Ngô Đồng



Lục Tự bó tay toàn tập với Tiêu Nam và Cao Chú, không có ai là khiến người ta không lo lắng.

Lại còn anh vừa mới đi chạy bộ về cả người mồ hôi khó chịu quá thể.

Đẩy hai người ra ghế sô pha ngồi, Lục Tự vươn tay ra, “Hai người làm quen nhau đi, anh đi tắm.”

Dứt lời, anh xoay người đi cầm quần áo vào phòng tắm. Chỉ lưu lại Tiêu Nam và Cao Chú trố mắt nhìn nhau.

Trong phòng khách không ai mở miệng. Cho đến tận khi tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm truyền ra, bầu không khí dần trở nên lúng túng. Tất nhiên, lúng túng là do Tiêu Nam đơn phương nghĩ vậy.

Cao Chú lăn lộn xã hội từ lâu đã quen việc gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Y không hề che giấu ánh mắt đang quan sát Tiêu Nam, đến tận khi Tiêu Nam mất kiên nhẫn rồi mới từ từ giới thiệu bản thân, “Ha, anh bạn nhỏ, tôi là Cao Chú. Đừng hiểu lầm nhé, không phải toán cao cấp đâu, là Chú trong ‘Địa khoát bát hoang cận, thiên hồi bách xuyên chú’[I].”

Cảm nhận thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình như đã rời đi, rốt cuộc Tiêu Nam cũng thả lỏng. Hóa ra y là học trò của lão Lộ, người này hôm qua mới xuất hiện từ miệng anh Lục vậy mà giờ đã ngồi ở đây rồi.

Tiêu Nam vô cớ nhận ra dấu hiệu nguy hiểm. Người này có phân lượng nhất định trong lòng anh Lục, y đã trải qua cuộc sống của anh Lục mấy năm, nếu không có gì xảy ra bất ngờ thì ở tương lai chắc chắn sẽ không vắng mặt. Y với anh Lục nói chuyện rất trôi chảy, bọn họ hiểu nhau, giữa bọn họ có nhất nhiều kỷ niệm chung. Trong lòng Tiêu Nam không hề dễ chịu, lời ít ý nhiều lạnh giọng nói, “Tôi là Tiêu Nam.”

Ngẫm một chút dù gì tên này cũng là khách của anh Lục, cậu nhíu mày bổ sung: “Nam nghĩa là cây gỗ lim.”

Cao Chú cũng coi như là người tinh tường, sau khi vào cửa lần đầu nhìn thấy Tiêu Nam đã cảm nhận được cậu bạn nhỏ đẹp trai này không dễ gần chút nào. Cứ như là mình xâm chiếm lãnh thổ của cậu vậy, ôm cánh tay anh Lục cũng là biểu thị công khai chủ quyền.

Đáng tiếc lại đụng phải một tảng đá ngốc đầu óc chậm chạp là Lục Tự kia.

Có điều, trêu cậu bạn này một chút có vẻ cũng khá thú vị. Trong mắt Cao Chú lóe lên vẻ ranh mãnh. Có lẽ y có thể giúp hai người này đẩy nhanh tiến độ. Vậy chuyến này không coi là vô ích rồi.

Y ngả ngớn vuốt vuốt cằm, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nam, “Bạn nhỏ Tiêu, cậu thành niên chưa? Còn nhỏ tuổi thì chớ để anh Lục tẩm ngẩm đó làm hư nhé.”

“Cái gì?” Dẫu sao Tiêu Nam vẫn còn trẻ tuổi, dễ dàng bị Cao Thụ hù dọa. Gương mặt nhanh chóng phủ một tầng ửng hồng, “Anh đừng có nói bậy nói bạ! Anh Lục là một người rất tốt, anh ấy không tẩm ngẩm tầm ngầm gì hết.”

Quá bực bội rồi, đến nói nhạt nhẽo Tiêu Nam cũng không cho phép nói, dù sao cho đến bây giờ ở trước mặt cậu Lục Tự cũng không có biểu lộ ra phương diện này.

