Chương 5: Cửu điện ma cung
Trong rừng đào hoa xuân tươi thắm, nữ tử cùng ta đánh đàn nhảy múa đó, tên là Thu Song.
Trên hồ xanh sen hạ nở rộ, nữ tử cùng ta chèo thuyền hái sen đó, tên là Thu Song.
Trong vườn hoa, cúc thu như gấm, nữ tử cùng ta chơi cờ thưởng hoa đó, tên là Thu Song.
Trong noãn các mai đông rực rỡ, nữ tử cùng ta uống rượu bên bếp lò đó, tên là Thu Song.
Thu Song à, là nàng ấy… Nàng ấy là bằng hữu tốt nhất của ta ở kiếp trước, bằng hữu tốt nhất…
Nhưng tại sao ánh mắt nàng ấy nhìn ta bây giờ lại xa lạ đến vậy, như ngăn cách bởi một vực thẳm rất dài rất dài, ta bước không qua, nàng ấy cũng không chịu bước tới.
Chỉ bởi vì, ta không phải Nhất Tịch sao?
Thu Song không nói gì, đưa mắt nhìn Trần Phi, ánh mắt lạnh lẽo thê lương đã xoa dịu cơn thịnh nộ của Trần Phi, tiên sinh thở dài một tiếng rồi buông tay.
Bên ngoài xe, mưa vẫn không ngớt, tí tách tí tách bên cửa sổ, đơn điệu mà bí bách.
“Ta nhớ muội ấy”, giọng nói khẽ như đang thì thầm nhưng rõ ràng muốn nói cho ta và Trần Phi nghe: “Bao nhiêu năm rồi, ta luôn nhớ muội ấy. Bất luận muội ấy đã từng làm những gì, phạm những sai lầm gì, từ bỏ bao nhiêu người… Chàng không thể không thừa nhận những người nhớ muội ấy nhiều hơn. Nhất Tịch là người như vậy, muội ấy khiến người ta hận mình, nhưng càng hận lại càng yêu muội ấy hơn.
Nàng ấy ngước mắt, thần thái cương quyết: “Chỉ cần chàng từ bỏ, muội ấy có thể tái sinh”.
Trần Phi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi từ từ cong lên, vừa như mỉa mai vừa như đau đớn.
“Ta không làm được”. Tiên sinh chậm rãi nói: “Lấy mạng Tiểu Khê đi đổi mạng nàng ta, ta không làm được”.
Tay ta vô thức nắm chặt vạt áo mình. Mạng của ta…
Trong mộng cảnh hoang đường nhất, kỳ lạ nhất, đều chưa từng xuất hiện tình cảnh như thế này: Có một ngày, cần phải hy sinh kiếp này để làm hồi sinh kiếp trước của ta. Mà kiếp trước của ta lại hoàn toàn khác nhau qua lời kể của mỗi người. Qua lời kể của Tiếu Vong Sơ, nàng là hóa thân của sự hoàn mỹ. Qua lời kể của A U, nàng là mối họa của nhân gian. Huynh đệ Nặc Ngôn dù không trực tiếp liên quan nhưng khi nhắc tới nàng vừa kính lại vừa sợ. Còn Thu Song trước mặt ta cho dù yêu hận đan xen, nhưng vẫn không thể nào quên được nàng.
Nhất Tịch à Nhất Tịch, rốt cuộc nàng là nhân vật như thế nào?
Bên tai vang lên tiếng cười đau khổ của Thu Song: “Giản Linh Khê xét cho cùng vẫn là Giản Linh Khê… Chàng đã từng vứt bỏ nhiều thứ trong quá khứ, nhưng vẫn không thay đổi nguyên tắc của chàng…”.
“Thu Song”. Trần Phi nói: “Dẫn ta đi gặp nàng ta”.
Thu Song chau mày không đáp.
“Dẫn ta đi gặp nàng ta, việc này cần phải kết thúc!”. Tiên sinh nhấn mạnh.
Thu Song nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Được”. Sau tiếng thở dài khe khẽ, tay áo của nàng ấy khẽ phất về phía ta, ta ngửi thấy một mùi thơm ngọt, rồi trước mặt tối sầm, chẳng biết gì nữa.
~**~**~
Khi tỉnh dậy, xe ngựa không biết đã dừng từ lúc nào. Trần Phi nhìn ta, dịu dàng hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”.
Ta cử động chân tay, thấy không có gì khác lạ bèn lắc đầu.
