Trước khi đi, Địch Niệm mấy phen căn dặn, lại để cho La Tất Thao tự mình đưa hai người nàng tới quân tiền Bắc Tiễn ở Kim Hạp Quan.
Dãy núi nhìn từ xa như lưỡi dao, nhìn gần ra đỉnh núi, chắn ngang giữa hai quân là hiểm quan trách đạo, cây xanh che trời, hoa dại phiêu hương, từng bước nối tiếp nhau đều là bụi đất.
Người của Bắc Tiễn sai đến thật là phong tư đỉnh bạt, một thân quyên bố giáp mặc trên người lại không giống võ quan, trái ngược với con em nhà thế gia đôi lúc gặp lúc tập kỵ xạ, nhìn thấy nàng cùng Hoàng Ba, từ xa xa đã sai binh sĩ tiến lên phía trước chấp mã nghênh đón, thái độ vô cùng cung kính.
Mạnh Đình Huy không cảm thấy gì, nhưng Hoàng Ba lại có chút kinh ngạc với tác phong của những binh tướng Bắc Tiễn này, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Xoay người lệnh cho đám người La Tất Thao đưa bọn họ nhập quan không cần phải lại tiễn nữa.
"Mạnh đại nhân." Người tới nho nhã hữu lễ, xuống ngựa hướng nàng trường ấp* thật sâu: "Tại hạ phụng lệnh tuyên huy bắc viện sử Triệu Hồi tướng quân, nghênh đón Mạnh đại nhân vào doanh trung của chúng ta nghị sự."
*Trường ấp: là lễ nghi phong tục giao tế ở cổ đại, lưu hành khắp toàn quốc, xử thượng nhi hạ (hai tay ôm thành quyền, đưa qua đỉnh đầu, khom mình xuống), từ thời thượng cổ bắt đầu lưu hành, không phân lớn nhỏ tôn ti, nhưng sau đó có thể dùng cho vai về ngang hàng.)
Mạnh Đình Huy nhãn thần ôn đạm, không chút khiêm tốn nhận cái đại lễ này của hắn, người ở trên ngựa không nhúc nhích, chỉ là cúi đầu nhìn hắn, nói: "Quý tính của túc hạ?"
"Nhạc." Người nọ thẳng người lên, "Tại hạ Nhạc Lâm Tịch."
Nàng khẽ gật đầu, cằm nhếch về phía dãy doanh trướng đen nghịt phía xa, "Đi thôi."
Đại doanh Bắc Tiễn dựa sát vào núi, một mảng doanh trại chỉnh tề hình bán nguyệt ngăn nắp có thứ tự, dáng vẻ giống như luôn sẵn sàng ra trận không chút nào giống cấm quân Đại Bình, binh sĩ trên đường vào doanh nhìn thấy đoàn người bọn hắn cũng là lập tức cúi đầu, không dám làm càn nhìn chằm chằm.
Lúc vào hành viên, liếc mắt một cái liền thấy Triệu Hồi đang an tọa sau soái án.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, cất cao giọng nói: "Mạnh đại nhân."Mạnh Đình Huy bước chân thoáng chậm lại, thanh âm lạnh nhạt xuống, "Lúc trước từ biệt, không nghĩ hôm nay còn có thể gặp lại, Triệu tướng quân biệt lai vô dạng?"Lúc này nhớ lại một hồi chính đán đại triều hội kia, chắc hẳn lúc đó hắn sớm đã biết thân phận của nàng, mà ý đồ của hắn lúc đó cũng không đơn thuần là muốn thỉnh nghị giảm tuế tài quân đơn giản như vậy.Triệu Hồi cười mời nàng nhập tọa, "Mạnh đại nhân vẫn là tiến thoái không sợ hãi, phong thái đốt người a."Nàng tự nhiên hào phóng ngồi xuống, lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, mở miệng dứt khoát nói: "Ta thay mặt cấm quân Đại Bình đến đây bàn việc ngừng chiến, dám hỏi sứ giả triều đình Bắc Tiễn đưa tới ở đâu?"Triệu Hồi hướng những người còn lại trong trướng nháy mắt một cái, mọi người đều lui xuống, duy chỉ có Nhạc Lâm Tịch kia là không đi, dứng ở một bên.Mạnh Đình Huy liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Triệu Hồi nói: "Triệu tướng quân có ý gì?"Triệu Hồi nói: "Đây là Tuyên Huy Nam Viện Sứ Nhạc đại nhân của chúng ta, lần này phụng chiếu tới Kim Hạp Quan cùng Đại Bình cấm quân nghị hòa."Nàng hiểu ra gật đầu một cái, hơi cau mi, xoay người hướng Hoàng Ba nói: "Ngươi cũng ra ngoài đi."Hoàng Ba ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng lại không thể không tuân lệnh của nàng, khuôn mặt đen thui lui ra ngoài trướng.