Chớp mắt đã gần cuối tháng 10 rồi.
Dạo này cả trường cứ đến thứ hai đầu tuần là sẽ đợi một sự kiện trên confession.
Chính là mỗi thứ hai, confession sẽ cập nhật một việc làm xấu xa của Triệu Tú Nhi, khoa Dược, năm hai của trường đại học bọn họ.
Đã cập nhật được vài tuần liên tiếp rồi.
Nghe nói cô nàng này đã nhờ nhà trường can thiệp, nhưng confession trường không phải là do trường lập ra, hacker thuê cũng không giải quyết được gì, mặc dù đã cố gắng nhưng không ai có cách ngăn chặn việc này cả.
Huống hồ những việc đăng trên confession, không có cái nào là giả hết.
Triệu Tú Nhi hiện tại đã xin bảo lưu, không còn đến trường nữa.
Còn có, nghe đồn cô nàng này đang tìm luật sư để giải quyết vấn đề này.
Nhưng lạ một điều là không luật sư nào dám nhận vụ việc cả, ba mẹ của Triệu Tú Nhi hiện tại cũng hoảng loạn không kém gì cô ta.
Đi kèm với mấy bài đăng kia, là một vài vụ việc ba mẹ cô ta dùng tiền bưng bít.
Sự việc này đang càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Di Di, là vậy đó.
Không biết rốt cuộc Triệu Tú Nhi chọc phải ai nữa.
À đúng rồi, ban nãy Tống Dụ nhắn tin, hỏi chúng ta có rảnh tụ họp không.
Cô ấy bảo muốn mời chúng ta ăn một bữa để cảm ơn.
Nói là kéo việc này lâu tới như vậy là do cô ấy bận rộn, bây giờ cô ấy có thời gian rồi.” Mã Thanh Thanh liến thoắng liên hồi.
Nhóm Hạ Thanh Di hiện tại đang ở trong quán cafe làm bài tập nhóm.
Sự việc của Triệu Tú Nhi, Hạ Thanh Di cũng có nghe qua.
Đều là từ miệng của Mã Thanh Thanh và La Châu cả.
La Châu không phải người nhiều chuyện, nhưng sự việc này đang ngày càng trở nên phức tạp, đúng là cũng khiến La Châu cảm thấy hơi sợ hãi.
“Mà không biết người đứng sau là ai, moi hết chuyện quá khứ của Triệu Tú Nhi ra, còn là bằng chứng chứng cứ vô cùng rõ ràng nữa.
Tớ thấy lạnh sống lưng thật đấy.”
“Nhưng cậu nhìn những thông tin của mấy bài đăng này đi.
Ghê tởm thật đó.
Cậu xem có một bài, từ hồi tiểu học là Triệu Tú Nhi đã vì cạnh tranh điểm số mà xô một bạn học xuống cầu thang đó.
Làm cho con người ta gãy chân…Hãi thật đấy.
Đây là nghiệp mà cô ta phải trả thôi.”
Hạ Thanh Di im lặng ngồi nghe, thở dài.
La Châu: “Di Di, cũng may là cậu quyết đoán cắt đứt quan hệ với cô ta đó.
Hai cậu mà cứ dây dưa, không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa…”
Mã Thanh Thanh: “Phải đó, cạnh tranh điểm là một chuyện, cạnh tranh người yê…A”
Mã Thanh Thanh bị La Châu đạp cho một phát ở dưới bàn.
Lập tức ngậm miệng lại.
Hạ Thanh Di thấy bầu không khí hơi chùng xuống, lên tiếng đổi chủ đề.
“Thế hai cậu có tính đi không?”
“Tớ nghĩ là đi được đó.
Bên Dương Túc Anh đồng ý rồi, có lẽ bạn trai nhỏ của cậu cũng đi đấy.
Sao sao? Đi không? Mượn cớ cho hai cậu hẹn hò luôn đó.”
Hạ Thanh Di phì cười.
“Được rồi, vậy thì đồng ý đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Hạ Thanh Di đã đổ chuông.
“Alo.”
“Thanh Di, anh nghe Dương Túc Anh nói tối nay Tống Dụ mời ăn cơm.
Em có đi không?”
“Anh có đi không?”
“Em đi thì anh đi.”
“Bên em cũng vừa bàn với nhau, mọi người đều tính sẽ tham gia.”
“Được rồi, em ở đâu? Tối anh sẽ tới rước.”
“Rước ở trước cửa chung cư đi.”
“Được.”
Hạ Thanh Di cúp máy.
Mã Thanh Thanh nhìn Hạ Thanh Di, cười híp mắt.
“Báo cáo nhanh thật đó nha.
Dương Túc Anh vừa đồng ý là Cảnh Hàn lập tức gọi điện cho cậu.
Đúng là mẫu đàn ông đặt vợ trên đầu mà.”
Hạ Thanh Di với tay cốc một cái vào trán Mã Thanh Thanh.
“Nói cái gì vậy chứ? Làm bài tập thôi.
Tám nãy giờ rồi.”
Làm bài tập nhóm xong thì La Châu cùng Mã Thanh Thanh trở về ký túc xá đã tắm rửa sửa soạn cho buổi tối đi ăn cùng Tống Dụ.
Hạ Thanh Di thì về lại nhà mình.
Cảnh Hàn đến sớm hơn giờ hẹn, cậu ngồi trong phòng khách chơi game.
Lúc Hạ Thanh Di chuẩn bị xong đi ra, thấy Cảnh Hàn đang ngồi chơi game thì hơi giật mình.
“Anh làm gì thế?”
Cảnh Hàn kéo Hạ Thanh Di ngồi lên đùi mình, ôm cô vào lòng.
Tay anh theo thói quen mò xuống cái eo nhỏ kia bóp bóp.
“Đợi em.
Sẵn tiện chơi game một chút.”
“Lần đầu em thấy anh chơi game.
Em còn tưởng điện thoại của anh chỉ dùng để nghe, gọi, nhắn tin chứ.”
Cảnh Hàn nhéo mũi Hạ Thanh Di.
“Nói quá thật đấy.”
Hạ Thanh Di bật cười.
Hai người đợi gần đến giờ, rồi Cảnh Hàn lái xe đưa Hạ Thanh Di tới nhà hàng mà Tống Dụ hẹn sẵn.
Lúc tới nơi, Cảnh Hàn thả Hạ Thanh Di xuống trước cửa.
“Em vào trước đi, anh lái xe vào hầm xong sẽ lên.”
“Được.”
Hạ Thanh Di xuống xe, vào nhà hàng trước.
“Xin hỏi, quý khách có đặt bàn trước chưa ạ?”
“Dạ rồi ạ, bàn của Tống Dụ.”
“Vâng, xin quý khách chờ một lát.”
Sau khi nhân viên check xong thông tin, nhân viên quay sang nói với Hạ Thanh Di.
“Mời quý khách lên tầng, phòng 302 ạ.”
“Được, cảm ơn ạ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...