Dù sao ở trước mặt người ngoài cậu cần phải bảo vệ hình tượng của Lục Tự.


“Ồ nha, xem ra hai người cũng chưa phát triển đến bước kia. Rõ ràng cũng ngủ chung giường rồi vậy mà còn trong sáng như vậy.” Cao Chú biết rõ tầm quan trọng của ghen tuông trong chuyện tình cảm. Diễn thì phải diễn cho trót, giả bộ vô cùng tiếc rẻ thở ngắn than dài, “Nhưng mà cậu hẳn là kiểu người anh ấy thích, có lẽ cậu bạn nhỏ này cần phải cố gắng nhiều nhỉ?”

Đầu óc Tiêu Nam trống rỗng, anh ta có ý gì? Bước kia là chỉ bước kia? Chẳng lẽ anh Lục đã phát triển đến với người khác? Hơn nữa sao Cao Chú lại biết anh Lục thích kiểu dạng gì?

Từng dấu chấm hỏi tràn ngập trong trí óc Tiêu Nam, chỉ kém không để cho cậu chết máy luôn mà thôi.

Trên thực tế, chỉ cần Tiêu Nam bình tĩnh hơn một chút là có thể phát hiện sơ hở trong lời nói của Cao Chú. Chỉ cần đề cập đến Lục Tự là chỉ số thông minh của cậu lại tụt xuống tận đáy. Cán cân lý trí mãi nghiêng về một phía, trong mắt tràn đầy đều là sao Lục Tự lại tốt đến như vậy.

Thậm chí cậu còn quên mất Lục Tự đã từng nói với cậu “Không có kinh nghiệm yêu đương”.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại. Vở kịch của Cao Chú đã đến lúc cần hồi kết, y thấp giọng, “Tôi biết cậu thích Lục Tự. Mặc dù tôi không biết vì sao cậu có thể được ở cùng với anh ấy nhưng nếu cậu thật sự muốn ở bên anh ấy thì tốt nhất trước tiên phải giữ chặt trái tim anh ấy đã, đừng cho anh ấy có cơ hội ra ngoài tìm những người khác. Anh ấy đẹp trai như vậy không ít người để ý đâu.”

Nói thật, với tính tình của Lục Tự thì có thể nói chuyện với người khác đã là không tệ rồi. Đương nhiên Cao Chú biết rõ điều này. Chẳng qua là đang diễn mà, khoa trương chút mới có hiệu quả.

Tiêu Nam nửa tin nửa ngờ: “Làm sao mà tôi biết được anh có nói thật hay không?”

Gần một tháng sớm chiều ở chung Tiêu Nam đã sớm biết bình thường Lục Tự không giao du với ai cả. Địa điểm hoạt động chỉ giới hạn ở nhà và phòng làm việc cùng đoạn đường giữa hai nơi mà thôi.

Nói đến những người chăm chăm nhìn anh ấy, trừ mình ra thì đúng thật là Tiêu Nam không thấy có những người khác.

Cao Chú dịch sát lại Tiêu Nam, cười nhẹ một tiếng. Cái gương mặt non choẹt kia lại có chút xấu xa, “Chẳng phải cậu thử chút là biết được hay sao?”

Anh đây chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, cái tảng đá Lục Tự kia có lẽ cậu có thể nắm chặt được anh ấy.

Cao Chú thầm nghĩ.

Vẻ mặt Tiêu Nam không thay đổi, yên lặng không nói.

Chỉ chốc lát sau Lục Tự vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một cảnh hai người ngôi trên ghế sô pha trong tư thế có chút kỳ quái.

Đây là… Chuyện gì đã xảy ra? Lục Tự còn chưa thấy Tiêu Nam lạnh lùng bao giờ, nhưng nghĩ đến Cao Chú ham vui thích diễn trò nên cũng hiểu Tiêu Nam bị lừa rồi.


Lục Tự không nghĩ suy mà đi thẳng đến, kéo giãn khoảng cách đang gần xít lại giữa hai người ra, “Cao Chú cậu đừng có làm hư Tiểu Nam. Cậu ngồi chơi. Tiểu Nam đi làm điểm tâm với anh.”

