Mọi người sau vụ của Tống Dụ thì đúng là có hơi mất hứng ăn uống, nhưng dù sao cũng đã mua đồ sẵn cả rồi, nên buổi ăn đồ nướng vẫn diễn ra bình thường.
Có điều Triệu Tú Nhi cũng không tham gia nữa.
Cảnh Hàn ngồi cạnh Hạ Thanh Di, gắp một miếng thịt cho cô.
“Chị hay thật, còn cõng người cơ đấy.”
Hạ Thanh Di gắp miếng thịt kia lên cho vào miệng, mùi vị rất được.
Rất thơm do nướng bằng bếp than.
Nhai xong thì lúng phúng trả lời Cảnh Hàn.
“Chị sợ chân cậu ấy để lâu lại không ổn, muốn nhanh chóng giải quyết thôi.”
Cảnh Hàn chau mày, đặt đũa xuống.
“Thế chị không quan tâm đến lưng chị à? Có thật là chị học Dược không? Cõng người nặng, sẽ cụp sống lưng.
Rõ ràng em đã nhắn lại vào group là ở yên một chỗ đợi bọn em tới, sao lại không nghe?”
Mã Thanh Thanh ngồi đối diện hai người, ngượng ngùng giơ tay lên.
“Xin lỗi nhé, là tôi hấp tấp.
Nhắn tin xong thì cất luôn điện thoại, đỡ Tống Dụ giúp Hạ Thanh Di nên không có báo lại.”
Cảnh Hàn nghe vậy thì thở dài một hơi.
“Lần sau còn gặp trường hợp như thế nữa thì từ từ xử lý.
Biết là chị lo cho người ta, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mình nữa.”
Hạ Thanh Di ngẩn ngơ nhìn Cảnh Hàn, đột nhiên lại bị giáo huấn, nhưng mà ngẫm lại thì lời của Cảnh Hàn vẫn là rất đúng.
Nên cô im lặng gật đầu.
Ăn uống xong thì mọi người mau chóng dọn dẹp rồi trở về phòng.
Lúc lên phòng, Hạ Thanh Di thấy Triệu Tú Nhi đã nằm trên giường ngủ mất rồi.
Cô cũng không rảnh để tâm tới chuyện người khác, tắm rửa sạch sẽ rồi cũng lên giường đi ngủ.
***
Ngày hôm sau, lúc vừa dậy thì Hạ Thanh Di thấy Triệu Tú Nhi đã soạn xong đồ đạc cho vào balo.
Trông có vẻ như là…muốn ra về? Cô cũng chẳng biết hôm qua mọi chuyện được giải quyết như thế nào, chỉ thấy Triệu Tú Nhi thì buồn bực, còn Tống Dụ thì vui vẻ tới bệnh viện.
Không để nhóm hạ Thanh Di tò mò quá lâu, lúc mọi người đi xuống, trước cửa nhà nghỉ có một chiếc xe ô tô đợi sẵn, Triệu Tú Nhi thực sự đi về trước.
Cả đám người ai cũng nhìn ngó chỉ trỏ cô ta.
Mọi người đều rất tò mò chuyện náo loạn ngày hôm qua sẽ được xử lý như thế nào.
Nhưng chẳng có ai giải đáp thắc mắc cho mọi người cả, nên ồn ào một chút cũng liền rã ra.
Kế hoạch làm việc của hôm nay đã được lên lịch sẵn, thầy giáo lại chia nhóm ra để hoạt động theo nhóm.
Hôm nay là ngày chính nên có nhiều công việc hơn, mọi người làm quần quật tới trưa thì ăn uống.
Ăn uống xong chưa được bao lâu thì lại lao vào các hoạt động đã được sắp xếp sẵn.
Vì tập trung làm nên Cảnh Hàn cùng Hạ Thanh Di cũng không có tương tác gì nhiều.
Có điều, cứ một lúc thì Cảnh Hàn lại chạy sang giúp Hạ Thanh Di đào đất, một lúc sau thì Cung Triết lại ghé qua bê giúp Hạ Thanh Di mấy chậu cây.
Hai người này cứ mỗi người một chuyện mà giành qua giành lại việc của Hạ Thanh Di.
Cuối cùng Hạ Thanh Di nhịn hết nổi, cấm luôn cả hai người không ai được lại gần cô nữa.
Cảnh Hàn đen mặt, Cung Triết thì xấu hổ.
Cuối cùng cũng chịu yên tĩnh mà làm việc.
Tới chiều, mọi người dọn đồ lên xe về lại thành phố.
Cung Triết và Cảnh Hàn lại giành nhau ngồi cạnh Hạ Thanh Di, nhưng vẫn là ai mặt dày hơn thì người đó thắng, Cung Triết lại bị đẩy ra.
Anh thở dài.
“Thanh Di, về thành phố thì giữ liên lạc với anh nhé?”
Hạ Thanh Di lịch sự gật đầu với Cung Triết.
Hạ Thanh Di không ngốc, cả Cảnh Hàn và Cung Triết đều thể hiện rất rõ ràng, cô cũng từng được theo đuổi rất nhiều lần.
Đương nhiên là biết hai người này đang muốn làm gì rồi.
Đối với Cung Triết, Hạ Thanh Di không có cảm xúc gì ngoài xem anh là đàn anh khóa trên.
Số lần hai người tiếp xúc với nhau tính cho tới hiện tại, có khi còn ít hơn cả thời gian cô và Cảnh Hàn tiếp xúc với nhau nữa.
Còn đối với Cảnh Hàn…Hạ Thanh Di cũng không rõ, nhưng mà hai ngày này ở cạnh cậu, Hạ Thanh Di thấy rất vui vẻ thoải mái.
Có lẽ…là vẫn có chút rung động.
Vì vậy mấy lời nói mờ ám, mấy hành động nho nhỏ của Cảnh Hàn, Hạ Thanh Di cũng không có né tránh.
Lúc xe về tới trường thì cũng đã tối rồi.
La Châu và Mã Thanh Thanh tạm biệt Hạ Thanh Di rồi về ký túc xá.
Dương Túc Anh cùng Vũ Lực ban đầu còn tính đợi Cảnh Hàn cùng về, sau đó thấy cậu đứng nói chuyện với Hạ Thanh Di nên biết ý cũng đi về trước.
Cảnh Hàn nhớ lần trước gặp Hạ Thanh Di ở công viên, cô bảo cô không ở ký túc xá mà thuê chung cư gần trường.
Bây giờ trời cũng đã tối rồi, cậu không yên tâm để Hạ Thanh Di về nhà một mình nên vừa xuống xe đã đi theo Hạ Thanh Di.
“Thanh Di, tối rồi.
Để em đi cùng chị.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...