng không thể đoạt đi!Dòng người nhộn nhịp, đèn màu rực rõ, nàng toàn thân chếnh choáng say lại tựa như nhu mì đa tình vậy.
Hắn đối với nàng thực sự rất tốt, một đường mang nàng đi mua màu tranh xong, sau đó lại đưa nàng đi dạo qua vài cửa hàng có danh tiếng, nàng muốn cái gì hắn liền mua cái đó cho nàng, không chỉ mua này nọ cho nàng, mà từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy tay nàng.
Ra khỏi cửa hàng, nàng bẹp miệng nói còn muốn uống rượu ngọt hắn liền mang nàng đi mua rượu ngọt, dựa vào lan can trên phố từng chút từng chút đút cho hắn uống, chọc cho người qua đường xung quanh đều rối rít tò mò nhìn chằm chằm nàng.
Nàng biết những người đó đều là đang ghen tỵ với nàng, hắn anh tuấn lại cao ngất như thế, ôn nhu lại dung túng nàng như thế, người nào nhìn thấy mà không thấy thích? Nhưng hắn là của nàng, nàng sẽ không nhường cho ai.
Nàng thật vất vả, thật vất vả mới chiếm được người nam nhân này, cho dù muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không chịu chắp tay nhường cho người khác.
Đêm càng sâu càng yên ắng càng lạnh lẽo, gió thổi qua làn váy, thổi lên ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng nàng.
Nàng hồ ngôn loạn ngữ muốn này nọ nhiều lắm, nhiều đến nỗi ra khỏi cửa hàng thì hai tay cũng không cầm hết được, mới phải mở mảnh lụa ở tay áo ra, toàn bộ đều bọc vào, sau đó ôm vào trong ngực, vui mừng hớn hở mà nhìn hắn.
Một đôi thỏ ngọc nhỏ, sáng ngời trong suốt, trông rất đẹp mắt, hai đóa thược dược bằng ngọc, còn chưa trả tiền đã bị nàng cài trên vành tai, ba khối hương bạc tử*, nàng hảo tâm nhét một khối màu tín đậm vào trong ngực hắn; một loạt ngân châm, bốn trục sợi tơ màu, năm gốc trúc điều, lại thêm một tập giấy màu tranh lớn, đều được nàng xem giống như bảo bối mà ôm vào trong ngực.
*Bạc tử: Cái khăn bịt trán, bây giờ dùng làm đồ đeo và gọi là thủ phách 手帕.
Nàng nhìn nhìn hắn nửa ngày, dường như đột nhiên phát hiện ra đươc chuyện mới lạ, giật mình reo lên: "Người! người đêm nay xuất cung tới đây, sao không có mang miếng vải bịt mắt?"Hỏng rồi hỏng rồi, kinh thành là đất dưới chân thiên tử, bách tính trong thành này ai mà không biết Hoàng thượng có song mâu dị sắc? Hắn lúc nãy mang nàng một đường đi đến nhiều nơi như vậy, gặp nhiều người như vậy, vạn nhất bị người phát hiện, thì phải làm thế nào đây?Nàng giống như làm chuyện xấu sợ bị người khác phát hiện vậy, rụt cổ nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nhìn hai người bọn họ, mới nhẹ thở phào một hơi, may mắn không có ai nhìn ra manh mối.
Hắn không có đáp lời của nàng, chỉ đưa tay vuốt lên hai bên tóc mai rối bời, lại sờ sờ cành thược dược bằng thúy ngọc trên vành tai nàng, mu bàn tay dán khuôn mặt đỏ hây hây của nàng, lại mở ra vuốt ve khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: "Cái dáng vẻ này của nàng thật là đẹp mắt, khiến ta muốn hôn nàng.
"Nàng cười đến khóe mắt cong cong, cái dáng vẻ này của hắn cũng thật là đẹp mắt, khiến nàng cũng muốn hôn hắn!Vừa nghĩ, nàng liền nghiêng thân dán vào người hắn, cũng không biết rằng vẫn còn đang ở trên đường cái, chỉ một lòng một dạ nghĩ muốn hôn lên môi hắn.
