Mà cũng không ngờ là lại gặp đàn chị ở đây.
Cảnh Hàn lại muốn cảm ơn đàn chị một tiếng, hôm qua đúng là cậu lạnh nhạt thật.
Cũng không có xin phương thức liên lạc nên không nhắn tin cảm ơn được.
Nghĩ nghĩ một lúc, Cảnh Hàn lại gập laptop lại lần nữa.
“Về trước nhé.”
Dương Túc Anh liền ngẩng đầu nhìn.
“Ủa, sao lại về nữa rồi.”
“Bận.”
“Được, ông trời của tôi.
Cậu về đi.
Tôi ngồi lại chơi với Vũ Lực.”
“Bye.” Vũ Lực vẫn tập trung đánh game, tạm biệt một tiếng.
Cảnh Hàn ôm laptop đi tới quầy order, order 4 cái bánh ngọt cho bàn của Hạ Thanh Di, thanh toán xong rồi quay người đi về.
Tại bàn của nhóm Hạ Thanh Di.
“Tớ gọi cậu là Di Di nha? Cho thân thiết.
Cậu gọi tớ là Thanh Thanh, Tiểu Thanh hay gì cũng được.” Mã Thanh Thanh là cô nàng có tính cách hoạt bát thân thiện, lại nói nhiều nên rất dễ làm quen với mọi người, cũng rất thích kết bạn mới.
“Được.
Gọi tớ sao cũng được, các cậu thoải mái là tốt rồi.” Hạ Thanh Di mỉm cười nhìn cô nàng.
Cô thấy Mã Thanh Thanh là một người rất cởi mở, sự thân thiện của cô nàng làm Hạ Thanh Di thấy dễ chịu chứ không phải mang tới cảm giác giả tạo.
Lại còn vừa ngồi ăn chung một bữa cơm, nên là cũng thân quen hơn không ít.
“Vậy tớ cũng gọi giống như vậy nhé? Tớ cũng giống cậu, gọi tớ là gì cũng được hết.
Nhưng tớ thích được gọi là Tiểu Ca, này là biệt danh của tớ.” La Châu cũng vui vẻ góp lời.
“Được, Tiểu Ca.” Hạ Thanh Di lập tức vui vẻ gọi theo ý thích của La Châu.
Mặc dù biệt danh của La Châu nghe có vẻ hơi ngộ, nhưng La Châu đã nói thế thì cô cũng không ngại gọi.
*Chú thích: Tiểu ca còn có nghĩa là “anh trai nhỏ”.
Hạ Thanh Di cảm thấy khá vui, hôm nay lại kết thêm được vài người bạn mới.
Năm nay đã là năm học thứ hai, nhưng ở đại học là vậy, có khi bạn học tới tận năm cuối vẫn còn chưa nhớ mặt hay biết tên được toàn bộ các bạn học cùng lớp của mình nữa.
Hạ Thanh Di vẫn luôn chơi cùng Triệu Tú Nhi, chỉ kết thêm bạn mới qua làm bài tập nhóm.
Mà số lượng sinh viên một lớp lại quá đông, nên những bạn học mà Hạ Thanh Di biết tính tới hôm nay chắc chỉ tầm mười mấy người thôi.
Đều là bạn xã giao cả, làm việc nhóm xong thì ai lại về chỗ nấy, mỗi người đều có nhóm chơi chung của riêng mình rồi.
Đúng thật là lên đại học rồi thì rất khó để có thể thực sự chơi thân với một ai đó, huống hồ mọi người đều chơi theo nhóm riêng lẻ, cũng không còn như cấp 1 cấp 2, thích túm tụm lại chơi chung một đoàn hay chạy khắp lớp để chọc ghẹo hết một lượt.
Lúc này thì Lý Quốc Cường cũng đã đi order quay về.
La Châu: “Order xong rồi sao.”
Lý Quốc Cường: “Ừm, xong rồi.
Đợi nước ra rồi chúng ta bắt đầu bàn việc hả?”
Mã Thanh Thanh: “Ừa vậy đi, đỡ bị cắt ngang.”
Thế là bọn họ bắt đầu tán gẫu một chút.
Đang nói chuyện cao hứng thì nhân viên phục vụ cũng đã đem nước ra.
Ngoài thức uống thì còn có vài đĩa bánh ngọt.
Lý Quốc Cường thấy lạ liền hỏi.
“Cậu đem nhầm bàn sao? Ban nãy tôi không có order bánh ngọt.”
“Dạ không ạ, đây là bánh ngọt của một khách hàng họ Cảnh mời mọi người.
Cậu ấy bảo là nếu mọi người có hỏi thì nói là cậu ấy muốn cảm ơn Hạ Thanh Di hôm qua đã giúp đỡ cậu ấy đặt taxi.”
Hạ Thanh Di nghe thấy tên mình thì quay sang nhìn nhân viên, lại nhìn mấy đĩa bánh.
Họ Cảnh? Đặt taxi? Là đàn em hôm qua sao?
“Cho mình hỏi chút, cậu ấy còn ở quán không ạ?” Hạ Thanh Di lên tiếng hỏi nhân viên.
Dù sao cũng chỉ là giúp đặt một chiếc xe, bốn dĩa bánh này cũng không rẻ, Hạ Thanh Di cảm thấy hơi ngại.
“Dạ không, thanh toán xong thì cậu ấy cũng rời đi rồi ạ.”
“À vậy sao, cảm ơn bạn.”
Nhân viên phục vụ đặt xong nước và bánh xuống thì liền trở về quầy.
Mã Thanh Thanh ngồi kế Hạ Thanh Di, huých vai của cô một cái.
“Hôm qua tớ có thấy hình của cậu trên confession trường, là đàn em đó sao?”
“Ừm.
Chắc là cậu ấy đó.”
La Châu cũng đang tò mò từ hôm qua đến giờ, thấy chủ đề bị chuyển sang vấn đề này nên nhảy vào ngay.
“Thì ra là cậu đặt taxi giúp người ta hả? Sao lại đặt dùm vậy? Mà cậu đàn em đó cũng hot lắm nhé.
Vừa vào trường có một hai ngày là số nữ sinh kiếm cậu ấy trên confession đầy ra rồi.”
“Hình như cậu ấy đau dạ dày, hôm qua tớ đi siêu thị về thì gặp cậu ấy ngồi khuỵu bên đường, thấy sắc mặt không ổn nên tớ giúp đặt xe thôi.”
“Ra vậy.”
Lý Quốc Cường chỉ ngồi im lặng nghe, cậu chàng đó giờ cũng không thích tám chuyện của người khác.
Hôm qua cũng có thấy hình của Hạ Thanh Di, nhưng chỉ lướt qua thôi, cũng không quan tâm mấy.
Huống hồ cậu cũng có bạn gái rồi, cậu mà quan tâm chắc bạn gái lại nổi điên.
Mã Thanh Thanh: “Thôi, tám đủ rồi.
Chúng ta bàn việc thôi, xong sớm về sớm nhé.”
Mọi người đều gật đầu tán thành, cả nhóm bắt đầu cùng nhau bàn bạc nội dung và phân chia công việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...