Sau khi kết hôn, hay nói cách khác là sau khi danh chính ngôn thuận rời khỏi Lăng gia thì cuộc sống của Hà Mật quả nhiên là dễ thở hơn rất nhiều. Trước kia chỉ cần cô muốn đi đâu đều phải báo trước, trừ khi có được sự đồng ý của Lăng Dụ Triết thì cô mới được đi, còn nếu hôm đó tâm trạng của anh không tốt thì tốt nhất là cô đừng mở miệng.
Còn bây giờ, cô muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt của người ta nữa. Tuy nhiên, bình thản và nhẹ nhàng là vậy, nhưng Hà Mật vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, vốn dĩ cô phải rất hân hoan và vui mừng chứ? Tại sao bây giờ chính bản thân cô lại thấy trống vắng như vậy?
Nằm nghĩ mãi mà cũng không biết tại sao, Hà Mật quyết định sẽ đến kí túc xá để tìm Kiều Tuyết Ly, nói thế nào thì từ trước đến giờ cô ấy cũng là bạn thân duy nhất của cô, cho dù có chuyện gì thì cô cũng nói với cô ấy đầu tiên, nên vì lẽ đó mà hiện tại khi đang bế tắc thì Hà Mật lại nghĩ đến Kiều Tuyết Ly nhiều hơn.
Vừa bước xuống nhà thì Hà Mật đã nhìn thấy Tô Nhiễm cũng đang chuẩn bị rời đi, theo quán tính cô liền hỏi:
- Chị Nhiễm? Chị đi đâu vậy?
Lúc này Tô Nhiễm đang mặc một chiếc áo khoác da, quần bó ôm sát đường cong cơ thể của cô ấy, chiếc mũ bảo hiểm to cũng rất gì và này nọ. Khi nghe thấy giọng của Hà Mật thì Tô Nhiễm cũng xoay người lại, nhẹ nhàng tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, nhìn cô nói:
- Chị có chút việc cần về nhà. Em đi đâu vậy?
- Em muốn đến kí túc xá.
- Vậy sao? Đi thôi, chị đưa em đi.
Nhưng Hà Mật có chút sợ, từ trước đến giờ cô chỉ di chuyển bằng xe ô tô, lần đầu tiên cô ngồi xe motor phân khối lớn nên không tránh được việc sợ hãi. Lúc này Tô Nhiễm liền cầm theo một chiếc nón lớn, đội lên đầu của cô, sau đó thì cũng trèo lên xe để chống đỡ. Nhìn thấy Hà Mật vẫn còn do dự thì cô ấy liền nói:
- Đừng lo, chị có bằng lái rồi. Chị chỉ nhỏ hơn anh cả của em có một tuổi thôi đấy!
Thật ra không phải Hà Mật không tin tuổi tác của Tô Nhiễm, hay là không tin vào tay lái của chị ấy, chỉ là… Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi xe phân khối lớn, nên khó tránh sự sợ hãi thôi.
Sau đó thì Tô Nhiễm cũng phải thuyết phục cô rất nhiều, còn nói là chị ấy sắp trễ giờ rồi nên cô hãy nhanh lên. Nhắm mắt lại thì Hà Mật cũng trèo lên cùng Tô Nhiễm.
Khi Hà Mật đã yên vị thì Tô Nhiễm còn thoải mái cầm lấy tay của em gái nhỏ đặt ở eo của mình, còn nói:
- Ôm chặt vào.
Mặc dù không biết tốc độ Tô Nhiễm lái xe là bao nhiêu, nhưng tốt hơn hết thì cô nên nghe lời thì sẽ gay hơn nhỉ. Nghĩ đến đây thì Hà Mật liền siết chặt tay của mình, tiếng động cơ bắt đầu khởi động, rồi những làn gió mạnh mẽ cứ như vậy mà tạt qua người của cô, vì tò mò nên Hà Mật cũng có mở hí một mắt ra xem.
Vì Tô Nhiễm đang chạy với tốc độ khá nhanh, nên nếu đi đường trung tâm thì khá nguy hiểm, nên chị ấy đã chọn đi đường vòng. Nhưng cũng nhờ vậy mà Hà Mật mới nhìn thấy được khung cảnh ở gần ngoại ô Giang Thành, nó thật sự rất tuyệt vời, mùi cây cỏ và mùi biển tựa như đang thanh tẩy tâm hồn của cô vậy.
Nhìn dáng vẻ chạy xe của Tô Nhiễm thì Hà Mật cảm thấy chị gái này không đơn thuần như những gì mà cô biết, hay để không nói là chị ấy rất biết cách chơi. Tuy vậy thì Hà Mật cũng không muốn hỏi, thật ra thì ngay từ ngày đầu tiên, khi cô gặp lại anh cả thì cô đã biết anh cả không đơn thuần là một Giảng viên Đại học rồi, chỉ là nếu như anh ấy không nói thì thôi cô cũng không hỏi nữa.
Đi được một chút thì Tô Nhiễm đã hạ nhẹ tốc độ lại, vừa chạy vừa nói:
- Hà Mật, em thấy có thích không?
- Thích, em rất thích cảm giác này. Cứ như được thanh tẩy tâm hồn vậy đó.
