Ngô Đồng



Em muốn chạy đến gặp anh, vì anh là người em thích.

Bây giờ Tiêu Nam có thể hiểu sâu sắc ý nghĩa của những câu này.

Quán cà phê đối diện ngã tư đường, cậu lo lắng chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.

Cậu nghĩ thông rồi, chuyện đã qua không nên nhớ mãi, người kia đã bị trừng phạt, mẹ ra đi cũng coi là một sự giải thoát.

Bà ấy không cần phải chịu tra tấn nữa.

Mà cậu, sẽ mang theo hy vọng của mình và mẹ tiếp tục sống.

Quán cà phê trang trí thanh nhã rất khác biệt, phong cách nhạt màu ngược lại vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Lục Tự.

Tiêu Nam ở con đường đối diện thấy Lục Tự ngồi dựa vào cửa sổ, hình như anh ấy đang đọc sách.

Cửa sổ thủy tinh trong suốt, trong nháy mắt dường như Tiêu Nam có thể đoán được, Lục Tự muốn dễ nhìn thấy cậu nên chọn chỗ này. Nếu không với tính cách của anh ấy, sẽ tới tiệm cà phê khác hay không mà nói, chắc chắn sẽ không chọn chỗ ngồi nổi bật như vậy.

Cậu cảm thấy trái tim mình tê dại, cái cảm giác này trước kia rất ít khi xuất hiện.

Đó là một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Đây là một người thật tốt biết bao, bề ngoài anh tuấn lạnh lùng nhưng thật ra ôn nhu như gió xuân.

Tiêu Nam chưa từng nhúng vào chuyện quá khứ của anh ấy, chỉ có một lần trực tiếp tiếp xúc nhưng dần đã trở nên mơ hồ, giống như từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Lần này gặp lại bọn họ không còn là bèo nước gặp gỡ. Vốn là con đường song song, một bên lệch quỹ đạo là có cơ hội gặp nhau.


Tiêu Nam đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói với cô phục vụ một câu “Tìm người” rồi chạy thẳng đến chỗ Lục Tự ngồi.

Lục Tự đọc sách đến say mê, sách luôn để ở trong xe, anh lơ đãng nhớ tới thì lấy ra.

Là tác phẩm nổi tiếng《Người đua diều 》của Khaled Hosseini. Ánh nắng chiều đỏ rực tựa như bao trùm toàn bộ trang bìa, một con diều cô độc bay.

Trên bàn, ly cà phê uống chưa đến một phần tư đã nguội dần, phía trên vẫn còn chút ít bọt sữa. Sự hòa tan hoàn mỹ của sữa bò và cà phê khiến cho không khí chung quanh cũng lơ lửng mùi hương thơm nồng.

Cảm giác có người đến gần, Lục Tự không ngẩng đầu mà vẫn nhìn vào trang sách nói: “Chúng ta rất thích tìm nhiều lý do giải thích cho sự hèn yếu của bản thân, luôn lừa mình dối người đi tin vào những lời nói dối hoa mỹ, luôn che giấu nội tâm sợ hãi của bản thân, luôn trốn tránh hành vi phạm tội của bản thân. Nhưng sự thật là, có một ngày, chúng ta không thể không thản nhiên đối mặt với tội ác này, cho con tim mình chuộc tội.”

Chân lý thường được ẩn giấu trong những hàng chữ, chữ viết đều có ý đồ của nó, nó có thể miêu tả toàn bộ hết thảy những chuyện không thể và có thể trên thế gian.

Ngay lúc anh chuẩn bị lật sang trang mới, đối diện truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Anh Lục, em về rồi.”

Tiêu Nam đã ngồi được mấy phút rồi nhưng từ lúc đi vào đến lúc ngồi xuống lại không thu hút được một chút xíu chú ý của Lục Tự, ngược lại là cô nàng phục vụ luôn liếc qua.

Lục Tự nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đối diện, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng để thẻ kẹp sách vào rồi gập sách lại, “A, mới vừa rồi anh không để ý. Gặp ông ta rồi sao?”

Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, anh ấy nên hỏi “Nói chuyện với ông ta xong chưa?”, dù sao cũng đưa người đến cửa trại tạm giam, lại ở nơi đó đợi gần một giờ.

Có thể Lục Tự theo bản năng hỏi “Gặp rồi sao?”, tựa như nội tâm anh ấy thấy gặp hay không gặp mới là vấn đề chủ yếu.

Quả nhiên, ngay một giây sau Tiêu Nam thành thực trả lời, “Em không gặp ông ấy. Anh Lục, em xin lỗi, khiến cho anh thất vọng rồi.”

Lục Tư không có biểu hiện gì là kinh ngạc, tựa như tất cả đều nằm trong dự liệu của anh. Anh cũng không biết tại sao, tựa hồ bản thân có thể nhìn thấu ý nghĩ của đứa nhỏ này đồng thời cũng có thể hiểu được hành động của em ấy.

“Không cần nói lời xin lỗi với anh, chuyện này cậu tự quyết, cậu chỉ cần nghĩ đến bản thân là được rồi, cậu vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Đây là đạo lý lão Lộ dạy Lục Tự, anh cảm thấy dùng với ai cũng thích hợp.


Từ lúc anh dừng xe đến lúc ngồi ở chỗ này đọc sách cũng đã gần một tiếng đồng hồ. Điều này chỉ có thể nói đứa nhỏ này nghĩ thông rồi, không gặp chính là không gặp, sau này đợi cậu muốn gặp cũng không còn cơ hội.

Tiêu Nam như có điều suy nghĩ mà gật đầu, dĩ nhiên cậu hiểu đạo lý này, nhưng cậu thật lòng xem Lục Tự là người nhà nên cũng thẳng thắn với anh một chút.

“Muốn uống chút gì không?” Lục Tự vừa hỏi, cầm ly cà phê trên bàn, vừa nghĩ đến đứa nhỏ này đã ngồi đây một lúc, bản thân thì cố nói chuyện.

Tiêu Nam lắc đầu rồi lại gật đầu, một câu “Không cần đâu”  đã đến miệng đành nuốt trở vào, ngón tay chỉ cái ly trên bàn, “Em muốn uống cái này của anh.”

Lục Tự không nghi ngờ cậu ấy, đang chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ, bị Tiêu Nam ngăn lại.

“Anh Lục, không cần ly mới, em có thể uống ly của anh không? Em nếm thử một chút.”

“Cậu chắc chắn?” Lục Tự mở to hai mắt khó tin, hai người có thể uống chung một ly cà phê sao? Anh trước kia chưa từng gặp này, vì vậy hỏi lại lần nữa, “Cái ly này anh đã uống rồi, hơn nữa cũng đã nguội, cậu không ngại chứ?”

Đương nhiên Tiêu Nam không ngại, cậu mong còn không kịp.

“Em uống một hớp nhỏ thôi, được không anh Lục?”

Lục Tự cũng thật là bội phục cậu nhóc, năng lực điều tiết của bản thân quá mạnh, lúc mới đến mặt còn đầy buồn rầu, bây giờ lại bắt đầu sử dụng đại pháp nũng nịu.

Hỏi: Trẻ nhỏ trong nhà nũng nịu thì làm như thế nào?

Đáp: Cưng chiều thôi, còn đánh cho một trận được chắc?

Tiêu Nam nói được làm được, một hớp nhỏ chính là một hớp nhỏ. Nếu không nhìn kỹ còn tưởng chưa uống qua.

“Uống ngon thật đó, sữa bò thơm lắm.” Tiêu Nam chẹp chẹp miệng, nói giọng bình luận.


Ly cà phê vốn là hỗn hợp sữa bò và cà phê, nồng vị sữa bò cũng là bình thường.

Lục Tự há hốc miệng không biết nói gì, anh còn chưa tỉnh lại từ “Hai người cùng uống chung ly”. Thế giới này thật quá thần kỳ, tựa như chuyện gì xảy ra đều có thể giải thích là được.

Đứa nhỏ này mang cho anh quá nhiều kinh ngạc và mừng rỡ, từ trước đến nay anh không biết chuyện như này, bây giờ đều được trải qua từng thứ một ở nơi đây.

“Ngon thì uống nữa đi.” Anh nhạt nhẽo nói.

“Cám ơn anh Lục.” Tiêu Nam vui vẻ cầm lấy ly, cái miệng nhỏ cong lên, quai hàm hơi hướng ra, hình dáng cực giống chú chuột nhỏ ăn vụng, lại có chút thỏa mãn.

Uống được một nửa, Tiêu Nam đột nhiên hỏi: “Anh Lục, anh có cảm thấy em vô tình quá không?”

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Lục Tự vẫn hiểu ý của cậu, cuối cùng vẫn là liên quan đến cha cậu ấy.

Lục Tự lắc đầu, “Không biết, ông ta làm tổn thương cậu, cũng thương tổn người khác, theo lý người làm sai phải bị trừng phạt.”