Tiêu Nam đáp ứng đứng dậy. Đi đến cửa phòng bếp rồi lại theo bản năng quay đầu nhìn một cái, thấy được nụ cười đầy ý vị của Cao Chú.

Kỳ kỳ quái quái.

Hai vợ chồng nhà bán đồ ăn sáng đã đi du lịch từ mấy ngày trước. Lục Tự không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay. Mọi ngày anh chạy bộ về rồi bữa sáng đã xong hết rồi thì cậu nhóc mới rời giường. Vậy mà hôm nay mới sáng sớm ra đã phải nghênh đón Cao Chú đã đành, đến cậu nhóc cũng không ngủ nữa.

Vì không muốn Cao Chú quấy rầy cậu nhóc, Lục Tự đưa ra một quyết định sáng suốt.

Để Cao Chú tự chơi một mình đi, dù sao y cũng dễ quen thân, đến đâu cũng không sợ người lạ.

***

Hôm nay không đến studio. Lục Tự làm bữa sáng cũng thong thả hơn nhiều.

Cũng chẳng bận tâm phòng khách còn có một người khác đang ngồi. Xào chút đồ ăn rồi lại gắp một ít để Tiêu Nam nếm thử.

“Cao Chú cũng khá ham vui, nếu vừa nãy cậu ta nói cái gì xàm xí thì cậu cũng đừng để ý quá.”Lục Tự nhẹ giọng nói, thanh âm trầm thấp vang vọng quanh căn bếp.

Vốn Tiêu Nam đang mải nghĩ làm thế nào để nắm chắc trái tim Lục Tự, nghe thấy vậy đôi tai tê rần, chột dạ gật đầu một cái.

Mặc kệ Cao Chú nói thật hay giả thì cậu và Lục Tự ở chung dưới một mái nhà, cận thủy lâu đài là điều tất nhiên.

Còn có thể lấy được mặt trăng(1) hay không, còn phải dựa vào nỗ lực của cậu.

Sau khi ăn sáng xong Cao Chú cũng không ở lại lâu. Lần này hắn tới ngoại trừ xem tình hình gần đây của Lục Tự ra thì cũng không có việc gì. Y cứ như một bà mẹ già mà dặn Lục Tự hết chuyện này đến chuyện khác rồi mới khệnh khạng rời đi.

Trước khi đi Cao Chú nắm bắt cơ hội thì thầm với Tiêu Nam vài lời, “Lục Tự đối với cậu rất đặc biệt, cậu vẫn còn cơ hội đó. Anh bạn nhỏ cố gắng lên, lần sau gặp mặt nói không chừng tôi phải đổi giọng gọi cậu là chị dâu đó.”

Tai Tiêu Nam nóng rực, ngượng ngùng cúi gầm đầu xuống không để ý lời trêu đùa của Cao Chú.


Nhưng trong lòng nghĩ, anh còn chẳng thèm gọi Lục Tự một tiếng anh mà lại muốn gọi chị dâu, nào có dễ dàng như vậy.

Lục Tự và Tiêu Nam cũng không thích nơi đông người. Nếu không đến văn phòng thì hai người sẽ làm ổ trong nhà cả ngày.

Đầu tiên là sắp xếp mấy túi to túi nhỏ Cao Chú mang đến. Xong tiện thể tổng vệ sinh. Sau khi xong hai người cùng nhau xem phim. Rồi lại đi siêu thị một chuyến để về nhà nghiên cứu mấy món mới.

Lúc rảnh rỗi thường trôi rất nhanh.

Tiêu Nam nhìn trăng sáng trên bầu trời mà thầm nghĩ.

Trăng rất sáng, bánh Trung thu ăn rất ngon. Trung thu đầu tiên không có mẹ cũng là lần đầu tiên đón Trung thu cùng anh Lục đã sắp hết rồi.

Đều nói Mười lăm trăng sáng Mười sáu trăng tròn, Tiêu Nam chẳng nhìn ra được khác ở chỗ nào. Lục Tự thì ngược lại, đột nhiên có linh cảm nên chạy đến thư phòng vẽ một chút.

