Ngày hôm sau lúc 11:30, tại studio LX đúng giờ đón tiếp vị khách hàng đến lấy tranh.
Lúc ấy Tiêu Nam vẫn còn chìm đắm vào bản thảo thiết kế của cậu, Lục Tự cũng tương tự mà mải vẽ tranh sơn dầu.
Giây phút tiếng gõ cửa vang lên kia, hai người cùng đồng thời ngẩng đầu, thì thấy một người đàn ông cường tráng cao lớn bước vào.
Lục Tự nheo mắt, cảm thấy người này khá quen mắt nhưng lại không nhớ ra được mình có biết hay không.
Người đó thấy gương mặt Lục Tự thì kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, miệng hơi hé ra. Sau lại cảm thấy như vậy hơi bất lịch sự nên bước nhanh đến trước mặt Lục Tự, hưng phấn nói: “Ha, Lục Tự đó à? Bạn cũ đã lâu không gặp.”
Bạn cũ??
Ý nghĩ này đồng thời đều xuất hiện trong đầu Lục Tự và Tiêu Nam. Người trước thì nhíu mày cố gắng nhớ ra người bạn cũ này là ai, còn người sau thì lại chủ động đi rót ly nước cho người đàn ông.
Người đàn ông để ý đến vẻ mặt của Lục Tự lại nghĩ đến tính cách của anh, đành mở miệng cho hai người kia một bậc thang đi xuống, “À thì, tôi cũng thay đổi nhiều như vậy cậu không nhận ra đúng không? Tôi là Tống Kỳ, hồi học trung học ngày nào tôi cũng đi thu vở bài tập của cậu đó.”
Khi nghe Tống Kỳ nói Lục Tự cũng đã nhớ ra, hồi năm lớp 11 Tống Kỳ là lớp phó học tập, ngày ngày đều thu vở bài tập. Thật ra khi đó mỗi tổ đều có tổ trưởng riêng nhưng vì tính cách của Lục Tự, thêm nữa anh lại ngồi ở bàn cuối cùng nên tổ trưởng thường cố ý không thu bài tập của anh, cuối cùng đều là Tống Kỳ đến thu vở.
Tống Kỳ, hắn ta cũng coi là số ít người ở trong lớp có thể nói vài câu với Lục Tự.
Đến năm lớp 12, Lục Tự đi học vẽ nên thường không đến trường, sau khi tốt nghiệp cứ thế mà chẳng liên lạc với bất kỳ bạn học nào.
Không ngờ nhiều năm sau, bạn học cũ lại mua tranh ở chỗ anh, hơn nữa còn là… kỷ niệm chín năm mối tình đầu??
Lục Tự cũng không chú ý tình cảm của người khác. Hình như… năm lớp 10 Tống Kỳ đã có bạn gái, bình thường thật sự rất hay khoe kể. Bây giờ tính lại đúng là vừa tròn chín năm.
“Tôi nhớ rồi, cậu là lớp phó học tập.”
Lục Tự cười cười mời Tống Kỳ đến ngồi ghế sô pha, vừa vặn Tiêu Nam bưng hai ly nước ra đặt trên bàn trà rồi nhẹ giọng nói với Lục Tự, “Anh Lục, hai người nói chuyện nhé. Em đi vẽ tiếp đây.”
Dứt lời, lại khẽ mỉm cười với Tống Kỳ.
Tống Kỳ nhìn thiếu niên xinh đẹp này, cũng cười đáp lại. Quay đầu hỏi Lục Tự: “Lục Tự, cậu nhỏ này là học trò của cậu à?”
“Không phải.” Lục Tự lắc đầu, cũng không định tiếp tục nói về Tiêu Nam với Tống Kỳ.
Tống Kỳ là một người rất cởi mở, EQ cũng cao. Thấy thế thì cũng chủ động chuyển đề tài, “Ban đầu lúc tôi đặt vẽ tranh cũng là được bạn giới thiệu. LX, tôi vẫn không thể ngờ rằng đó là cậu. Nếu không phải hôm nay đến lấy tranh thì không biết sau này còn có thể gặp lại hay không.”
Nhưng Lục Tự lại là người không giỏi giao thiệp lại có chút chướng ngại về giao tiếp. Dù người trước mặt này là bạn anh thì cũng không có cách nào chịu được sự nhiệt tình kiểu này.
Anh uống một hớp nước, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Tiêu Nam.