“Vậy thì tốt, chúng ta xuống xe”. Tiên sinh chìa tay về phía ta.
“Thu… Cô nương ban nãy đâu?”. Ta không kìm lòng được bèn hỏi, trong xe trống trơn, chỉ còn ta và Trần Phi, Thu Song đã biến mất.
Trần Phi kéo ta xuống xe, bên ngoài là bình nguyên cỏ xanh biêng biếc, khắp nơi nở đầy những bông hoa nhỏ màu trắng và màu tím, cách xa ba trượng có một cây đại thụ sừng sững, ngoài ra không còn vật gì khác. Không ngờ lại có một mảnh đất tĩnh lặng, êm đềm thế này, so với gió mưa thê lương ban nãy thật khác nhau một trời một vực.
“Đây là nơi nào?”.
Ánh mắt Trần Phi sáng lên, giọng nói không giấu được sự kích động: “Đây chính là Cửu điện ma cung”.
Cái gì? Ta vốn tưởng rằng Cửu điện ma cung sẽ là một nơi rất đáng sợ và ghê gớm, nhưng lúc này mảnh đất trước mặt ta lại là một vùng đất tươi mới tràn đầy sức sống, xinh đẹp như chốn thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn không ăn nhập với tên của nó.
“Đi nào”. Trần Phi dẫn ta đi tới trước cây đại thụ, đây chắc là cây cổ thụ trăm năm, cành lá sum suê, hơn nữa còn sạch sẽ lạ thường.
Một nơi rất sạch sẽ, dường như ta không tìm thấy bất cứ một vết nhơ, ngay cả bùn trên mặt đất cũng mềm mềm thơm thơm. Đây là nơi kiếp trước ta đã từng sống sao? Tại sao ta không có chút ấn tượng nào với nó? Quay đầu nhìn tiên sinh, tiên sinh đang chăm chú nhìn cây cổ thụ ấy, dường như cũng rất bàng hoàng, người đưa tay ra nhưng lại khựng lại giữa không trung. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên ta thấy tiên sinh do dự không quyết như vậy. Cây cổ thụ này có phải cửa vào Cửa điện ma cung không? Phải chăng tiên sinh lo lắng vào đó rồi không biết hậu quả sẽ ra sao? Hay là, bởi vì sắp phải đối mặt với “Nhất Tịch” nên cảm thấy bồn chồn bất an? So với tiên sinh, đương sự sắp phải đối mặt với đại họa là ta lại bình tĩnh hơn nhiều. Sao lại thế nhỉ?
“Con biết không? Thực ra…”, tiếng của Trần Phi như đang bay trên mặt nước, ngập ngừng lãng đãng, “Thực ra năm đó, khi Nhất Tịch hồn bay phách tán, ta… ta không cảm thấy vui”.
Ta gượng cười, nhưng khóe môi nhếch lên lại cảm thấy gượng gạo, trong lòng tê dại, chẳng biết buồn hay vui.
“Đứng trên lập trường của Nhất Tịch mà nói, nàng không làm sai gì cả, nhưng ta là loài người, không có sự lựa chọn nào khác… Sau khi nàng chết, không thấy xuất hiện nữa, ta tưởng mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không ngờ còn có ngày gặp lại”.
Ta cúi đầu, lẩm bẩm: “Có phải tiên sinh không muốn gặp lại nàng ta?”.
Trần Phi nhìn ta, sắc mặt nặng nề, hồi lâu mới đáp: “Không”.
Ta kinh ngạc, không ngờ câu trả lời của tiên sinh lại là “Không”.
Tiên sinh né tránh ánh mắt ta, quay người gõ liền chín cái lên thân cây.
Một con mèo đen một mắt vàng một mắt xanh từ trên cây nhảy xuống, lẽ nào nó chính là Linh Miêu?
“Trần Phi ở Nguyên thành, cầu kiến Cửu điện ma cung Linh Miêu cô nương”.
“Meo”. Con mèo đen kêu một tiếng, nhún người biến mất sau thân cây.
Ta và Trần Phi đưa mắt nhìn nhau, bước tới sau thân cây, ở đó có một cánh cửa nhỏ không biết đã mở ra từ lúc nào, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Trần Phi đang định cất bước, ta kêu lên: “Đợi đã”.
Tiên sinh quay đầu lại, ta mímôi bước lên ôm chặt lấy người, nghẹn ngào nói: “Con không biết… Con không biết bước vào cánh cửa này sẽ xảy ra chuyện gì… Nhưng con có dự cảm sau khi bước vào đây mọi thứ sẽ không giống như bây giờ nữa, sẽ chẳng bao giờ quay lại trà quán tiếp tục cuộc sống bình an… Tiên sinh, người hãy hứa với con, đừng vì muốn cứu con mà đẩy mình vào thế bất chấp hiểm nguy, đừng vì con mà khó xử. Nếu… Nếu thực sự cần tính mạng của con mới có thể kết thúc tất cả, vậy thì con không ngại chết”.
“Con…”. Trần Phi không đẩy ta ra mà chỉ thở dài. Một hồi lâu sau, ta nghe thấy tiếng tiên sinh nói rất chậm nhưng kiên định: “Ta sẽ không để con chết”.
Tim ta xao động, ngước mắt nhìn tiên sinh, trong mắt tiên sinh, một loại cảm xúc khác lạ vụt qua. Nhưng khoảnh khắc ấy ta không thể nào khẳng định được tiên sinh đang nhìn ta, hay một lần nữa nhìn Nhất Tịch qua ta.
“Đi thôi”. Tiên sinh dắt tay ta bước vào trong. Vừa đặt chân vào ta thấy một vòng sáng dâng lên từ bốn phía, đợi khi vòng sáng tan đi, lúc mở mắt ra mọi thứ trước mắt đã hoàn toàn khác biệt.
Đây là một thông đạo dài, bốn bề đều lát đá cẩm thạch trắng muốt, trên tường dạ minh châu đang tỏa sáng lấp lánh. Dù vậy thông đạo này vẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình, đặc biệt khi bước đi, tiếng bước chân vọng lại nghe rất rõ ràng. Cuối thông đạo là một cánh cửa. Cánh cửa màu đỏ như máu. Đằng sau cánh cửa là ngọn nguồn của số mệnh? Tất cả bí mật đều ở đó sao? Trần Phi đẩy cửa, cánh cửa bất động.
Ta tái mặt: “Sao vậy? Cửa này không mở được ư?”.
Dường như ta cảm nhận được điều gì, tiên sinh ngoái đầu lại, ta cũng thuận theo ánh mắt tiên sinh nhìn về sau, bỗng chốc sững người.
Một nữ tử đứng lặng lẽ giữa thông đạo. Làn da trắng ngần, tấm áo choàng dài trắng muốt, mái tóc đen chấm đất, tư thế và thần thái rất trầm tĩnh, nhưng lại khiến người khác có cảm giác mỗi bộ phận trên người nàng ấy đều linh động, đang nói chuyện, đang biểu đạt, tổ hợp tĩnh và động này thực sự kỳ diệu, khiến người ta hoa mắt. Nhưng, thứ đặc biệt nhất chính là đôi mắt của nàng ta. Đó là đôi mắt đẹp nhất mà ta từng thấy trên đời này, trong sáng không nhiễm bụi trần, con ngươi đen láy không tạp sắc, giống như viên đá quý màu đen thuần khiết nhất. Dường như hết thảy bin ảo tang thương trong nhân gian đều lắng đọng trong đôi mắt ấy, toát lên một vẻ huyền diệu linh hoạt vượt lên trần thế.
Nàng ấy nhìn ta, trong đồng tử đen như nhung phản chiếu rất rõ ràng hình ảnh ta, khiến ta có cảm giác linh hồn của mình đã bị nàng ta nhìn thấu.
Bỗng dưng ta nhớ ra mình đã từng bắt gặp đôi mắt này vào một ngày xa xôi và mơ hồ nào đó. Ngày ấy, có người đạp tuyết mà tới, tay phải của hắn đeo nhẫn vàng, tay trái của hắn cầm một chiếc gương. Khi nữ tử ngạo mạn, tiều tụy hướng về phía hắn quỳ lạy, trong gương liền hiện lên đôi mắt này, thấm đẫm một nỗi đau thương sâu đậm, sau đó khẽ chớp một cái, rồi từ từ biến mất.
Đúng thế, ta đã từng bắt gặp đôi mắt này ở kiếp trước của ta. Nàng ta chính là Linh Miêu của Cửu điện ma cung ư? Là chiêm bốc sư chỉ thua kém Thập Nhị Quý sao?
Khóe môi Trần Phi mấp máy chực nói, nhưng Linh Miêu đã lên tiếng trước: “Nói cho ta biết, huynh ở đây với thân phận gì? Giản Linh Khê hay Trần Phi?”. Khi nàng ta nhắc tới “Giản Linh Khê” giọng nói hết đỗi dịu dàng, nhưng khi nhắc tới hai chữ “Trần Phi” liền trở nên có phần cứng nhắc.
Trần Phi sững lại, chậm rãi nói: “Giản Linh Khê thì sao, Trần Phi thì sao?”.
“Nếu là Giản Linh Khê, huynh chính là người thân duy nhất trên đời này của ta, là ca ca ruột của ta”.
Ta sửng sốt, không thể ngờ nàng ta lại là muội muội của tiên sinh! Nếu đã là huynh muội tại sao phải trở thành thù địch thế này?
“Cửu điện ma cung này, huynh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi; nhưng nếu huynh là Trần Phi…”, Linh Miêu ngập ngừng, đáp: “Vậy thì theo quy tắc của ma cung, người ngoài muốn vào, phải liên tục đi qua Cửu đạo môn mới có thể gặp được người huynh muốn gặp”.
Cửu đạo môn! Lẽ nào đây chính là nguồn gốc của Cửu điện ma cung?
Ta nhìn thấy đôi mắt Trần Phi gợn sóng, giống như bị gió thổi làm dậy sóng chút tâm tư nào đó, sau cùng tiên sinh trầm giọng đáp: “Ta là Trần Phi”.
Trên khuôn mặt Linh Miêu thoáng vẻ đau khổ, nhưng nàng ta bật cười: “Được… Được… Trần Phi, đừng trách ta không khuyên ngươi, đẩy cửa bước vào chấp nhận thử thách đi”.
Mái tóc dài của nàng ta bắt đầu bay lên bốn phía, đôi tay vẽ một vòng trước ngực, cả người như tờ giấy Tuyên bị nước ngấm từ từ, màu sắc chuyển từ đậm sang nhạt rồi mất hút.
“Tiên sinh, thực ra người không cần phải…”, ta chưa nói dứt lời Trần Phi đã đẩy cánh cửa màu đỏ như máu ấy ra. Tiên sinh bật cười, nụ cười rất nhẹ, rất nhạt: “Ta sẽ không hối hận, từ ngày bắt đầu lựa chọn ta chưa từng hối hận”.
Đôi mắt ta không kìm được ươn ướt.
“Chúng ta vào đi”. Cánh cửa màu đỏ mở hẳn ra, dẫn vào một căn phòng hình tròn, không có bất cứ góc nhọn nào, ở giữa là một cánh cửa hình tròn lơ lửng giữa không trung, trên cửa khắc phù điêu sư tử rất tinh xảo, nhe nanh múa vuốt, uy phong ngời ngời.
Khi chúng ta bước tới trước cánh cửa ấy, Trần Phi vuốt ve phù điêu trên cửa, khẽ thở dài: “Nghe nói nơi được coi là thần kỳ nhất trong Cửu điện ma cung không phải vì có chín người giữ điện, mà là chín người ấy đều có quan hệ thế này thế kia với người vào điện. Vì thế cũng có người nói, Cửu điện thực chất chỉ là ảo giác của người vào điện, để họ tưởng rằng họ nhìn thấy người thân hoặc bằng hữu của họ mà thôi”.
Cánh cửa tròn đột ngột mở ra, bóng đen bao phủ, không nhìn thấy gì cả, không biết mình đang ở đâu.
“Tiên…”, vừa lên tiếng thì một tiếng gió ập về phía ta, hai tay đáp trả theo bản năng, cũng không rõ có đánh trúng không, mọi thứ trở về yên tĩnh. Sự yên tĩnh rất đáng sợ, ngay cả hơi thở của mình cũng không nghe thấy. Nỗi sợ hãi, mơ hồ, bi quan đều dồn dập tràn vào tim. Không quan tâm có an toàn hay không, ta lớn tiếng gọi: “Tiên sinh, tiên sinh, người ở đâu?”.
Ánh đèn chợt sáng, ta nheo mắt nhìn, đây là một căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm và ẩm ướt. Không c Trần Phi, tiên sinh không ở trong phòng! Lẽ nào ban nãy chỉ có một mình ta bị hút vào đây? Đúng lúc ta đang sợ hãi bất an, bỗng nghe thấy một tiếng “ầm”, cửa bị đánh sập, tiên sinh bước vào, ta không nghĩ ngợi gì bèn lao vào lòng tiên sinh, vì hoảng sợ nên toàn thân không nén được những cơn run rẩy. Không biết tại sao, dù chỉ rời xa tiên sinh một chớp mắt ta đã có cảm giác mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa.
