Không khí nóng bỏng, hòa hợp như thế kéo dài đến tận khi Nam Cung Thác Nguyệt phải rời giường.
Dù một chút cũng không tình nguyện, nhưng Nam Cung Thác Nguyệt cũng không thể trái quy củ mà buột mình di giá hồi Thiên Minh cung.
Theo quy củ.
Ngoại trừ Phượng Thiên cung của chính cung Hoàng hậu, Hoàng đế không được qua đêm ở bất cứ cung điện nào của các phi tần sau giờ tý.
(Giờ tý: 23h -1h, canh ba)
Nam Cung Thác Nguyệt không muốn chỉ vì một luật nhỏ ấy mà ảnh hưởng đến việc thăng hậu sau này của mỹ nhân.
Thế nên hắn không dám chậm trễ giờ hồi cung, lưu luyến hôn môi, đắp hảo chăn cho Mộ Dung Thế Dương.
Ra khỏi tẩm thất lại nhẹ giọng lệnh cung nhân không được làm phiền, mọi chuyện ổn thỏa, Nam Cung Thác Nguyệt mới hài lòng rời khỏi đó.
Sau khi Nam Cung Thác Nguyệt rời đi khá lâu.
Mô Dung Thế Dương mới choàng tỉnh.
Qua một hồi lâu, y mới gọi hai nữ quan Yến Thuỷ, Tước Thủy vào phòng hầu hạ.
Mặt ngoài là chăm sóc Vũ Quân.
Bên trong lại là báo tin cho Mộ Dung Thế Dương về kế hoạch của y.
Một chút cũng sẽ không khiến Nam Cung Thác Nguyệt nghi ngờ.
"Tốt, nói cho Tôn thái y.
Nếu Nam Cung Thác Nguyệt truyền ông ta vào hầu, thì cứ bẩm theo những gì ta đã dặn, đừng thêm bớt mà hỏng việc của ta."
"Thuộc hạ rõ."
"Còn thức ăn ở trù phòng thì sao? Ckó đáng tin?"
"Thiếu chủ an tâm, cho dù Hoàng đế có nghi ngờ cũng sẽ không tra ra được manh mối gì, vì người trúng dược là sự thật không giả."
"Vậy thì tốt." Như nghĩ ra cái gì, sau một lúc trầm ngâm, Mộ Dung Thế Dương lại nói: "Đêm mai tiếp tục hạ dược, cho vào lư hương, dạo này khí trời ẩm ướt, vài hương liệu bị lẩn sẽ không ai nghi ngờ."
"Thuộc hạ đã rõ, nhưng …"
Tước Thủy ấp úng không biết có nên nói suy nghĩ trong lòng không.
Nàng dù đã luống tuổi nhưng vẫn còn là hoàn hoa khuê nữ nói những lời này thật là khó mở miệng.
"Nhưng sao…"
"Thiếu chủ." Ngẫm một lúc lâu Tước Thủy liền nói thẳng: "Ngài dù sao cũng là nam tử việc hành phòng thỉnh thoảng thì không sao, nhưng liên tục e là không tốt.
Hay là người chờ vết thương lành rồi hãy tiếp tục."
Nghe vậy mặt Mộ Dung Thế Dương thoáng đỏ lên.
Y biết Tước Thủy chỉ có ý tốt nhưng y thời gian không cho phép y chờ đợi.
Y đang rất vội, rất cần thời gian.
Y cần sự tín nhiệm của Nam Cung Thác Nguyệt, trừ cách này y không còn lựa chọn nào khác.
Trong thời gian ngắn nhất có thể y phải khiến Nam Cung Thác Nguyệt hoàn toàn lơ là cảnh giác với y, thả lỏng ám vệ để y tự do họat động.
"Ngươi an tâm, thể chất của ta tốt hơn người thường nhiều."
Chỉ cần không làm liên tục nhiều ngày, thì y vẫn có thể chạy nhảy khỏe mạnh đánh võ như bình thường.
Dù sao hồ yêu sống là nhờ mị hoặc dục vọng mà sống.
Tất nhiên câu này Mộ Dung Thế Dương sẽ không nói cho Tước Thủy.
Nàng không thuộc Thần tộc, cho dù có nói một ngoại nhân như nàng cũng sẽ không hiểu gì.
"Gọi Yến Thuỷ vào làm việc của các ngươi đi.