Tiêu Nam: “…”

***

Cuối thu tiết trời dần lạnh, chăn điều hòa(2) đã được giặt sạch cất đi. Thay vào đó là một tấm chăn bông mỏng. 

Dù là như vậy nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất lớn.

Sau khi chúc nhau ngủ ngon hai người cũng không nói gì nữa. 

Bình thường sau khi Lục Tự nằm xuống sẽ vào giấc rất nhanh. Còn đêm nay Tiêu Nam không buồn ngủ chút nào.

Bên tai là hô hấp trầm ổn của Lục Tự, trong đầu thì lặp đi lặp lại lời Cao Chú nói với cậu. Thiên thần và ác ma bắt đầu gây gổ ở trong lòng cậu.

Thiên thần với lời nói chính nghĩa: “Anh Lục đối tốt với cậu như vậy, cậu không thể ỷ vào anh ấy hiền lành mà không xem tâm nguyện của anh ấy.”

Ác ma lại ra sức phản đối: “Sống chung cũng đã sống rồi, còn ôm nhau nhiều lần như vậy. Anh Lục ngày nào cũng ghẹo mình, cưng chiều mình, chắc chắn là có ý với mình.”

Thiên thần: “Chờ anh Lục thật lòng yêu cậu rồi mới ôm ôm hôn hôn…”

Ác ma: “Không chủ động một chút sao anh Lục có thể biết tâm tình của cậu hả?”

Thiên thần: “Phải rụt rè chút, để anh Lục tự phát hiện ra mới tốt.”


Ác ma: “Con trai muốn yêu đương thì phải chủ động công kích!”



Thiên thần thất bại thảm hại.

Tiết Trung thu phải đoàn tụ.

Ánh trăng mờ ảo, tay Tiêu Nam đặt trong chăn nắm chặt thành nắm đấm. Đấu tranh một hồi, cậu chầm chậm dè dặt dịch người một chút, lại cảm thấy chưa đủ mà dịch tiếp hai lần.

Khoảng cách ngân hà ở giữa đã biến mất, hai tấm chăn là khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Tiêu Nam quyết tâm, nhìn dung nhan Lục Tự đang an tĩnh ngủ, nhẹ nhàng mở miệng.

“Anh Lục, em lạnh, em muốn ôm anh ngủ có được không?”

Người đang ngủ sẽ không đáp lời, Tiêu Nam đợi một giây lại nói tiếp: “Em coi là anh đồng ý đó.”

Lật tấm chăn đang đắp trên người ra, Tiêu Nam vừa để ý vẻ mặt Lục Tự vừa chui vào chăn của anh.

Lục Tự nằm mơ, mơ về lúc mình chưa bị cha mẹ bỏ rơi, anh có một con thỏ bông lớn, anh thích nhất là tối nào cũng ôm nó ngủ. Trong mơ màng Lục Tự như mò tới con thỏ của anh, vì vậy vươn tay chụp tới, thỏ đã nằm trong ngực anh.

Kỳ lạ là con thỏ bông này như bị giật mình khẽ run một cái, Lục Tự ôm chặt hơn một chút, nhè nhẹ vỗ lên lưng nó, rủ rỉ nói: “Đừng sợ, ôm ôm.”

Một đêm ngủ an lành.

Hết chương 18.Tác giả có lời muốn nói:[I] Chú (注): Trích từ bài thơ《Cảnh long tứ niên xuân từ hải》nhà thơ Tống Chi Vấn thời Đường.Ý câu thơ: Nơi mênh mông hoang vu kề cận, Ngày trở về mưa đổ muôn sông.Chú 澍: Mưa đúng lúc.Lục Nhất giẫm đuôi phát đường cho các bé dễ thương nè~

Chú thích:

(1) Cùng với câu trên, đầy đủ là Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Ý là tòa lầu gần sông hồ sẽ được ánh trăng rọi đến trước. Nhất cự ly í các bợn.

(2) Chăn điều hòa:


//
Chăn điều hòa NĐ 18Chăn điều hòa NĐ 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui