Hạ Thanh Di nghe xong thì cất bước lên lầu.
Nhà hàng mà Tống Dụ chọn vô cùng sang trọng, Hạ Thanh Di cũng từng dùng bữa ở đây cùng ba mẹ.
Thực đơn phải nói là có giá trên trời.
Vì vậy lúc lựa chọn đồ mặc, Hạ Thanh Di chọn một chiếc đầm màu trắng suông dài qua đầu gối, thiết kế trễ vai.
Vừa đơn giản vừa không kém phần sang trọng.
Hạ Thanh Di vừa đi hết dãy cầu thang thì một người đi lướt qua cô, sau đó dừng lại quay người nhìn cô.
“Hạ Thanh Di…” Triệu Tú Nhi nghiến răng ken két mà thốt ra cái tên này.
Hôm nay Triệu Tú Nhi cùng ba mẹ cô ta có một cuộc hẹn với vị luật sư nước ngoài ở nhà hàng này.
Nhưng đã ngồi chờ hơn một tiếng rồi mà người vẫn chưa thấy đâu.
Triệu Tú Nhi tức giận vô cùng, vừa mở cửa phòng riêng tính đi ra ngoài cho thoáng thì đụng phải Hạ Thanh Di.
Ngoài Tống Dụ ra, Hạ Thanh Di hiện tại đang là cái tên mà cô ta căm ghét nhất.
Cô ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Hạ Thanh Di mà ra, còn có cái tên Cảnh Hàn kia nữa.
Nếu cô ta không thích Cảnh Hàn, nếu Cảnh Hàn không thích Hạ Thanh Di, thì cô ta làm gì đụng phải Tống Dụ cơ chứ??? Tất cả đều là tại hai người này mà ra cả!
Hạ Thanh Di nhìn ra sự căm ghét không hề che giấu trong ánh mắt của Triệu Tú Nhi, cô không quan tâm, tính lướt qua người cô ta.
Nhưng Hạ Thanh Di còn chưa kịp đi, Triệu Tú Nhi đã nắm tay cô kéo cô lại.
“Mày đứng lại đó! Con đ.iếm kia, tại mày mà tao mới ra cớ sự như vầy.
Tao biết mày và Cảnh Hàn tới với nhau rồi.
Sao hả? Không có lời nào muốn nói với tao sao? Là đứa nào lúc đó bảo rằng không có gì với Cảnh Hàn? Đây là không có gì của mày đó hả? Đồ giả tạo!”
Triệu Tú Nhi siết cổ tay Hạ Thanh Di rất chặt, siết tới mức cô phát đau.
Hạ Thanh Di vùng tay ra khỏi bàn tay của Triệu Tú Nhi.
“Triệu Tú Nhi, cô điên rồi à? Quản cái miệng cho tốt đi.”
Triệu Tú Nhi vừa nghe thấy câu đó, lập tức vung tay lên muốn tát Hạ Thanh Di, bị Hạ Thanh Di chụp lại kịp.
“Con đ.iếm kia! Bỏ tay mày ra.”
“Ai là đ.iếm? Tôi nói cô, quản cái miệng cho tốt vào.” Hạ Thanh Di hất tay Triệu Tú Nhi ra.
Triệu Tú Nhi cười khẩy.
“Vậy sao?” Dứt lời, Triệu Tú Nhi trở tay, đẩy mạnh Hạ Thanh Di xuống cầu thang.
Hôm nay Hạ Thanh Di mang giày cao gót, lại mặc váy.
Đột nhiên bị đẩy mạnh làm cô chới với.
Nhưng rất nhanh, Hạ Thanh Di lập tức túm lấy cánh tay còn chưa thu lại kịp của Triệu Tú Nhi, kéo cô ta ngã theo.
“Aaa…mày bỏ tay ra…”
Cuối cùng, là một tiếng thét dài đau đớn vang lên.
Triệu Tú Nhi ngã lăn lông lốc xuống cầu thang.
Còn Hạ Thanh Di thì đang nằm trong lòng của Cảnh Hàn.
Cảnh Hàn thở dốc nặng nề, mồ hôi lạnh túa ra.
Cậu ôm chặt lấy Hạ Thanh Di vào lòng, trái tim lạnh ngắt vẫn chưa đập trở về bình thường được.
Tay của cậu ôm lấy Hạ Thanh Di vẫn còn chưa hết run rẩy.
Có trời mới biết ban nãy Cảnh Hàn sợ tới mức nào khi trông thấy Hạ Thanh Di bị Triệu Tú Nhi xô mạnh xuống cầu thang.
Cảnh Hàn lúc đó đầu óc trống rỗng, lập tức lao lên đỡ Hạ Thanh Di.
Cũng may là vào lúc nguy cấp, cơ thể rèn luyện mỗi ngày của Cảnh Hàn phát huy tối đa công lực, kịp thời lao đến đỡ lấy Hạ Thanh Di.
Hạ Thanh Di hé mắt ra, thấy mình không những không té mà còn nằm yên vị trong lòng Cảnh Hàn, còn mặt Cảnh Hàn thì tối sầm lại, hàng mày cau chặt, trông dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Nhân viên nghe được tiếng động ở hành lang, lập tức chạy tới.
Thấy Triệu Tú Nhi nằm xỉu dưới đất, trên đầu cô ta thì chảy xuống một dòng máu, nhân viên hoảng hốt lập tức gọi xe cấp cứu đến.
Nhà hàng náo loạn trong thoáng chóng.
“Thanh Di, có sao không? Có bị thương không?”
“Anh đỡ em rồi, em không bị thương.”
Hạ Thanh Di đứng thẳng người dậy, nhìn xuống bên dưới.
Thấy Triệu Tú Nhi đang được nhân viên đỡ ra ngoài.
“Trước khi anh đến, cô ta có làm gì em không?”
“Không có, nói chuyện một chút thì cô ta nổi điên đẩy em xuống…Cũng may là có anh.”
Cảnh Hàn thở hắt ra một hơi, đưa tay lên xoa mặt Hạ Thanh Di.
Cảnh Hàn không biết cậu mà tới trễ thêm một giây, có phải người nằm dưới kia là Hạ Thanh Di hay không…Tới giờ cảm giác buốt lạnh tới tận óc của cậu vẫn chưa hề giảm xuống.
Cảnh Hàn ôm chặt Hạ Thanh Di vào lòng.
“Thanh Di…cũng may là anh đến kịp…”
Lúc Cảnh Hàn xoa má cô, cô đã cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của Cảnh Hàn rồi.
Là người trong cuộc nên lúc ngã xuống Hạ Thanh Di chỉ kịp kéo theo Triệu Tú Nhi, sau đó cô nhắm chặt mắt lại.
Còn người chứng kiến cảnh tượng lúc đó, chắc là khủng khiếp lắm…
“Hàn ca…không sao rồi.
Em không sao cả, không bị thương chỗ nào hết…đừng sợ…” Hạ Thanh Di vuốt ve lưng Cảnh Hàn an ủi.
Được một lúc sau, cuối cùng Cảnh Hàn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Đi, vào phòng thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...