Có phải mình nhìn nhầm rồi không?
Đứng từ ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể dễ dàng thấy được trực diện khung cảnh từ cửa cổng và sân vườn rộng lớn của khu biệt thự.
Mộng Nhiên như không tin vào những gì mà mình đã và đang thấy, cô cẩn thận dụi mắt nhiều lần để xác định bản thân không phải nhìn thấy ảo giác.
Nhưng đã thực hiện năm sáu lần rồi, trước mắt cô vẫn là một khung cảnh hết sức bạo lực, nhẫn tâm.
Tử Dật đang phải quỳ dưới mưa, cả thân trên cởi trần chỉ mặc mỗi một chiếc quần âu đen, và đang phải gắng gượng chịu đựng những đợt roi gai quất vào người.
- Chuyện...!chuyện gì thế này?
Mộng Nhiên lùi về sau, bụm miệng hốt hoảng.
Sau đó tá hỏa, mặc kệ cái chân đau của mình mà lao thẳng xuống dưới nhà.
Trên đường đi, vì vội quá còn suýt tí nữa thì ngã cầu thang.
- Ba!!
Mộng Nhiên gọi lớn, dù cho chưa chạy đến nơi nhưng cô cũng đã biết được người đứng sau chuyện này.
Chẳng ai khác là người ba thân yêu của cô.
Bởi trong ngôi nhà này, ngoài Mộng Nhiên và Kha Luân thì chẳng ai dám ra lệnh đánh Tử Dật.
Nhưng Mộng Nhiên không hiểu được tại sao ba lại dùng hình với Tử Dật như vậy.
Rõ ràng là lúc anh và cô cùng nhau trở về nhà thì Kha Luân cũng có mặt tại phòng khách, nhìn thấy con gái mang thương tích khắp người thì ngoài hỏi han và mắng yêu vài lời thì ông ấy chẳng có thêm động thái nào khác.
Sau đó thì liền đến bệnh viện.
Còn dặn đến tối mới trở về.
Mộng Nhiên ngây thơ cứ nghĩ mọi chuyện đã dừng lại khi Thanh Gia phá sản, chứ không ngờ được trong đêm hôm khuya khoắt thế này mà ba lại mang vệ sĩ của cô ra đánh đập.
- Ba ơi!
Sau một đoạn đường trầy trật thì cuối cùng Mộng Nhiên cũng đã thấy được bóng lưng lạnh lẽo của ông ba.
Cô gái nhỏ không ngại mưa gió, xách dép trên tay mà lao ra khỏi mái hiên nhà, chân trần dẫm nước chạy đến gần chỗ anh hơn tí nữa.
Bộp.
- Không được đánh, chú còn đánh nữa là con cắn chú đấy.
Đôi dép mà Mộng Nhiên cầm trên tay lúc này cũng đã phát huy toàn bộ tác dụng, cô bức xúc, xót anh nên đã không tự chủ được mà phang thẳng cả hai chiếc dép vào người ông chú đầu trọc đang cầm roi đánh Tử Dật.
- Cô chủ ra rồi, chúng ta có nên...
Cũng nhờ vậy mà ông chú ấy đã ngưng lại.
Từ tốn, cung kính quay ra hỏi ý Kha Gia chủ.
Và đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo.
- Mười giờ rồi con vẫn chưa ngủ?
- Con...con, nếu con ngủ thì ba đánh chết anh Dật của con à?
Ban đầu khi bắt gặp được ánh mắt không gợn sóng, lạnh lùng đến cực hạn của ba thì Mộng Nhiên đã rất run sợ.
Nhưng rồi cũng chẳng biết lấy đâu ra nhiều dũng khí để lên giọng trả treo với ông ấy như vậy.
- Con với cái hỗn láo, con trở về phòng ngay cho ba.