Giữa những mảnh gỗ bay tứ tung, một nam tử áo xanh quần xanh khăn buộc trán màu xanh xuất hiện trong tầm mắt, y ngồi chắp bằng, một thanh trường kiếm đặt ngang trên đầu gối. Y nhìn thanh trường kiếm đó giống như nhìn người thân yêu nhất của mình. Mí mắt buồn rầu từ từ ngước lên, ánh mắt y sắc lạnh vô cùng: “Giản Linh Khê, ta đợi ngươi đã rất nhiều năm”.
Tim ta đập mạnh, chỉ về phía y hét lớn: “Đông Châu đại hiệp Kỷ Quy Vân! Hóa ra là ông”.
~**~**~
Đông Châu đại hiệp, từ khi ta có ký ức tới giờ, trong các câu chuyện được kể ở Lãnh Hương trà quán đều không ngừng nhắc tới cái tên này. Trong những câu chuyện đó, y là một truyền kỳ. Mọi người có thể không biết Giản Linh Khê là ai, nhưng nhất định biết Kỷ Quy Vân là ai. Không ngờ người ngồi trong điện thứ nhất lại là y! Y biệt tích trên giang hồ bao nhiêu năm nay, hóa ra là đã tới ma cung!
Đợi đã, ban nãy Trần Phi nói người giữ điện chỉ là một loại ảo ảnh, vậy thì có thể người này không phải Kỷ Quy Vân thực sự, nhưng giữa Kỷ Quy Vân thật và Trần Phi có quan hệ gì? Tại sao người giữ điện thứ nhất là ông ta?
Kỷ Quy Vân nghe thấy liền cười rất cổ quái, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Phi không chớp: “Ta chịu đựng cô đơn lạnh lẽo trong ma cung mười sáu năm qua chỉ vì chờ đợi giây phút này. Ta muốn xem Thanh Tuyệt kiếm lừng lẫy thiên hạ của ngươi có thực sự xuất thần nhập quỷ hay không. Mười sáu năm trước ngươi khinh thường không tỷ thí võ nghệ với ta nhưng hôm nay ngươi không có sự lựa chọn nào khác!”.
Hóa ra là như vậy, chỉ vì muốn tỷ thí… Ta thở dài trong lòng. Quả nhiên, Trần Phi chỉ cười, đáp lại bằng giọng nói ôn hòa như mười sáu năm qua: “Các hạ đợi nhầm người rồi. Ta không phải Giản Linh Khê, cũng không có Thanh Tuyệt kiếm”.
Kỷ Quy Vân hừ lạnh một tiếng: “Đừng dùng chiêu này qua mặt ta, thay tên đổi họ không có nghĩa là đổi người”.
Ánh mắt Trần Phi tối sầm rồi sáng trở lại, tiếp lời: “Không có Thanh Tuyệt kiếm, nên ta không phải Giản Linh Khê”.
Một luồng hào quang vẽ thành hình vòng cung, ta đang định thét lên kinh hãi, thì mũi kiếm đã dừng lại giữa ấn đường của Trần Phi, lưỡi kiếm sáng lóa soi rõ đôi mắt tối tăm ảm đạm của tiên tinh. Nhưng lưỡi kiếm không đâm tiếp. Trần Phi không nhúc nhích, sắc mặt bình thản không chút biểu cảm, không chút lay động.
“Ta chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể khiến ngươi bỏ mạng, như thế tiểu cô nương này cũng khó lòng thoát chết. Ngươi có thể không để tâm tới tính mạng mình, lẽ nào cũng không bận tâm tới cô nương này?”.
Trần Phi mỉm cười, giơ hai ngón tay đẩy lưỡi kiếm ra.
“Ngươi sẽ không làm thế”. Giọng tiên sinh vô cùng điềm tĩnh: “Trên thanh kiếm của ngươi có sát khí nhưng luôn bị kìm nén. Ma cung chỉ muốn ngăn cản chứ không muốn lấy mạng ta”.
Một lời đâm trúng chỗ đau, vẻ mặt của Kỷ Quy Vân lập tức thay đổi, khiến ta nhớ tới bức phù điêu sư tử trên cửa, đó là một nỗi ham muốn nhưng phải hết sức kiềm chế, muốn lao tới mà không thể.
“Đừng chọc giận ta!”.
