Từ lúc nàng được đặc quyền tri chế cáo có thể thăng triều nghị chính tới nay, liền không có cơ hội cùng hắn lén ở riêng một chỗ.
Lại bởi vì chuyện cải thí, mấy ngày liền nàng một mặt phải ứng phó với đủ loại tranh luận trong triều, một mặt phải bắt tay vào việc điều động quan viên của Triều An Bắc Lộ Soái Tư cùng với Chuyển Vận Sử, vả lại còn phải rút ra thời gian rảnh đi chuẩn bị chuyện chủ khảo thi hội tiến sĩ khoa nửa tháng sau, lại thêm Tào Kinh liên tục tiến cử với nàng tân tuấn trong triều, mấy ngày liên tục nàng một chút thời gian rãnh rỗi cũng không có.
Hoàng thượng từ đầu tháng hai liền liên tục ra vào Khu Phủ để nghị sự, nàng biết hắn cũng là bận rộn đến mức đêm không dính gối, nhưng lại không biết hắn rốt cuộc đang cùng nhóm triều thần Khu Phủ bận rộn chuyện gì.
Từ lúc Đại Bình khai quốc đến nay, Trung Thư, Môn Hạ Nhị Tỉnh luôn không hỏi đến quân vụ của Khu Phủ, chư vị Tể Chấp, Tham Tri Chính Sự nếu không phải chuyện đại sự liên quan đến quân sự quốc gia cũng sẽ không vào để tham nghị.
Khu mật sứ Phương Khải năm đó theo Thượng Hoàng ngự giá thân chinh, lúc bình thiên hạ định giang sơn đã lập được công lao hãn mã, sau đó từ triều thần Khu Phủ mà bắt đầu binh nghiệp, làm tướng lĩnh đi theo Thượng Hoàng Bình Vương suốt mười mấy năm, mức độ trung thành với Hoàng thượng không người nào trong triều có thể sánh bằng.
Hoàng thượng vào Khu Phủ cùng chúng thần nghị sự, nếu không được đặc chỉ, Trung Thư, Môn Hạ Nhị Tỉnh nhất định đều không được biết một chút gì; lại nói đám người Phương Khải trước nay đều khinh thường mấy chuyện đảng tranh bên trong Đô Đường, hàng năm quan hệ với Nhị Phủ cũng không sâu, cho nên tuy nàng là chức quan thuộc Trung Thư tỉnh, nhưng cũng không thể biết một chút gì chuyện quân vụ của Khu Phủ.
Từ lúc ở tây sơn trở về đến nay, nàng mỗi đêm ngay cả ngủ cũng không đủ, tất nhiên là không có thời gian rảnh để lúc nào cũng suy nghĩ đến mấy chuyện nữ nhi tình trường.
Nàng biết hắn cả tháng nay đều chuyên tâm triều chính quân vụ, chắc hẳn cũng sẽ không nhớ tới nàng chút nào, cho nên chưa từng bởi vì hắn không lệnh cho nàng một mình vào yết kiến mà có chút nào oán giận hắn.
Nhưng, lúc này bị hắn hỏi như vậy, trong lòng nàng lại bỗng nhiên dâng trào tưởng niệm, mới phát hiện bản thân kỳ thực trong lúc bất tri bất giác đã nghĩ đến hắn đến ngàn vạn lần.
Hắn cùng với nàng bất quá chỉ cách nhau gang tấc, nàng gần như có thể thấy rõ tinh mang trong đôi mắt hắn hơi chớp động, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, lại nhịn không được muốn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt tuấn tú cương nghị luôn khiến nàng hồn khiên mộng nhiễu này.
Dục vọng đến mãnh liệt như thế, lại vào lúc không thích hợp như thế này, nàng không khỏi hơi thở dài, tránh né ánh mắt như nhiếp hồn đoạt phách này của hắn, thanh âm cũng theo hắn khàn khàn: "Thần biết bệ hạ bận rộn triều chính quân vụ, há lại bởi vì tư tình bản thân mà oán giận bệ hạ?"
Hắn thấp giọng cười ra tiếng, khóe mắt hơi hơi nheo lại, "Rất tốt."
Nàng lập tức say đắm trong nụ cười như ánh mặt trời kia của hắn, thật muốn liều mạng tiến lên ôm lấy hắn, hôn từng chút lên đuôi lông mày lên đôi môi mỏng của hắn, thổ lộ hết tình cảm tương tư dồn nén đã lâu.
Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, vùi đầu nhìn dưới chân.
Hắn nghiêng người sang, hướng hai tiểu thái giám phía sau dặn dò vài câu.
Nàng biết lúc này hắn thật phải đi, liền cúi đầu cung kính nói: "Ngày mai sau khi lâm triều, thần sẽ vâng theo ý bệ hạ đến thao trường."