Kha Luân trừng mắt với con gái, giọng ông quát lớn đến nỗi xé tan cả tiếng mưa rơi, thành công làm ý chí của Mộng Nhiên phải chùn bước.
Hai đầu vai nhỏ vừa lạnh vừa sợ mà không ngừng run lên, không dám ngẩn đầu nhìn người đứng đối diện.
- Muốn con nghe lời cũng được, nhưng ba nói cho con biết vì sao ba lại đối xử với Tử Dật như vậy có được không?
- Nó không bảo vệ được con của ba.
Kha Luân không dong dài, ông ấy ngồi chồm hỗm trước mặt con gái rồi nói thẳng vào vấn đề chính.
- Nhưng lúc chiều chẳng phải con đã giải thích là không phải lỗi của anh ấy rồi mà ba ơi.
Lúc đó ba cũng cười nói rồi còn gật đầu nữa mà.
Nhìn đôi mắt đỏ ứng của Mộng Nhiên mà ông ấy chẳng biết bày tỏ điều mình muốn nói như thế nào nữa.
Ông đương nhiên có thể trừng phạt Tử Dật khi trời nắng ráo cho đỡ phải dính mưa, nhưng không...ông lại chọn cái thời điểm này là bởi vì Kha Luân không muốn hình tượng một người ba hiền từ trong mắt con gái bị đổ vỡ.
Vậy mà người tính không bằng trời tính, đến cuối cùng thì bộ dạng tàn độc này của ông vẫn bị Mộng Nhiên bắt gặp.
- Một vết đau trên người con, bằng mười vết thương trên người nó.
Con đủ thông minh để hiểu ý của ba đúng chứ?
Không phải Kha Luân khó khăn, vô cớ đánh người mà đây đã là giao kèo giữa ông và Tử Dật ngay từ khi anh được đưa về Kha Gia.
Bao năm qua Tử Dật vẫn thực hiện điều này rất tốt, cho dù đây là lần đầu tiên phạm sai lầm nhưng anh đã đánh Mộng Nhiên đến sưng mông nên ông không thể chăm chước bỏ qua cho anh được.
- Vậy...vậy ba cứ đánh nữa đi ạ.
Con sẽ đứng đây đợi khi nào xong xuôi thì mình cùng vào nhà nha ba.
Mộng Nhiên nắm láy tay ông kéo đến trước mặt Tử Dật.
Cô trở vên hiểu chuyện, " ngoan ngoãn " đến lạ thường.
Nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra tâm trạng lo lắng khi nhìn vào Tử Dật.
- Haizz...con chỉ được cái lắm trò.
Không đánh nữa, chúng ta mau đi vào nhà thôi.
Kha Luân lắc đầu ngán ngẫm, ông là người góp công, góp gạo đẻ ra nhóc con mưu mô này thì làm sao Mộng Nhiên có thể qua mặt được ông.
Cô muốn dùng thân mình chịu lạnh, để làm ông mủi lòng thương xót, cùng cô vào nhà sớm hơn để tha cho Tử Dật.
Nhưng cũng đành chịu thôi, vẫn là câu nói cũ, ai bảo Mộng Nhiên là con gái rượu của ông làm gì.
Cho nên đây cũng là ông tự nguyện rơi vào chiếc bẫy do Mộng Nhiên đặt ra.
- Đến đây đủ rồi, hai người mang cậu ta về phòng đi.
- Các anh nhẹ nhẹ thôi.
Biết mình đã được tha, Tử Dật cũng chẳng thể gắng gượng được nữa, vừa đói, vừa rét, lại vừa đau đã rút cạn kiệt sức lực của anh, cả cơ thể như một bức tượng đài mà đổ sập trước mắt bao người.
[...]
Hai giờ sáng.
- Giờ này chắc ba cũng đi ngủ rồi nhỉ?
Mộng Nhiên nằm trên giường trằn trọc, dù cho mi mắt đã đánh đụi đụi vào nhau, muốn ngủ lắm rồi nhưng không thể chợp mắt vì lo lắng cho tình trạng của ai kia.