“Để tôi cho cậu xem tranh trước nhé.” Lục Tự đứng dậy lấy hộp giấy để ở bên cạnh bàn làm việc rồi đặt lên bàn trà. Nhẹ nhàng chậm rãi mở ra, bức tranh sơn dầu được bảo vệ hoàn hảo bên trong hiện ra.
Tống Kỳ đứng một bên hỗ trợ gỡ màng bao nilon với xốp ra, “Đúng rồi, Lục Tự, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi. Mười chín tháng sau là hôn lễ của tôi, đến lúc đó hy vọng cậu cũng có thể tới.”
“Được, chúc cậu trăm năm hạnh phúc trước.” Lục Tự lấy bức tranh ra, “Cậu xem trước đi, nếu không vừa ý chỗ nào thì giờ có thể sửa.”
Nói chuyện tán gẫu sẽ không bắt chuyện được hay là sẽ lúng túng, nhưng đối với mỹ thuật thì lại rất chuyên nghiệp.
Tống Kỳ là người ngoài nghề, nhìn một hồi cũng không thấy chỗ nào không hài lòng. Ngày hôm qua khi liên lạc với Lục Tự hắn cũng đã cho bạn gái xem qua, đúng là phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy, vô cùng thỏa mãn tâm tư thiếu nữ của cô.
Hắn xem hoài cũng chẳng nhìn ra điều gì, lại tự mình bọc lại. Rồi rút điện thoại ra muốn trao đổi cách thức liên lạc với Lục Tự.
Lục Tự từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là cũng lấy điện thoại ra để cho Tống Kỳ quét mã.
Sau đó Lục Tự trơ mắt nhìn cột liên lạc WeChat, số người liên hệ từ 9 chuyển thành 10.
Tống Kỳ không nán lại ở văn phòng quá lâu, đại khái cũng chỉ tầm 20 phút. Vậy mà phần lớn thời gian đều là hắn nói còn Lục Tự thì nghe.
Tán gẫu cũng đều là mấy chuyện vụn vặt ngày thường, nào là công việc, rồi chuyện gia đình. Có lẽ là biết quan hệ giữa Lục Tự với bạn bè hồi trung học ra sao nên Tống Kỳ cũng không nhắc đến họ.
Sau khi Tống Kỳ rời đi, Lục Tự mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, thở ra một hơi nặng nề.
Anh cho rằng bản thân với Tiêu Nam sống chung tự nhiên như vậy là do chướng ngại giao tiếp của anh đã giảm bớt. Giờ đây nhìn lại, có lẽ phần lớn là do cậu nhỏ, một đứa nhỏ vừa ngoan vừa biết làm nũng thì ai có thể không thích cho được.
Có lẽ anh cần phản từ từ thoát ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, giống như mong đợi của lão Lộ vậy, đi tiếp xúc với nhiều người hơn.
Chỉ có điều đó là một con đường dài phía trước, phải đi từ từ, không nên vội vàng.
***
Tiêu Nam biết rằng cha mình đã bị kết án tù chung thân.
Buổi chiều, có cảnh sát liên hệ với cậu. Tất cả tài sản của ông Tiêu đã bị tịch thu, báo Tiêu Nam trở về lấy đi một số đồ đạc của mình.
Điều nực cười là, mấy năm qua ông Tiêu mua nhiều xe và bất động sản như vậy nhưng lại không có cái gì mang danh nghĩa của Tiêu Nam và mẹ cậu.
Suốt cả quá trình Tiêu Nam đều rất bình tĩnh, tựa như đã trải qua gió sương, trông thành thục không giống một cậu nhóc mới mười chín tuổi chút nào.
Nhưng mà Tiêu Nam chỉ dọn dẹp lác đác mấy món đồ. Một bức ảnh có mẹ và cậu, vài bộ quần áo, còn có mấy bức tranh. Những thứ khác đều không cầm theo nữa.
Ngày hôm sau, Tiêu Nam đi xử lý hộ khẩu và thẻ căn cước. Do không có giấy tờ nhà đất nên không làm được sổ hộ khẩu. Cuối cùng, Tiêu Nam chuyển vào hộ khẩu của Lục Tự, lấy danh nghĩa em trai nuôi.
Rõ ràng là một chuyện vui nhưng Tiêu Nam lại có vẻ không vui nổi.
Cậu sợ Lục Tự thật sự chỉ coi cậu là em trai.
Học kỳ mùa thu của đại học Ninh Thành bắt đầu vào đầu tháng Chín. Tiêu Nam định về trường trước mấy ngày để làm thủ tục nghỉ học, tránh về chậm quá trong trường lại nhiều người lời ra tiếng vào.
Năm nhất năm hai đại học nhiều người biết chuyện cậu là con trai Phó thị trưởng Ninh Thành, ngay cả chủ nhiệm viện khi nhìn thấy cậu cũng hòa ái hơn một ít.
Nhưng vì yêu cầu đặc biệt của “ông Tiêu”, từ trước đến giờ cậu đều độc lai độc vãng. Đến cả bạn học ở cùng ký túc xá cũng không thể tiếp xúc. Sau đó dần dần có lời bàn tán nói cậu mắt cao hơn đầu không để ai vào trong mắt, nói cậu ăn mặc hàng hiệu tỏ thái độ với bạn bè. Những lời đồn thổi này cũng không lưu truyền rộng rãi mấy nhưng vẫn có ảnh hưởng. Dù cho cậu không nói hay làm bất cứ điều gì thì cũng có rất nhiều người chỉ tình nguyện tin vào chuyện mình nghe được.
Mà bây giờ Phó thị trưởng đã ngã ngựa, trong thời điểm này mỗi người mười ý. Chủ nhiệm viện chủ động liên lạc với cán bộ hướng dẫn của Tiêu Nam rồi để họ tự liên lạc với cậu. Lời ra lời vào đơn giản chính là sự kiện này có ảnh hưởng như thế nào thế nào.
Nói tóm lại, biện pháp tốt nhất chính là Tiêu Nam chủ động nghỉ học.
Cán bộ hướng dẫn của Tiêu Nam là một thanh niên mới tốt nghiệp được mấy năm, tên Đỗ Thần, vóc dáng trung bình, có đeo một cặp kính gọng đen. Anh ta phụ trách hướng nghiệp cho sinh viên ở Ninh Đại, đây cũng là lần đầu tiên anh ta là cán bộ hướng dẫn. Đỗ Thần luôn đối xử bình đẳng với các sinh viên, cảnh cáo một số sinh viên có tác phong thiếu nghiêm túc, cũng tự mình đi tìm Tiêu Nam nói chuyện muốn cậu có thể hòa hợp với các bạn học khác. Mặc dù không hiệu quả lắm nhưng đúng là có tâm.
Thời điểm nhận được điện thoại của chủ nhiệm viện, Đỗ Thần đã phản đối kịch liệt nhưng anh ta là người thấp cổ bé họng có thể làm được gì. Thậm chí anh ta cũng nghĩ đến việc lùi một bước, để Tiêu Nam tạm nghỉ học một năm, chờ sóng gió trôi qua thì lại tiếp tục trở về trường.
Cả hai đều nhân nhượng một bước đưa đến kết quả là hỏi ý kiến Tiêu Nam, xem cậu muốn thôi học hay bảo lưu.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Tiêu Nam không chút do dự mà chọn vế trước.
Ngày trở lại trường, Tiêu Nam dậy từ sớm, Lục Tự cũng không đi chạy bộ buổi sáng nữa. Đại học Ninh Thành và Đào Cảnh Uyển, một nơi ở thành Bắc một nơi ở Thành Nam, ngang qua toàn bộ trung tâm thành phố Ninh Thành.
Vì để tránh tắc đường, 7 giờ hai người đã xuất phát. Kết quả chưa được mấy phút trời bất ngờ đổ mưa to, không tắc đường là chuyện không thể, chỉ hy vọng là không bị kẹt quá lâu.
Tất nhiên trời mưa ảnh hưởng rất lớn đến giao thông. Đến khi Lục Tự lên đường cao tốc cũng đã mất gần một tiếng đồng hồ.
Từ khi trời đổ cơn mưa tâm trạng Lục Tự trở nên phiền não. Nhiều năm qua anh đã cố gắng tránh ra ngoài khi trời mưa, cũng không ngờ rằng dự báo thời tiết đã nói là trời đẹp vậy mà mưa to nói đến là đến, không cần biết đúng sai gì cả.
Người khác nghĩ đến trời mưa là liên tưởng đến mấy thứ lãng mạn trong mưa gì đó hay là không khí mát mẻ này nọ. Nhưng anh sẽ chỉ nghĩ đến bùn đất dính dấp, thân thể lạnh cóng, và cả sự tuyệt vọng không biết đi đâu về đâu.
Trong xe khúc dương cầm vẫn vang vọng, Tiêu Nam lại đã ngủ rồi.
Lục Tự rũ bỏ những ký ức không tốt đẹp ra khỏi tâm trí, nghiêng đầu nhìn Tiêu Nam đang ngủ say ở bên. Anh vặn nhỏ âm lượng, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn chút.
Mưa to một hồi thì nhỏ hơn chút, nhưng cũng không ngớt hẳn. Tiếng mưa rơi rào rào như một mực sóng đôi với Lục Tự, cho đến tận khi anh dừng xe ở bãi xe gần Ninh Đại.
Tiêu Nam tỉnh dậy cả người sảng khoái, tựa như nỗi phiền muộn khi trở về trường kia đã bị cơn mưa cuốn trôi.
Lục Tự đi theo Tiêu Nam đến trước phòng làm việc của cán bộ hướng dẫn.
Năm đó Lục Tự cũng là sinh viên Học viện Nghệ thuật ở Ninh Đại, nói là đi theo Tiêu Nam không bằng bảo là dẫn Tiêu Nam đi thì đúng hơn.
Trước kia anh cũng có đến văn phòng dành cho cán bộ hướng dẫn mấy lần rồi. Mặc dù sau khi tốt nghiệp đến giờ cũng đã xấp xỉ ba năm không trở lại nhưng vẫn là quen đường quen nẻo mà đến.
Phòng làm việc của Đỗ Thần là phòng 202 ở trên tầng hai. Trước đó Tiêu Nam cũng đã nói với anh ta rằng sẽ có anh trai đi cùng. Bây giờ Đỗ Thần đang chờ ở trong phòng làm việc.
Sau khi gõ cửa, Lục Tự cũng đi vào phòng làm việc.
Tiêu Nam nhỏ giọng chào thầy một tiếng. Có lẽ là bệnh chung của đám học trò, khi đối mặt với giáo viên sẽ không tự chủ mà trở nên thành thật. Tiêu Nam cũng không ngoại lệ.
Đỗ Thần đứng dậy, rót trà cho Lục Tự và Tiêu Nam rồi vào thẳng vấn đề nói về chuyện nghỉ học của Tiêu Nam.
Đỗ Thần vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, Tiêu Nam là một bạn nhỏ có thiên phú. Tuổi còn nhỏ, hai năm ở trường học tính cách hướng nội, đúng mực nhưng thành tích rất tốt, rất nhiều giảng viên trong khoa đều khen cậu không ngớt.
“Tiêu Nam, tôi thật hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ lại một chút. Xã hội bây giờ năng lực là chủ yếu, trình độ học vấn cũng là điều tất yếu. Rất nhiều công ty khi tuyển người mới nếu không đủ trình độ học vấn sẽ trực tiếp loại thẳng. Điều này thật sự bất lợi đối với cậu.”
Tiêu Nam bưng ly nước bằng hai tay, an tĩnh lắng nghe.
“Đại học là một ngưỡng cửa quan trọng trong cuộc sống, tại đây người ta đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng có thể làm thay đổi cả cuộc đời của người đó. Tiêu Nam, cậu đã chuẩn bị sang năm ba rồi, chương trình học cũng không còn nhiều lắm. Nhưng đối với phát triển sự nghiệp của cậu sau này khẳng định có sự hỗ trợ rất lớn. Trước không bàn đến việc cậu hoàn toàn không có nghĩa vụ phải nghỉ học, coi như cậu bảo lưu một năm thì sau khi trở lại nếu như không muốn ở trong ký túc xá của trường thì cũng có thể xin với học viện. Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.”
Đỗ Thần tận tình khuyên bảo, phân tích ưu nhược một số tình huống nhằm hy vọng Tiêu Nam có thể thay đổi quyết định.
Kết quả anh ta không đợi được câu trả lời của Tiêu Nam mà lại là Lục Tự.
“Thầy Đỗ, trước đó tôi có tra cứu tài liệu, sinh viên chủ động thôi học có thể bảo lưu học bạ một năm đúng không?”
Đỗ Thần và Tiêu Nam cùng đồng loạt nhìn Lục Tự. Người trước như là mới tỉnh khỏi mộng, mạnh mẽ vỗ đùi một cái, “Đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ đến điều này chứ! Nếu như Tiêu Nam thôi học thật thì chỉ cần trong một năm vẫn có thể xin trở lại trường mà!”
Còn người sau thì yên lặng há hốc miệng, đầu óc quay cuồng nghĩ anh Lục tra cứu lúc nào thế? Anh Lục không hy vọng cậu nghỉ học hay là thế nào?
Lục Tự nhìn Tiêu Nam nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nam, giờ quyền lựa chọn là của cậu. Thôi học, tạm nghỉ hay không nghỉ học đều do cậu quyết định. Bọn anh sẽ không bắt ép cậu quyết định điều gì. Cậu chỉ cần là chính cậu, cậu có thể rời xa tất cả những người và sự việc khiến cậu không vui.”
Là chính mình, phàm là những chuyện hay người khiến mình không vui đều có thể cách xa mình. Năm đó ông Lộ nói những lời này, đến bây giờ Lục Tự lại dành để nói với Tiêu Nam.
Bọn họ đều phải làm chính mình.
Hốc mắt Tiêu Nam ửng đỏ, bàn tay nắm chặt. Qua một hồi mới chậm rãi mở miệng, “Anh Lục, cảm ơn anh. Thầy Đỗ, cũng cảm ơn thầy. Em nghĩ xong rồi, em xin nghỉ học một năm.”
Rốt cuộc Đỗ Thần có thể thả lỏng tâm tư. Chỉ cần không từ bỏ là tốt rồi, nghỉ ngơi một năm vừa vặn có thể điều chỉnh tâm trạng một chút. “Không thành vấn đề! Về phía trường học tôi sẽ liên lạc giúp cậu. Cậu về hoàn thiện hồ sơ rồi giao cho tôi là được.”
“Cảm ơn thầy, em muốn về ký túc xá thu dọn đồ đạc có được không ạ?” Tiêu Nam hỏi.
Còn chưa đến thời gian chính thức vào năm học mới, mặc dù dì quản lý ký túc xá đã trở lại nhưng có cho vào ký túc hay không cũng là cả một vấn đề.
Hôm nay Đỗ Thần hoàn thành nhiệm vụ đang vui mừng không ngớt, khoát tay nói: “Đi đi đi, tôi đi nói với dì một tiếng.”
Tiêu Nam nói cảm ơn lần nữa. Lúc ra cửa Lục Tự cũng nói lời cảm ơn với Đỗ Thần.
Đỗ Thần không biết Tiêu Nam từ đâu lòi ra một người anh trai. Nhưng nhìn tình hình này so với trước kia Tiêu Nam trông sáng sủa hơn nhiều, vậy cũng coi như là chuyện tốt.
Một bên khác, sau khi Tiêu Nam ra khỏi cửa đi thẳng về phía trước thì vẫn luôn giữ khoảng cách hơn một mét với Lục Tự.
“Tiểu Nam, cậu giận à? Anh xin lỗi đã tự tiện quyết định thay cậu, không thương lượng với cậu.” Lục Tự bước nhanh hơn, cùng sóng vai với Tiêu Nam.
Tiêu Nam cúi đầu thật thấp, “Không giận, em không giận đâu. Em biết anh Lục muốn tốt cho em, em biết mà.”
Cậu sẽ không nổi giận, ít nhất là sẽ không giận Lục Tự. Cậu chỉ biết giận mình, giận bản thân không đủ ưu tú, để cho Lục Tự nhìn mình như nhìn một đứa trẻ vậy.
Cậu phải lớn nhanh hơn một chút, cậu muốn để Lục Tự nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Ký túc xá nam ở Ninh Đại là phòng bốn người. Giường trên bàn dưới, thiết bị đầy đủ. Còn có nhà vệ sinh riêng, tổng thể trình độ vượt xa một số trường đại học trong nước.
Vì hai tháng không có người ở nên khắp phòng đều bám một tầng bụi mỏng.
Tiêu Nam ở giường số ba, nhìn xung quanh phòng ký túc thì đồ đạc của cậu là chỉnh tề nhất. Trên bàn có bày rất nhiều đồ đặc trưng của cậu, giống với bày trí ở nhà, đều tuân theo một quy luật nhất định.
Lúc nhìn đến kệ sách, tầm mắt Lục Tự dừng lại. Anh nhìn thấy hai quyển sách vô cùng quen thuộc.
—《 Tro cát 》và 《 Dư kiếp 》 tác giả… LX.
Đây là sách xuất bản của anh.
Là trang bìa do anh thiết kế, là chữ trong tên của anh, không ai có thể quen thuộc hơn anh cả.
Mà giờ đây, hai quyển sách này lại xuất hiện trên giá sách của Tiêu Nam. Thậm chí còn được bọc bìa bảo vệ. Đặt chung một chỗ với mấy quyển sách giáo khoa kia lại vô cùng nổi bật và hoàn toàn xa lạ.
Này… là trùng hợp ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...