Ta cần bổ giấc."
Đêm qua thật sự mệt chết y.
Nam Cung Thác Nguyệt rõ ràng là rất vụng về trong việc hầu hạ người khác.
Vậy mà việc ‘hầu hạ” kia thì thật là … Hắn thật chẳng uổng là phu quân của hơn ba ngàn mỹ nữ hậu cung.
Một con gà trống luôn thích đá mái, giỏi chuyện phòng khe.
(TV: hiểu lầm à, Nguyệt ca chỉ giỏi phục vụ em thôi.)
Ngự thư phòng.
Nam Cung Thác Nguyệt cảm thấy, chuyện đêm qua không đơn giản như mặt ngoài của nó.
Mộ Dung Thế Dương từng dùng hoan sinh dược.
Dược tính của nó lại tương tự như Cúc Hoa đơn, loại dược vật mà bất cứ nam tử nào khi vào cung cũng phải dùng, để tránh cung hậu phi dâm loạn.
Dược tính Cúc hoa đơn nhẹ hơn nhiều so với hoan sinh dược.
Nó chỉ lấy mạng người khi giao hoan cùng kẻ khác phái.
Tối hôm qua, nếu không phải là đúng dịp thì chính là đã mưu sẵn từ trước.
Nếu đêm qua hắn không ở đó thì chuyện gì xảy ra?
Hắn không dám nghĩ đến hậu quả.
Nam Cung Thác Nguyệt lo lắng có con chuột nào đó phá rồi sinh họat của hắn cùng tiểu mỹ nhân.
Nên lập tức cho người điều tra cặn kẽ những gì có thể xuất nhập Thiên Diệc cung.
Cầm bản báo cáo những gì hôm qua Mộ Dung Thế Dương tiếp xúc.
Nam Cung Thác Nguyệt chăm chú đọc từng chữ còn hơn cả lúc phê tấu chương.
Tất cả đều không có gì khác thường.
Ngoại trừ việc món ăn đêm qua bổ hơn và có lẫn vào chút thực vật có tính tráng dương mà thôi.
Sau khi xem hết báo cáo Nam Cung Thác Nguyệt mới phóng nhẹ tâm, lỗi là ở trù phòng.
Ngự trù cảm thấy món ăn Dương Vũ quân dùng quá đạm bạc.
Nên muốn làm cho có dinh dưỡng hơn lại không biết thể chất chủ tử nên mới xảy ra cớ sự hôm qua.
Dẹp bản báo cao sang một bên, Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn vị thái y già đang qùy chờ lệnh dưới thềm điện, Tôn thái y.
"Tôn thái y, khanh nói rõ ràng cho trẫm dược tính của nhất kiến hương, hiệu quả cao nhất là bao lâu"
"Hồi hoàng thượng, nhất kiến hương là một hương liệu, khiến người ngửi phải nó bán tỉnh suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày."
Phải nói, Tôn thái y cực kỳ ngưỡng mộ người đã chế ra một hương dược cực kỳ quái lạ đó.
Hương đốt, sẽ khiến trí nhớ người ngửi phải trở nên hỗn loạn.
Sau 10 ngày sẽ có hảo cảm với người mình gặp đầu tiên khi mở mắt.
Và rồi hảo cảm sẽ hóa thành tình thân.
Từ tình thân ấy trở thành sự tín nhiệm.
Tín nhiệm đoạt thành thì thành tình yêu chẳng phải là chuyện khó.
Nhất kiến dẫn đến chung tình có gì khó ư?
Tôn thái y chậm rãi giải thích dược tính từng ngày của mê hương.
Trong lòng lại lo lắng không biết mấy câu trả lời này có khiến Nam Cung Thác Nguyệt sinh nghi mà làm hỏng kế hoạch của tiểu thiếu chủ hay không.
"Vậy nếu bây giờ trẫm ngưng dùng mê hương thì Vũ Quân sẽ có thái độ gì?" Nam Cung Thác Nguyệt cẩn thận hỏi.
"Hồi hoàng thượng, Vũ quân thượng chỉ mới dùng không lâu.
Nếu lúc này ngừng e sẽ không vượt quá mức độ hảo cảm đối với những người xung quanh là bao."
"Chỉ mới hảo cảm thôi ư?" Nam Cung Thác Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hảo cảm, như vậy cũng tốt, còn đỡ hơn y hận trẫm thậm trí muốn giết chết trẫm.
Trẫm sẽ bắt đầu từ sự hảo cảm ấy lấy đi tình yêu của y.
Trẫm không tin không có vật xúc tác ấy y sẽ không yêu trẫm.
Như đã quyết định Nam Cung Thác Nguyệt lớn giọng gọi:
"Vệ Mẫn!"
"Có nô tài!"
"Từ hôm nay ngưng “Nhất kiến hương” ở Thiên Diệc điện.
Thay vào đó châm loại gỗ hương trợ sức cho Vũ quân.
Đồng thời kiểm tra cẩn thận những đồ vật có khả năng tiếp xúc với Vũ quân, không được bỏ sót… Tôn thái y…"
Nam Cung Thác Nguyệt đang tuôn một tràng lệnh cho Vệ Mẫn thi hành, thì đột nhiên gọi Tôn thái y làm ông giật mình run người, nghĩ mình cũng sẽ được lệnh gì đó bèn tiến lên, gập người chờ lệnh.
"Có thần"
"Còn chưa lui?" Ngắn gọi xúc tích hàm ý đuổi người.
"Thần...!thần xin lui." Tôn thái y ngập ngừng thưa dạ.
Nhìn Tôn thái y mất dạng ngoài cửa.
Nam Cung Thác Nguyệt cau mày gọi.
"Vệ Mẫn!"
"A … nô tài tuân chỉ, nô tài cáo lui"
Không chờ Nam Cung Thác Nguyệt nói Vệ Mẫn đã nhanh chân bỏ chạy
...
Có câu “Nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà”, trộm nhà là khó phòng nhất.
Nam Cung Thác Nguyệt đề phòng tất cả nhưng lại bỏ qua hai kẻ đáng ngờ nhất trong Thiên Diệc điện, Tước Thủy và Yến Thủy.
Cho nên, đêm đến lúc Nam Cung Thác Nguyệt đang chìm mình trong giấc ngủ bên mỹ nhân.
Chợt, nghe tiếng thở dồn dập phát ra từ người trong lòng mình.
Hắn cảm nhận được một vật nhọn cứng rắn va chạm nơi hai đùi.
Nam Cung Thác Nguyệt lo lắng vội đỡ người trong lòng sang một bên cạnh.
Cả cơ thể xích lỏa của Mộ Dung Thế Dương lần nữa lộ ra, không biết có phải vì phát tình hay không, mà làn da trắng nõn của y giờ phút này lại trở nên hồng hào mê người.
Thân thể ấy ẩn hiện vài điểm ấn đỏ hồng, tựa như buổi chiều tà giao nhau giữa mặt trời và ánh sao đêm.
Thật là một bức tranh xinh đẹp, khiến người nhìn có khát vọng muốn đem giấu đi.
Hai bàn ta nhỏ nhắn của Mộ Dung Thế Dương lại không an phận giằng co với tiểu huynh đệ của mình cứ một lúc một to hơn kia.
Nam Cung Thác Nguyệt vừa gặp chuyện này không lâu, tất nhiên sẽ không luống cuống như lúc ban đầu.
Tiếp theo cần làm gì không cần nói hắn cũng biết.
An ủi mỹ nhân vượt qua thống khổ, giúp mỹ nhân đạt được đỉnh cao của khoái họat, sẵn nhận lấy vài ánh mắt dịu dàng tin cậy mà hắn nghĩ phải rất lâu mình mới nhận được từ y.
Một màn điên loan đảo phượng cứ thế diễn ra.
Ai câu ai, ai dẫn ai, ai trêu ghẹo ai, có lẻ chỉ có đối phương mới rõ.
Dù đêm nay ai đó rất vui, nằm mộng cũng có thể cười ra tiếng.
Nhưng trong lòng vẫn không ngừng mang người nào đó ra mắng như tát nước, sẵn tiện cắt luôn vài tháng bổng lộc bỏ vào quốc khố chơi.
Đáng thương cho ai kia trong lúc mình không hay biết đã bị chủ tử vô lương tâm lấy mất ba năm lương bổng ít ỏi.
Xem ra phải chờ thêm năm năm nữa, gã mới có thể tiếp tục được nhận bổng lộc của mình à!
Sáng hôm sau.
Nam Cung Thác Nguyệt lần nữa từ các ám vệ nhận lấy bản báo cáo hôm qua ở Thiên Diệc điện.