Đợi trong trướng không có người khác, Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn chằm chằm Nhạc Lâm Tịch, ánh mắt sắc bén khuôn mặt nghiêm túc, "Đã không còn người khác, cũng không cần bày trò nữa, người là người của bên kia phái tới sao?"Triệu Hồi vừa nghe, trên mặt ý cười biến mất, lo lắng nói: "Mạnh đại nhân, quả nhiên không phải là nữ tử tầm thường." Hắn xoay người đối với Nhạc Lâm Tịch, nói: "Đã như vậy, ngươi cũng liền trực tiếp nói thẳng đi."Nhạc Lâm Tịch bước hai bước đến trước mặt nàng, khom người cung kính, thấp giọng nói: "Thần Nhạc Lâm Tịch, bái kiến quốc chủ."Tuy là Mạnh Đình Huy đã có chuẩn bị, nhưng nghe thấy lời này cũng có chút kinh ngạc, giật mình chăm chút nhìn mặt của Nhạc Lâm Tịch, hồi lâu không nói.Nhạc Lâm Tịch ngẩng đầu lên nói: "Lúc này mọi việc chưa chuẩn bị đầy đủ, đợi quốc chủ di giá đến Thư Châu Kiến Khang Lộ, nhân mã trọng yếu của chúng ta đang đóng ở tam lộ chờ đợi, tất sẽ vì quốc chủ mà cử hành đại điển đăng cơ xưng đế."Mạnh Đình Huy yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.Xưng đế?Thật không ngờ tới những di thần Trung Uyển kia đã không kịp chờ đợi mà tính toán trước mọi việc như vậy, thật giống như bắc tam lộ, thậm chí là rất nhiều vùng cương thổ đều là bị bọn họ toàn bộ nắm trong tay vậy.Nàng không đáp lời của Nhạc Lâm Tịch, quay đầu lại nhìn Triệu Hồi, nói: "Ta trước khi xuất kinh có nghe Doãn Thanh nói, nếu Trung Uyển có thể phục quốc, liền cắt một phần ba cương thổ chiếm được cho Bắc Tiễn, có việc này không?"Triệu Hồi gật đầu, "Đúng vậy."Nàng lúc này mới chuyển mắt nhìn về phía Nhạc Lâm Tịch, cười lạnh nói: "Khởi binh là các ngươi trù mưu, cùng Bắc Tiễn thương ước là các người quyết định, lúc nào xưng đế cũng do các người định đoạt, này còn cần cái quốc chủ là ta sao? Dù sao chẳng qua chỉ là một cái đế vị, trong đám các ngươi quăng ra một người cũng có thể đảm nhiệm, nói không chừng cũng không ít người đã mơ ước đế vị này từ lâu rồi đâu."Nhạc Lâm Tịch nghẹn họng, chưa bao giờ ngờ tới nàng sẽ phản ứng như vậy, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Trung Uyển vong quốc đã hai mươi bảy năm, di* thần tử dân chư lộ ngày xưa đều trông đợi có thể phục quốc, âm thầm trù tính không dám hành động nhiều năm nay, là vì không ai có thể tập hợp vạn dân quy tâm, nay biết hoàng tự vẫn còn sống, bọn ta mới dám cử binh, thực hiện đại kế phục quốc này, duy chỉ mong quốc chủ có thể lấy thân phận hoàng tự kêu gọi di dân cố địa về dưới trướng, đế vị này không phải chân mạch hoàng tự là không thể nắm giữ, mà nay có được quốc chủ, thì sau này đại sự phục quốc sẽ do quốc chủ định đoạt, bọn ta cũng nghe quốc chủ sai đâu đánh đó."*di:.
Rớt lại.
Sự gì đã qua mà chưa tiêu tan mất hẳn gọi là di.
Như di hận 遺恨 còn ân hận lại.Mạnh Đình Huy hơi nhếch môi một cái, thần sắc tựa như có chút vừa lòng, hướng Triệu Hồi nói: "Ước định trước đó, đã lập minh thư hay chưa?"Triệu Hồi nhìn Nhạc Lâm Tịch một cái, hơi cau mày nói: "Chưa lập.""Vậy liền không tính." Mạnh Đình Huy dứt khoát nói, không lưu chút lối thoát: "Bắc Tiễn lúc này mặc dù giúp ta phục quốc, nhưng một ngày chiếm được lợi ích, sao biết sẽ không phản bội xâm phạm cương vực của chúng ta?"Triệu Hồi thình lình nổi giận, "Bắc Tiễn ta lần này xuất trọng binh nam hạ, chẳng lẽ đều là phí lực đổ máu không công?"Nàng cười nhẹ, "Triệu tướng quân chớ vội, lời của ta còn chưa nói hết, lúc này bắc tam lộ có nhiều thế lực do đại quân ta nắm giữ, lại thêm mấy vạn đại quân Bắc Tiễn áp cảnh, còn không nói tới chư lộ cố địa bắc uyển chúng ta.