Hắn ân một tiếng đáp lại, lại thật sâu nhìn nàng một cái, không có dừng lâu thêm nữa, xoay người rời đi.
Nàng cũng chậm rãi quay người, đi về, trên đường đi cúi đầu nhìn sổ sách trong tay một chút, ánh mắt không khỏi có chút tối lại.
Cái này bất quá chỉ là mới bắt đầu.
Nàng không ngại không sợ, cũng sẽ không lùi bước.
Nàng còn rất trẻ, có rất nhiều thời gian cùng những lão thần này đọ sức, càng tin tưởng tương lai cuối cùng sẽ có một ngày, nàng nhất định có thể khến những trọng thần Đô Đường này không có cách nào khinh thường nàng nữa, mà nàng cũng có thể quang minh chính đại, đường đường chính chính đứng sát bên cạnh hắn.---Ngày hôm sau sau khi lâm triều, nàng trước tiên là hồi phủ thay đồi quần áo, dùng chút thức ăn, đợi qua giờ ngọ, mới lên đường đến thao trường cùng xem chư ban điện tiền kỵ diễn.Lúc nàng đến, trên giáo trường đã có thân quân sĩ binh của Điện Tiền Tư cưỡi ngựa phi chậm, mỗi người đều là khinh sam bạc giáp*dưới ánh nắng chói chang có vẻ thật anh đỉnh.
Cách đó không xa có một số triều thần Khu Phủ đang đứng, có lẽ là phụng ý chỉ của Hoàng thượng cùng đến đây xem kỵ diễn.
Nàng mặc dù không cùng Khu Phủ có qua lại, nhưng những quân trung hãn thần lấy huyết công vang danh triều dã kia giống như Phương Khải, Giang Bình, nàng vẫn có thể nhận ra được.*Khinh sam bạc giáp: áo đơn nhẹ nhàng, giáp mỏngLúc trước lúc đi Triều An Bắc Lộ bình loạn, những thân quân tướng sĩ đi theo kia từng nhìn thấy nàng đứng trước loạn quân không hề sợ hãi mà vô cùng uy nghiêm, cho nên có không ít người đối với nàng rất có hảo cảm, lúc này nhìn thấy nàng liền nhao nhao hướng nàng giương thương chào hỏi, thái độ cực kỳ hữu hảo, làm nàng không khỏi cười vui vẻ.Những tướng sĩ trẻ tuổi này tuổi trẻ khí thịnh, ánh mắt luôn luôn đơn thuần trực tiếp, vui giận rõ ràng, lúc làm việc thì dũng mãnh cường nghị, lúc nào cũng làm người khác cảm thụ được khí khái nam tử nguyên sơ này trên người bọn họ.Nàng là thật tâm thích những tướng sĩ thân quân này, không giống những văn thần chỉ giỏi kết đảng tranh đấu lẫn nhau kia, bọn họ đối với Hoàng thượng là trung tâm kiên định không thay đổi, cuộc sống hành quân quanh năm càng khiến cho bọn họ hành sự càng thêm đơn giản thẳng thắn.
Cho dù là người đã sớm cáo biệt quân doanh, nhập chủ Khu Phủ nhiều năm như Phương Khải, trong mắt nàng cũng cùng các lão thần nhị tỉnh phá lệ bất đồng.Trước kia có lẽ có lời đồn, nói Hoàng thượng muốn dùng văn thần vào Khu Phủ tham dự quân vụ, đánh vỡ triều chế không phải võ tướng không thể trọng dụng của Khu Phủ từ lúc Đại Bình kiến quốc tới nay, nhưng văn thần toàn triều lại không có một người nào chịu tin lời đồn này.Không nói văn thần đương triều có ai dám nói mình có thể tham dự quân vụ, chỉ nói tới những lão tướng đã nắm giữ Khu Phủ nhiều năm kia, có ai chịu bằng lòng để cho một cái văn thần không có quân công tiến vào Khu Phủ khoa tay múa chân? Nhớ năm đó Trầm phu nhân Tằng thị, là người duy nhất trong triều từ trước tới giờ có thể lấy thân phận văn thần nhập Khu Phủ trị sự, nhưng bà cũng vì theo Thượng Hoàng ngự giá thân chinh, trong quân đội kiến công lập nghiệp, sau khi được chúng tướng tán thành, mới có thể được Thượng Hoàng tấn phong khu mật đô thừa chỉ.