Lần này không phải sai sót gì từ phía trù phòng mà là ở Phủ Nội Vụ.
Nơi cung cấp các vật liệu cho hoàng cung.
Tháng này mưa đến quá đột ngột, kho hương liệu có vài vật phẩm bị ẩm ướt nên được mang ra phơi khô.
Lúc mang vào lại xảy ra chút chuyện nên khiến việc ghi nhận sản phẩm bị lẫn lộn.
Nam Cung Thác Nguyệt xem xong vô cùng tức giận, hương liệu mà cũng bị lầm.
May mắn lần này chỉ bị nhầm lẫn giữa hương an thần và hương trợ hứng.
Nếu là nhầm giữa hương độc hoặc đưa nhầm hương liệu quái dị nào đó đến đây khi hắn không có mặt thì sao?
Không, không được, không thể bỏ qua chuyện này như lần trước.
"Ngô Duẫn." Nam Cung Thác Nguyệt lớn tiếng gọi Thống lĩnh cấm vệ quân luôn túc trực bên cạnh đến.
"Có thần." Ngô Duẫn nghe gọi, lập tức bước vào Ngự thư phòng, cung kính cúi gập người chờ lệnh.
"Khanh lập tức dẫn người đến phủ Nội sự truyền khẩu dụ của trẫm.
'Người Phủ Nội Vụ làm việc thất trách, lơ là trách nhiệm, va chạm quý nhân.
Toàn bộ trượng trách bốn mươi.
Người trực tiếp chưởng quản khu hương liệu, trượng tễ.
Quản sự không biết quản giáo lập tức trục xuất.' Rõ."
Nam Cung Thác Nguyệt khí thế nộ bạo, ra lệnh.
Ngô Duẫn nghe xong, lập tức hùng hồn trả lời.
"Rõ."
Dứt lời, Ngô Duẫn lại cung kính gập người hồi lệnh.
Sau, hắn chậm rãi lùi mãi ra sau, cho đến khi chạm đến cửa ngự thư phòng mới xoay người đi thẳng ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa phòng, Ngô Duẫn mới đưa tay vuốt đi tràn mồ hôi lấm tấm trên trán.
Nguy hiểm thật.
Hoàng thượng hôm nay thật khủng bố.
Rốt cuộc, vị quý nhân nào có thể khiến hoàng thượng không chút nghĩ ngợi định tội Phủ Nội Vụ.
Phả biết rằng, nơi có nhiều cung nhân nhất, ngoại trừ Thiên Minh cung của hoàng thượng, chính là Phủ Nội Vụ.
Nơi đó đều là nhân tài khó đào tạo, địa vị cung nhân còn hơn cả các tiểu chủ tài nhân.
Một khi bị trừng phạt liền vĩnh viễn không thấy ánh sáng.
Xem ra, sau vụ này, Phủ nội vụ e không thiếu bổ sung người đâu.
Đúng như những gì Ngô Duẫn nghĩ.
Sau khi gã đi.
Nam Cung Thác Nguyệt liền lệnh cho Vệ Mẫn tuyển người mới đáng tin vào Phủ Nội Vụ.
Ý chỉ vừa ra, hậu cung đều náo loạn.
Các cung nhân không được trọng dụng ai cũng có tâm tư riêng.
Dù là nội giám hay cung nữ đều muốn nhờ cơ hội này để thay đổi thân phận.
Họ không muốn suốt ngày phải hầu hạ những chủ tử khó tính, còn phải thấp thỏm lo sợ không biết ngày tử của mình khi nào ập đến.
Còn có mấy vị tài nhân, chỉ có tiếng không có miếng.
Bề ngoài tỏ ra rộng lượng cho cung nhân ứng tuyển.
Nhưng bên trong lại âm thầm hạ tay chân, khiến cung nhân họ không thể nào chim sẽ hóa phượng hoàng.
Họ không cách nào chấp nhận.
Một cung tỳ từng cúi đầu hầu hạ họ, chỉ vì thành người của Phủ Nội Vụ mà leo lên đầu mấy tiểu chủ họ.
Mặc cho bên ngoài náo loạn long trời lở đất.
Mộ Dung Thế Dương vẫn ở Thiên Diệc điện ăn ngon ngủ yên, chuẩn bị bước thứ ba trong kế hoạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...