Nhưng ngươi ta đã cùng cử binh, sao có thể không mưu cầu nhiều hơn, theo như ta thấy, ngoại trừ vùng cố địa quy phục ta, còn có thể thừa cơ chiếm thêm mười mấy châu cương thổ, như vậy mới có thể trả được thù vong quốc phá gia của ta, đại quân Bắc Tiễn nếu có thể bằng lòng cùng ta đồng tiến đồng thoái, thì bao nhiêu cương thổ chiếm được hai quân mỗi bên một nửa, thế nào?"Triệu Hồi trầm khuôn mặt, "Lúc này ta không thể làm chủ, cần phải báo lên kinh, để Bắc Tiễn hoàng đế bệ hạ định đoạt.""Không ngại." Nàng rũ mắt, "Thời gian của ta rất nhiều, có thể chờ."Triệu Hồi trên mặt nổi lên vẻ nghi hoặc, "Ta làm sao biết ngươi là toàn tâm toàn ý muốn cùng Bắc Tiễn đồng tiến đồng thoái? Nếu ngươi lúc này nói lời hư tình giả ý lừa gạt ta, sau này phải làm thế nào?"Mạnh Đình Huy ánh mắt hơi híp lại, "Vì biểu thị thành ý của ta, cũng để khiến Triệu tướng quân tin tưởng ta, không bằng ta khiến cho thủ quân Đại Bình bên ngoài Kim Hạp Quan thối lui ba mươi dặm, còn cửa khẩu Kim Hạp Quan cho đại quân Bắc Tiễn, Triệu tướng quân thấy thế nào?"Triệu Hồi cả kinh, "Ngươi thật có năng lực lớn như vậy sao?"Nàng nhãn thần không cố kỵ, xuất khẩu càng ngông cuồng: "Ta tự có năng lực của ta, Triệu tướng quốc cần gì phải nhiều lời? Nếu còn có lời nghi ngờ, đừng trách ta trở mặt mặc kệ."Triệu Hồi nghẹn họng, chỉ cau chặt mày nhìn chằm chằm nàng.Nhạc Lâm Tịch cũng có chút chần chờ, nói: "Đại Bình cấm quân xưa nay kiêu hãn, nếu quân ta lại xâm phạm các chư lộ châu huyện ngoài bắc địa, sợ rằng sẽ bất lợi."Mạnh Đình Huy liếc hắn nói: "Chuyện của cấm quân Đại Bình, ở đây còn có ai biết rõ hơn ta? Lúc trước tam lộ phía bắc sở dĩ phải tài quân giảm viên, chính là vì doanh trại tản ra nhiều khó phòng bị, các quân binh viên lười nhác đến không chịu nổi, ngoại trừ một số ít đại doanh ở mấy cái châu phủ, cấm quân Đại Bình sớm đã không thể so với lúc trước."Nàng lại khiêu mi hướng Triệu Hồi nói: "Tân đế Đại Bình không cho phép ta nhiều lời thế nào, Triệu tướng quân lúc trước cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, hắn không biết mưu lược thiện chiến, mấy năm qua chỉ là dựa vào các lão tướng Khu phủ giúp đỡ mà thôi, nếu là bắc địa liên tục chiến bại, Đại Bình tân đế lại chán ghét chiến tranh, có lẽ sau này không cần đến hai quân ta ngươi công phạt lực chiến, hắn cũng sẽ cắt đất cầu hòa mà thôi."Triệu Hồi sắc mặt càng thêm trầm xuống, "Ngươi cùng hoàng đế Đại Bình không phải là..."Mạnh Đình Huy không nhịn được mà cắt đứt hắn, lạnh lùng nói: "Mạnh Đình Huy ta trong triều đình Đại Bình là có cái danh tiếng gì, không cần ta nói tướng quân cũng biết rõ a!, ta thuở nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, đời này coi trọng nhất là cao quan hiển vị, coi trọng thứ hai là kim ngân tiền cẩm, mấy năm nay trong triều mưu cầu bất quá chỉ hai thứ này, ngay cả Đại Bình hoàng đế, ta đã biết thù vong quốc phá gia là do hắn ban tặng, mối hận cơ khổ không chốn nương thân hơn mười năm há lại dễ dàng tiêu tan như vậy, giữa ta và hắn vốn không phải là chân ái, từ nay về sau lại chỉ còn lại hận ý, không có tình xưa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...