Hắn để mặc cho nàng lấn tới, lại một phen đem nàng nâng lên, nghe nàng kêu lên sợ hãi, mới hơi hơi cong khóe môi, nói: "Theo ta hồi phủ đi, được không?"Nàng chỉ cảm thấy một mảnh thiên toàn địa chuyển, mấy thứ trong ngực suýt chút là bị nàng vứt xuống, ánh đèn màu trong suốt hai bên đường phản quan chiếu xuống, rọi lên một phiến đá trước mắt nàng, mông mông lung lung phản chiếu thân ảnh hắn đang ôm lấy nàng.
Nàng nhìn trời nhìn đấtm cảm thấy hình ảnh như vậy thật là phá lệ đẹp mắt, đôi mắt đen lúng liếng nhìn quanh, lập tức cũng không giãy dụa nữa, chỉ ngoan ngoãn nói: "Được.
"Hắn cứ như vậy ôm nàng đi về phía cuối đường, ôm nàng lên xa giá Mạnh phủ, ôm nàng trở về Mạnh phủ, lại một đường ôm nàng đi vào phòng ngủ của nàng.
Không nói tới trên dưới Mạnh phủ có bao nhiêu kinh hãi, chỉ nói tới đám người Hoàng Ba ở trên đường một đêm từ xa bảo hộ Hoàng thượng, lúc nhìn thấy một màn kia có ai mà không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngay cả Hoàng Ba luôn hiểu rõ quân ý, trung tâm một lòng cũng cảm giác được, Hoàng thượng đối với Mạnh đại nhân thật sự là có chút quá mức cưng chìu rồi.
Chỉ có Mạnh Đình Huy nàng là say đến không biết gì, ngay cả một chút không thích hợp cũng không hề cảm thấy.
Vừa vào nhà, nàng liền buông mấy thứ trong tay ra không thèm quản, giống như con sói nhỏ nhanh chóng nhào qua, hôn hắn cắn hắn, ngay cả cơ hội để cho hắn lấy hỏa chiết tử thắp sáng đèn cũng không cho.
Hắn rõ ràng có thể đem nàng chế trụ không cho nàng cử động, nhưng hắn lại mặc cho nàng làm ầm ĩ, bị nàng cứng rắn túm lấy lôi kéo tha lên giường, lại nhìn nàng chếnh choáng mà cởi bỏ y bào của bản thân.
Ngón tay của nàng không nghe sai khiến, hồi lâu không có hiệu quả, lúc này mới thất bại mà bưng lấy khuôn mặt nức nở một tiếng, nằm sấp trên người của hắn không động đậy nữa, mở miệng giống như mệnh lệnh nói: "Người! người cởi đi!"Một cánh tay của hắn chậm rãi vòng lên, để nàng gối cho thoải mái, rồi mới giơ tay kia lên, bắt đầu ung dung cởi áo của mình ra, đợi rút đi ngoại bào cởi hết trung đơn ra, mới kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên trên ngực trái trần trụi của mình, thấp giọng nói: "Có hài lòng không?"Nàng vuốt ve lồng ngực cường tráng của hắn, lại bất an muốn vùng lên, ở trong ngực hắn uốn éo tới lui, trong miệng chi chi ô ô không biết đang nói cái gì, búi tóc bị rối loạn rơi xuống, ngay cả cành thược dược bằng ngọc mới mua lăn xuống một bên cũng không để ý.
Hắn đột nhiên xoay người một cái, mạnh mẽ đem nàng áp dưới thân, cúi đầu thật sâu ngửi vào mùi rượu ở cần cổ nàng, tuấn mi hơi giương lên, "Uống nhiều như vây, ta xem nàng sáng mai làm sao vào triều.
"Nàng cười khanh khách, giơ tay lên ôm lấy cổ hắn, học hắn nói chuyện, "!.