Vào mấy tiếng trước, ba hộ tống cô về đến tận phòng, hoàn toàn không cho cô có cơ hội ngoái đầu nhìn lấy Kha Luân một miếng.
Lại còn hung dữ uy hiếp nếu cô dám lén phén sang thăm anh trong đêm nay thì sẽ đánh gãy chân và đuổi anh ra khỏi nhà.
Cho nên Mộng Nhiên phải chờ chực đến tận giờ này mới dám hành động.
- Lạnh quá.
Mộng Nhiên vén chăn, rón rén xuống giường, khi lòng bàn chân non nớt, mềm yếu vừa chạm vào mặt sàn lạnh lẽo cô không kìm được mà thốt lên.
Nhưng rồi vẫn nhất quyết đi chân trần, không chịu mang dép vì sợ sẽ gây ra âm thanh xoạt xoẹt khi bước đi.
Cạch.
- Dật à! Anh ngủ chưa?
Mộng Nhiên thập thò thập thụt đẩy cửa phòng ngủ của Tử Dật mà bước vào như một tên trộm, cẩn trọng mò vào công tắc đèn điện được lắp trên bức tường, không gian tối om ngay lập tức sáng bừng cả lên.
- Mấy chú kia cũng ác thật.
Mộng Nhiên chống nạnh, vểnh môi càu nhàu, những người đàn ông lúc nãy cũng thật vô tâm.
Dù gì cũng là bạn bè xã giao, không tình thì còn nghĩa.
Vậy mà bọn họ chỉ mang Tử Dật vào đây vứt lên giường, đến thuốc men hay quần áo ướt nhẹp cũng chẳng thay ra giúp anh.
- Ghê quá.
Chiếc chăn mỏng được phủ hờ trên người Tử Dật được Mộng Nhiên nhẹ nhàng vén ra.
Những vết thương lỡ loét trên làn da ấy khiến cô gái nhỏ phải rùng mình, không đủ can đảm để nhìn lâu.
- Em sát trùng cho anh đỡ đau nha.
Dù có gớm ghiếc đến đâu thì cô cũng không thể vì thế mà bỏ mặt Tử Dật ngay lúc này.
Mộng Nhiên nhanh chóng đi đến tủ đồ, cô lục lọi, tìm kiếm mãi nhưng cũng chẳng thấy nổi một ống thuốc, cho đến khi mỏi cổ, ngước nhìn lên phía trên trần mới biết biết được hộp sơ cứu được Tử Dật đặt tít ở nóc tủ đồ.
- Không có gì làm khó được Mộng Nhiên.
Tủ đồ này cũng không quá cao, nên với chiều cao của Mộng Nhiên thì chỉ cần bắt thêm một cái đẩu sẽ với đến.
Sau khi ôm được hộp thuốc trong tay cô còn không quên tự luyến vuốt mũi khen bản thân mình quá đa tài.
- Chắc hẳn là anh ấy đau lắm, bị đánh bằng roi cá đuối cơ mà.
Mộng Nhiên đổ cồn sát khuẩn ra một cái ly nhỏ, rồi dùng từng miếng bông gòn thấm ướt lau nhẹ lên những vết thương hở, kĩ càng, tỉ mỉ hết lòng vì sợ sẽ vô tình làm anh đau.
Mười lăm phút sau.
- Oaaa...hên ngày mai là cuối tuần.
Mộng Nhiên ngồi bên mép giường vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài sau gần nửa tiếng đồng hồ sơ cứu cho anh.
Nhìn chung thì cũng đã ổn hơn lúc nãy rất nhiều, những vết bẩn xung quanh miệng vết thương đã được vệ sinh sạch sẽ.
Nhưng ngày mai phải thúc ép anh đến gặp bác sĩ thêm một lần nữa mới có thể an tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...