Từ sau khi Tằng thị từ quan lui chính, hơn hai mươi năm qua thiên hạ thái bình, văn thần làm sao còn có cơ hội vào Khu Phủ?Nàng vẫn còn đang thất thần, lại nghe phía trước một trận tiếng vó người, quay đầu nhìn liền trông thấy một con ngựa hắc tuấn đang đón gió phóng tới, người ngồi trên ngựa giáp trụ phát sáng, một thân lệ khí không ai có thể cản.Bên cạnh hắc tuấn còn có một thất tuấn mã màu có có chút đỏ thẫm, bờm dài màu đỏ dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, thân ngựa cũng mơ hồ tỏa sáng, vừa nhìn liền biết đây là thượng đẳng lương câu.Hắn một tay vững vàng điều khiển hai cương, 'hu' một tiếng giục thất ngựa đỏ chạy tới bên cạnh nàng, sau đó mới ghìm cương ra lệnh dừng lại.Nàng ngẩng đầu nhìn hắn ngồi trên ngựa, chỉ liếc mắt một cái, ánh mặt lập tức không thể thu hồi.Cũng không phải lần đầu thấy hắn phóng ngựa rong ruổi, bản thân cũng từng bị hắn ôm ở trước người ngự phong cùng cưỡi, nhưng nàng vừa nhìn thấy hắn thân khoác giáp mỏng, tay kẹp ngân thương, dương cương quả nghị, anh tư bột phát, thì tâm hồn nhỏ bé lập tức bị mê hoặc, không còn biết đường trở về nữa rồi.Ngày thường hắn mặc dù anh tuấn hàm uy, nhưng sự thiết huyết cương lệ vào giờ khắc này lại càng khiến người tâm động.Xa xa chợt vang lên một mảng thanh âm của các tướng binh tham bái hắn, hùng lượng lưu loát, vang động bốn phương.Những đám mây mềm như tơ triền miên trên bầu trời xanh, gió nhẹ lướt qua huyền giáp ngân khôi* của hắn, đôi mắt kia hơi hơi lấp lánh, ánh dương nóng hừng hực khiến thân hình hắn càng trở nên cứng rắn.*Huyền giáp ngân khôi: giáp đen mũ bạcNàng nhìn hắn đến xuất thần, ngay cả bái lạy kiến giá cũng đều quên ở sau đầu, chờ đến khi kế bên có người nhắc nhở kêu một tiếng 'Mạnh đại nhân', nàng mới đột nhiên hoàn hồn.Mặt của nàng có chút đỏ, lại trấn định chuyển mắt sang chỗ khác, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thần Mạnh Đình Huy, bái kiến bệ hạ." Hồi lâu không nghe thấy hắn mở miệng, không khỏi lại ngẩng đầu lên nhìn, lại đúng lúc chạm vào đôi mắt chưa ý cười của hắn.Một thân lãnh thiết ngạnh giáp kết hợp với ánh mắt nóng bỏng như ánh mặt trời kia của hắn, lập tức liền khiến nàng trầm luân, cứng rắn khơi lên tình dục trong nàng.Nàng bị hắn nhìn đến có chút hơi kiềm nén.Người đang ở trước mặt, nhưng không thể chạm cũng không thể đụng, đối với nàng là cỡ nào giày vò, mà hắn lại cứ dùng ánh mắt tựa như hiểu nàng cõi lòng nàng mà nhìn chằm chằm nàng không buông.Một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng gọi một người bên cạnh qua, sai đem thất mã màu táo hồng kia dắt qua cho nàng, sau đó cao cao tại thường mà nhìn chằm chằm nàng, nói: "Trẫm ban cho nàng con người này, tên là『 Thanh Vân bất trụy 』*.*Thanh Vân bất trụy: luôn ở trên mây xanh không bao giờ ngã xuống.Nàng ngạc nhiên.Ngựa này tên sao lại kỳ lạ như vậy, nàng cơ hồ cho là hắn đang cố ý trêu cợt nàng---mây xanh không ngã, là muốn bảo nàng đừng để té ngựa hay sao?Nghĩ đến té ngựa, nàng lại nhìn con ngựa kia, chỉ cảm thấy màu lông con ngựa này thật đặc biệt lại có chút quen thuộc, dường như năm đó ở Bắc Uyển, làm nàng té bị thương chính là con ngựa nóng nảy này, chỉ là hai năm không thấy, không ngờ đã cao lớn như vậy rồi.Hắn nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, không khỏi nhướng mày cười nhẹ, "Mạnh Đình Huy, nàng không biết tạ ân sao?"Nàng vội nói: "Thần tạ ân bệ hạ ban ngựa, chỉ là tên của con ngựa này..."Ánh mắt hắn hơi lóe lên, chậm rãi nói: "Trẫm nguyện nàng có thể một bước lên Thanh Vân, tiến thẳng cửu thiên, trọn đời bất trụy." (không ngã).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...