Ta! ta xem người sáng mai làm sao vào triều! "Hắn nhịn không được mỉm cười, cúi đầu ở trên đôi môi hồng nộn non mềm mang theo mùi thơm rượu ngọt của nàng mổ một cái, "Nếu đã muốn ta tới như vậy, hôm qua vì sao không phụng chỉ vào Duệ Tư Điện yết kiến?"Lại kéo trở lại chuyện này rồi.
Nàng cau chặt chân mày, cố gắng nhớ lại, nhưng sao cũng không nghĩ ra, nàng dường như! dường như ngay cả việc tối nay tại sao lại gặp được hắn, cũng đều không biết! Trong bóng tối, nàng cố sức đi tìm đôi mắt hắn, đợi tới lúc nhìn thấy, liền hét lên: "Người chạy tới đây tìm ta làm cái gì?"Hắn nói: "Chuyện của Từ Đình hôm qua chưa quyết định, hạ chỉ cho truyền nàng nàng lại cự tuyệt không chịu yết kiến.
Hôm nay mọi chuyện đã định xong, hạ chỉ cho truyền nàng lại vẫn như cũ không tìm được nàng.
Ta cho là nàng trong lòng lại suy nghĩ lung tung, mới 『 hu tôn giáng quý 』mà đích thân tới gặp nàng.
* hu tôn giáng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp; tự hạ thấp địa vịNàng cố gắng nghe những lời hắn nói, nhưng trong đầu lại mơ hồ không rõ, chỉ nghe thấy cái gì mà 'Từ Đình', cái gì mà 'suy nghĩ lung tung' (hồ tư loạn tưởng), liền bẹp khóe miệng nói: "Từ Đình này! chuyện này! ta sao có thể không! không suy nghĩ trước sau!.
" (Tiền tư hậu tưởng)Là 'suy nghĩ trước sau', chứ không phải là 'suy nghĩ lung tung!" nàng không có nghe rõ hắn nói cái gì, nhưng ở trong lòng lại mơ hồ sửa đúng lời của hắn, oán hắn sao lạikhông hiểu tâm ý của nàng.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng.
Tự nhiên là hiểu được tâm ý của nàng.
Trong chuyện Từ Đình này, nàng thông minh đến khiến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng biết nếu hắn bởi vì đạn chương của một mình nàng mà bãi tướng vị của Từ Đình, chắc chắn sẽ bị gán cái danh 'thiên vị', thế nên nàng liền lôi kéo Liêu Tòng Khoan cùng một đám Ngự Sử Đài nhất tề bái biểu cùng tố cáo Từ Đình, đem việc này huyên náo đến cả triều, náo đến mức nếu hắn không bãi tướng vị của Từ Đình, ngược lại sẽ bị người nói thành 'bỏ qua lời can gián của đài gián'.
Lúc thánh chỉ còn chưa hạ xuống, nàng lại biết phải tránh đi tị hiềm, rất sợ nếu nàng lén lúc vào yết kiến sẽ khiến người ta cảm thấy hắn sở dĩ hạ ý chỉ là bởi vì thiên vị lời của nàng mà có chút bất công, nên mới cẩn thận từng chút như vậy, không dám để lọt một tia nhược điểm nào ra ngoài.
Hắn kỳ thực căn bản không đem những chuyện này đặt trong mắt, nhưng nàng lại quan tâm đến thanh danh của hắn muốn chết, từng bước từng bước cẩn thận từng chút mà bày ra cho hắn những bậc thang vững chắc, rất sợ rằng chỉ một chút sơ sẩy của nàng liền sẽ phá hủy danh thánh minh của hắn.
Nếu không có cái 'suy nghĩ trước sau' này của nàng, chỉ sợ hắn cũng không có cách xuất ra được đạo ý chỉ khiển văn võ cả triều cấm thanh vô nghị như vậy.
Nhưng, hắn tình nguyện nàng có thể giống như lúc này, uống say mà không cần suy tính gì cả.
Nàng uống say, có bao nhiêu khả ái lại có bao nhiêu đơn thuần, đôi mắt đen lấp lánh, trong vắt giống như trái tim của nàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...