Vẻ không nỡ thoáng hiện lên trong mắt Trần Phi: “Nếu ngươi muốn đọ kiếm thì thực sự đã tìm sai đối thủ. Ta bây giờ chỉ là một người phàm”.
“Lẽ nào ta không phải người phàm?”. Kỷ Quy Vân hỏi ngược lại, miệng cười ha ha: “Người phàm thì sao? Vẫn có thể luyện được kiếm pháp tuyệt thế, khiến tam giới chấn động! Giản Linh Khê, đừng tìm lý do bao biện cho sự thụt lùi của ngươi. Tài năng lụi tàn chỉ bời vì không muốn tiến thủ, tài hoa tích lũy đã dùng cạn nhưng không đạt được thành tựu mới, để võ công hoang phế, liên quan gì tới tên tuổi?”.
Lần này tới lượt mặt Trần Phi biến sắc, rõ ràng Kỷ Quy Vân đã đâm trúng chỗ đau của tiên sinh.
Kỷ Quy Vân rút một chiếc khăn lụa ra, tỉ mỉ lau thanh kiếm bên mình: “Ta chỉ ra ba kiếm với ngươi. Kiếm đầu tiên ấn đường, kiếm thứ hai yết hầu, kiếm thứ ba trái tim. Chỉ cần người tránh được ba kiếm này, ta sẽ để ngươi đi”.
Trần Phi tiếp tục im lặng, nhưng ta nhìn thấy những ngón tay đằng sau lưng của tiên sinh nắm chặt rồi lại buông ra, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Kỷ Quy Vân ném chiếc khăn vào không trung, trường kiếm linh động, trong phút chốc đã biến chiếc khăn tay thành trăm ngàn mảnh, nhẹ nhàng rơi xuống, thanh kiếm lắc mạnh giữa những mảnh vụn lất phất, chỉ thẳng vào tiên sinh, trầm giọng nói: “Cho dù ngươi không phải Giản Linh Khê thì cũng không nhu nhược đến thế này chứ?”.
Sắc mặt Trần Phi lạnh tanh, đáp: “Được!”.
Tiếng “được” vừa dứt, một đạo kiếm phong lao tới, trâm cài trên tóc ta vỡ vụn, mái tóc xõa ra, bay về phía sau. Tay áo của Trần Phi lướt qua mặt ta, kiếm phong biến mất, mái tóc rũ xuống vai ta.
Kiếm đầu tiên như sao băng đâm vào ấn đường của tiên sinh. Tốc độ, dứt khoát, đơn giản, sáng rực chỉ trong khoảnh khắc. Trần Phi nhảy qua đầu ta, Kỷ Quy Vân thu kiếm, có một chiếc lá đào xuyên trên đầu kiếm, y thổi một hơi, lá đào tan nát, rơi xuống đất.
“Được, kiếm thứ hai”. Cổ tay y động đậy, kiếm pháp đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, một quầng sáng lạnh vụt qua, nhàn nhạt như ánh trăng. Con người không có cảm giác khi mặt trăng xuất hiện, đợi tới khi con người có cảm giác thì ánh sáng bạc đã chiếu trên cơ thể. Kiếm pháp của y cũng như vậy.
Ta nhìn thấy tấm áo choàng màu xám của Trần Phi đang bơi trong ánh sáng của kiếm, tránh né thanh kiếm đang theo tiên sinh như hình với bóng. Nhưng tiên sinh nhanh thanh kiếm còn nhanh hơn. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, đường kiếm thứ hai cắt qua tà áo trước của tiên sinh, tấm áo choàng xám tan thành từng mảnh, tung bay bốn phía như bươm bướm.
Kỷ Quy Vân điềm nhiên đáp: “Ngươi dùng lá đào đỡ đường kiếm đầu tiên, dùng y phục đỡ đường kiếm thứ hai, để xem ngươi sẽ dùng thứ gì để đỡ đường kiếm thứ ba. Vẫn không chịu đáp trả sao?”.
Trần Phi đứng trong một góc phòng, trên trán đẫm mồ hôi, chắc chắn đã dốc toàn lực để tránh hai đường kiếm đầu tiên.
Kỷ Quy Vân để kiếm ngang ngực, chậm rãi vạch một chữ thập, cả căn phòng chợt sáng bừng lên, thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt ấy khiến ta bất giác nhắm chặt mắt lại.
Đường kiếm thứ ba rực rỡ lóa mắt thế, Trần Phi có tránh được không? Tiên sinh có tránh được không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...