“Mẹ em rất yêu ông ta, bà ấy rời đi một nửa trách nhiệm cũng là do ông. Bà ấy là người có lòng tự ái rất lớn, trước khi mất, bà ấy không muốn để cho em đem chuyện của mình nói cho cảnh sát, bà ấy muốn giữ một chút thể diện. Có thể coi là vậy, số tiền cha em tham ô nhận hối lộ cũng đủ để ông ta ở tù mục xương. Trước kia em còn ảo tưởng, ông ta là vì muốn cho em và mẹ có cuộc sống tốt hơn, cho nên mới bận rộn công việc. Nhưng khi mọi việc mở ra trước mắt, em có thể buông xuống nhưng không cách nào tha thứ cho ông ta.”

Giọng nói Tiêu Nam rất bình tĩnh, tựa như đang kể một câu chuyện không liên quan. Người kia đã từng cho cậu ấy tình yêu, có thể tất cả chân tình cuối cùng đều bị thời gian từng chút làm hao mòn, sau khi mọi việc sáng tỏ chỉ còn lại hận thù.

“Anh mới vừa đọc quyển sách này, 《Người đua diều》. Trong sách có nói, bị sự thật làm tổn thương chung quy vẫn tốt hơn so với bị lời nói dối an ủi.”

Lục Tự nghiêm túc an ủi cậu. Ý nghĩ này đúng lúc xuất hiện trong đầu Tiêu Nam. Đột nhiên cậu nảy sinh một loại hứng thú nghịch ngợm, tựa như con dã thú bị nhốt sâu bên trong rốt cuộc tỉnh lại, kêu gào làm chút gì đó. Cậu muốn biết khi Lục Tự bị sặc á khẩu không trả lời được, gương mặt lạnh như tờ sẽ có phản ứng gì.

Lục Tự có tức giận không? Mặt sẽ đỏ tới mang tai sao? Sẽ… xấu hổ chứ?

Tiêu Nam muốn biết, dã thú trong lòng cậu cũng muốn biết. Vì vậy cậu tỉnh táo mở miệng.

“Trong quyển sách này còn nói, có rồi lại mất đi luôn luôn đau lòng hơn là không có ngay từ đầu.”

Ánh mắt gắt gao của cậu nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tự, khát vọng nhìn một chút cũng không giống bình thường.

Chỉ thấy mặt Lục Tự lộ một thoáng xúc động, hơi nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra. Môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng, tựa hồ đang trào lên gì đó.


Lục Tự như này thật đáng yêu.

“Buổi trưa ăn ở bên ngoài đi, cậu có muốn ăn gì không?” Lục Tự nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết làm sao đáp lời của Tiêu Nam, đành lảng sang chuyện khác.

Tiêu Nam rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà phì cười, tiếng cười trong trẻo có ma lực, xóa tan mọi mây mù, “Anh Lục, anh đáng yêu thật đó.” Cân nhắc đến vấn đề hình tượng của Lục Tự, Tiêu Nam không trêu ghẹo nữa, “Chúng ta đi ăn gà Công Bảo nha?”

“Ừm.”

Hai người rời quán cà phê, Tiêu Nam quét bay tâm tình uất ức ban đầu. Thể hiện rõ cái tuổi tràn đầy sức sống này của cậu.

Ở Đào Cảnh Uyển có một quán gà Công Bảo. Lục Tự lái xe, Tiêu Nam nhắm mắt lại, kính xe mở một nửa, gió mát hiu hiu, trong cái thời tiết oi bức vô cùng thoải mái.

Hồi lâu, cậu nghe Lục Tự phát ra thanh âm trầm thấp từ tính, xen lẫn  với tiếng nhạc thư giãn trong xe.

“Vô luận cậu từng có được hay không thì đều là tự do của cậu, vẫn luôn là thế, như vậy là tốt rồi.”

Tiêu Nam nhắm mắt từ đầu đến cuối, nhưng khóe miệng len lén nhếch lên.

Quả thật rất tốt, con người trời sinh ra là tự do yêu đương.

Hết chương 10.Tác giả có lời muốn nói:

Đến với tâm nguyện của tôi: Tiêu Nam không phải là tiểu bạch thỏ ~

An lảm nhảm:

Cũng đã từng có người hỏi tôi “Đã đánh mất và chưa từng có được, cái nào đau hơn?” TvT

Tiện thể là không biết có ai để ý không nhưng mà chương này tôi đã mặt dày đi nhờ người ta edit cho:v


//
gà công bảo NĐ 10gà công bảo NĐ 10Gà Công Bảo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui