Lục Tự ngây ngẩn nhìn hai quyển sách kia. Anh nhớ đến những lần gặp gỡ hơn mười ngày liền đầu tháng kia, đến tột cùng là tình cờ trùng hợp hay là trăm phương ngàn kế?
Lúc ấy cậu nhóc nói tìm người thân hẳn không phải là nói dối. Huống chi lúc thấy cậu ấy chật vật cũng là anh mở miệng trước, em ấy còn khá sợ sệt, không phải là có thể liệu trước được hành động của mình đó chứ?
Có thể là cậu ấy chỉ là đọc sách của anh rồi quên mất tác giả? Chuyện này thì đúng là bình thường, đối với một quyển sách thì người ta thường có xu hướng tập trung vào tựa đề và câu chuyện của nhân vật hơn là một cái tên tác giả nho nhỏ được in trên trang bìa.
Nhưng nếu cậu nhóc đã sớm biết LX là mình vậy tại sao chưa bao giờ đề cập đến chứ?
“Anh Lục có chuyện gì vậy?” Vốn Tiêu Nam đang sửa soạn quần áo trong tủ rồi chuẩn bị lấy vali thì thoáng thấy Lục Tự đứng bên cạnh không nói một lời. Nhìn theo tầm mắt Lục Tự, Tiêu Nam như ngừng thở. Hai quyển sách kia…
Vừa rồi cậu một lòng nghĩ đến chuyện nghỉ học nên quên mất mấy quyển sách. Trái tim Tiêu Nam đập loạn, cậu muốn nói gì đó nhưng tựa như có cái gì mắc kẹt trong cổ họng khiến cậu không thể nói lên lời.
Lục Tự định thần lại, cười với Tiêu Nam, “Không sao, anh nhìn thấy sách trên giá sách của cậu, không ngờ là cậu cũng đọc sách của anh.”
Rõ ràng giọng điệu của anh rất bình thường vậy mà Tiêu Nam lại nghe ra có sự lạnh lùng, có thể còn có mấy phần suy đoán.
Chủ động giải thích và bị buộc giải thích, khái niệm và kết cục đều khác nhau hoàn toàn.
Khoảng thời gian này sớm chiều ở chung với Lục Tự đúng là nhẹ nhàng đối với Tiêu Nam. Lục Tự vẫn luôn ôn nhu với cậu như vậy, bao dung và sủng ái tuyệt đối dành cho cậu.
Cậu đắm chìm trong sự cưng chiều tốt đẹp này mà quên mất mình đang bị che đậy bởi toàn điều giả dối.
“Anh Lục, thật ra thì em——” sớm biết anh từ lâu rồi.
Đang lúc nói chuyện, Lục Tự đã vươn tay ra lấy quyển《 Dư kiếp 》rồi mở trang bìa ra.
Đập vào mắt là nét bút máy ký tên rồng bay phượng múa “LX”, Lục Tự tròn mắt nhìn, cười nói: “Không ngờ còn là bản ký tên đó, anh nhớ lúc đó chỉ ký có ba mươi bản thôi.”
Tiêu Nam rối bời, theo bản năng đáp: “Cái này khó cướp lắm đó.”
Lục Tự không thuộc nhóm nổi tiếng nhất trong giới văn học mạng. Hơn nữa anh chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng và cũng không tham gia mấy sự kiện ký tặng. Ngay cả những cuốn sách cần ký tên đều là nhà xuất bản gửi đến văn phòng của anh.
Nhưng chính là một Lục Tự không nổi danh như vậy thì cũng có một nhóm người hâm mộ trung thành.
Thời điểm dự kiến phát hành《 Dư kiếp 》, trừ năm bản ký tên rút số trúng thưởng ra thì tổng cộng cũng chỉ có ba mươi cuốn được ký, vừa so nhanh tay vừa đo vận khí. Vận khí của Tiêu Nam đúng là không tốt, rút số không đến lượt, cũng chẳng đủ nhanh tay. Cuối cùng cũng phải gian nan mua lại một quyển từ người khác với giá cao hơn nhiều. Bình thường thương tiếc không thôi, mở sách ra cũng phải cẩn thận.
Bây giờ nhớ lại lúc trước khóc lóc van nài quấy rầy người kia một tuần trời mới lấy được bản《 Dư kiếp 》có chữ ký này, Tiêu Nam chỉ thấy tràn đầy tự hào.
Hiển nhiên Lục Tự không nghĩ đến Tiêu Nam sẽ trả lời như vậy. Anh một mực coi viết văn là sở thích, có linh cảm thì viết, không có thì sẽ gác lại một thời gian. Anh hy vọng mỗi việc mình làm đều vì vui vẻ. Anh viết văn sẽ có được một cảm giác hạnh phúc, thích nhìn những nhân vật mà anh khắc họa trở nên sống động. Anh không thích giao lưu với người khác nên từ chối tất cả lời mời, không tham gia hoạt động cũng không dự họp hội nghị.
Anh thường cảm thấy mình là một người vô cùng ích kỷ, cũng tự thấy bản thân không có ưu điểm gì, cũng chẳng thú vị. Giống như một con chim trong lồng, rõ ràng là khó mà thoát khỏi trói buộc, nhưng anh cam nguyện vào trong đó.
Viết văn là vì mình vui vẻ, việc xuất bản cũng không tính toán gì. Trước không bàn đến quyết định các loại hợp tác chi tiết, còn phải chuẩn bị khá nhiều việc, có khi thậm chí phải sửa cả nội dung tác phẩm. Anh luôn từ chối ký tên lên sách, nhưng mấy người làm ăn kia dày vò nhiều quá nên anh đành thoái thác đến sau cùng, ký tên ba mươi bản đã là lằn ranh thấp nhất của đối phương.
Anh không nghĩ đến thật sự sẽ có người đồng ý vì một cái chữ ký mà đi nằm vùng tranh bản phát hành trước. Anh cũng không hiểu rõ những điều này.
Cho nên khi nghe Tiêu Nam nói anh vô cùng ngạc nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc anh đã có thể chấp nhận sự thật như vậy.
Anh đã nghe thấy chính mình nói: “Nếu như cậu thích, lần xuất bản tới sẽ ký tên cho cậu đầu tiên.”
Hiện nay tiến độ xuất bản của Lục Tự đã chắc đến tám chín phần. Không ngoài dự liệu thì trong một tháng tới sẽ bàn chuyện xuất bản với biên tập.
Trong lòng Tiêu Nam run lên, tựa như nghe được một tin trọng đại, nhất thời không kịp phản ứng lắp ba lắp bắp nói: “Anh Lục, thật—— có thật không? Em, em sẽ giữ gìn thật tốt!”
Cho nên… Chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua rồi hả??
Nhưng dù vậy Tiêu Nam vẫn thầm hạ quyết tâm tìm thời gian để thẳng thắn với anh Lục.
“Được rồi, thu dọn đồ đạc đi.” Lục Tự vẫn như cũ mà nói chuyện với Tiêu Nam.
***
Thủ tục bảo lưu làm rất thuận lợi. Chủ nhiệm viện cũng không có ý kiến gì với “nguyên nhân đặc biệt” của Tiêu Nam, ký tên đóng dấu vô cùng nhanh gọn.
Cuộc sống lại như trở về với quỹ đạo lúc ban đầu. Buổi sáng hai người sẽ đến studio, đến chiều thì ở nhà, mỗi ngày làm chút món ăn vặt, thỉnh thoảng xuống dưới nhà đi dạo.
Ngày tháng như nước lặng lờ trôi, nhưng cũng nuôi dưỡng tâm hồn.
Tiêu Nam vẫn hay làm nũng rồi ôm chầm lấy anh như cũ. Lục Tự bất lực đồng thời cũng đối tốt với cậu không cần nguyên tắc.
Tháng Chín đến một cái, cây ngô đồng già đối diện Đào Cảnh Uyển bắt đầu đổ cơn mưa lá rụng. Từng phiến lá vàng theo gió rơi xuống phủ kín mặt đất, đẹp như thi như họa.
Năm nay Trung thu đến sớm, vào ngày 13 tháng 9.
Chiều hôm trước Trung thu, Lục Tự dẫn Tiêu Nam đi trung tâm thành phố và sắm thêm rất nhiều thứ. Lục Tự còn mua cả một hộp bánh Trung thu, đủ các vị.
Đáng tiếc trời không đẹp lắm, trên đường về lại mưa. Sau mấy lần liền ra ngoài vào ngày mưa thì sự bài xích của Lục Tự cũng đã giảm bớt. Nhưng những biến đổi tâm trạng vô cùng nhỏ đó đã bị Tiêu Nam bắt gặp.
Hiếm thấy Tiêu Nam không ngủ khi ngồi xe, thiếu tập trung mà vừa nhìn đường vừa nhìn Lục Tự.
Ngắm Lục Tự từ khoảng cách gần này đúng là đã con mắt. Gò má Lục Tự đẹp quá thể đáng, sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, trên trán có rịn chút mồ hôi, ánh mắt thâm thúy giờ đây đang chăm chú nhìn phía trước.
Một người đàn ông đẹp như vậy mà hết lần này đến lần khác cứ trời mưa là nhăn mày.
Trực giác mách bảo Tiêu Nam rằng trời mưa không phải là một điều tốt với Lục Tự. Rất có thể còn gợi nhớ ra một số ký ức không đẹp nào đó.
Cậu rất muốn biết quá khứ của Lục Tự, nhưng lại không đành lòng vạch trần những vết sẹo cũ của anh.
Hết chương 16.Tác giả có lời muốn nói:
Càng viết càng ngắn, tác giả ngốc mấy ngày nay bận quá huhu. Ngày mai lấp bù, đảm bảo không phải hố ~
Cảm ơn đã ủng hộ, cúi đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...