Lúc này Tô Nhiễm liền mỉm cười hài lòng, ít nhất thì cô bé thích là được rồi. Hôm qua sau khi đi chơi về thì Tô Thước cũng nói với Tô Nhiễm rằng hãy làm cách nào đó khiến Hà Mật vui vẻ, để cho cô đừng nhớ đến Lăng Dụ Triết nữa… Cái nhiệm vụ chết tiệt đó thật sự quá khó với một cô gái vừa chia tay người yêu như Tô Nhiễm, nhưng rồi bất chợt Tô Nhiễm lại nhớ đến tiểu tình nhân của mình… Đúng rồi, chính là chiếc xe phân khối lớn này đấy!
Bình thường thì Tô Nhiễm chỉ dùng em nó khi đua xe với một số bạn cùng đam mê, nhưng lúc đó là cô còn trong thân phận Alan, còn đối với thân phận Alice thì hoàn toàn mù tịt về mảng này. Tuy nhiên, hôm nay vì để làm thỏa lòng của tiểu công chúa Hà Mật, nên Tô Nhiễm đã đem em nó đến đây, còn định sẽ luyện tập vài vòng để nóng người, nhưng xem ra thì tay lái của cô ấy vẫn chưa mai một.
Lái xe đi thêm một số con đường vòng nữa thì cũng đã đến kí túc xá của Hà Mật, khi cô bước xuống xe thì đã mỉm cười rất vui vẻ, đã lâu rồi Hà Mật không được thoải mái như vậy. Nhưng trước khi Tô Nhiễm rời đi còn nói:
- Tối nay chị đưa em đến một nơi còn thích hơn bây giờ.
- Thật sao? Còn có chỗ nào thú vị hơn cả xe phân khối lớn sao?
- Hiển nhiên, chị là ai chứ, chị là Tô Nhiễm đấy! Đừng nói là Giang Thành, cho dù là An Thành hay Ung Thành thì chị đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau khi chào tạm biệt Tô Nhiễm xong thì chị ấy cũng rời đi, còn Hà Mật thì lại gọi Kiều Tuyết Ly đến đưa mình về phòng. Vì dù sao thì hôm kia cô cũng đã bị Lăng Dụ Triết tước đi tấm thẻ ra vào kí túc xá, nên bây giờ cô không thể tự mình đi vào được nữa. Nhưng khi Hà Mật gọi điện đến thì Kiều Tuyết Ly đang ở chỗ của Đỗ Thái Huy, nên cô lại phải lê thân đi đến tiệm cafe của Đỗ Thái Huy vậy.
Vừa đẩy cửa vào thì Hà Mật đã nhìn thấy Đỗ Thái Huy và Kiều Tuyết Ly đang ngồi trò chuyện với nhau, dáng vẻ của họ thật sự rất giống một cặp đôi đang yêu nhau, bất chợt Hà Mật lại thấy yên lòng… Nếu thật sự Đỗ Thái Huy và Kiều Tuyết Ly có thể thành một đôi thì hay biết mấy, ít nhất thì cô sẽ không còn phải lo lắng cho tương lai sau bảy của cô ấy nữa.
- Hai người có vẻ thân thiết quá nhỉ?
Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng đó chỉ có thể là Hà Mật mà thôi. Không chỉ Đỗ Thái Huy hay Kiều Tuyết Ly, mà ngay cả những nhân viên cũ ở đây đều vui mừng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Hà Mật ở đây, đặc biệt chính là Đỗ Thái Huy… Đã nhiều tháng rồi cậu ta chưa nhìn thấy cô, chẳng biết những ngày tháng qua cô đã sống như thế nào… Nhưng hiện tại khi nhìn cô thì có lẽ cuộc sống của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Vì nhiều ngày không gặp nên Kiều Tuyết Ly có rất nhiều chuyện muốn nói với Hà Mật, cô ấy còn giữ chặt tay của Hà Mật, tựa như là không muốn để cô đi vậy. Hành động thân thiết đó cũng làm cho Đỗ Thái Huy yên lòng, cậu ta liền nói:
- Em không biết đâu, những ngày này thì Tuyết Ly luôn nhắc tên em, giống như là sợ anh sẽ quên em vậy đó.
- Cậu lại nói xấu tớ đúng không?
Nghe vậy thì Kiều Tuyết Ly liền lắc đầu chối bỏ, cô ấy còn giải thích rất nhiều nữa chứ. Dáng vẻ đáng yêu này của Kiều Tuyết Ly đã làm cho cả quán nước đều phải bật cười, khi thấy mọi người đều cười vui vẻ thì cô ấy lại phụng phịu, nói:
- Mọi người lại lừa tớ!
Sau một màn chào đón dung nham bùng nổ thì Kiều Tuyết Ly cũng hỏi về tình hình của cô, hiển nhiên Hà Mật cũng nói rõ về mình, cô đã rời khỏi Lăng gia, cũng đã gặp lại bốn người anh kết nghĩa, không chỉ vậy mà cô còn thân thiết với một chị gái tên Tô Nhiễm nữa, nói chung thì cuộc sống bây giờ của cô phải nói là trên cả tuyệt vời.
Thấy Tô Nhiễm vui vẻ như vậy thì Kiều Tuyết Ly và Đỗ Thái Huy cũng yên tâm, nhưng bất chợt cô lại có chút cúi đầu. Hai người họ liền không biết có chuyện gì đã xảy ra, chẳng phải vừa rồi còn nói bản thân rất ổn sao? Mới giây trước mà giây sau đã mặt ủ mày chau rồi?
- Sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao?
Lúc này Hà Mật cũng không biết nên nói thế nào nữa… Nếu như cô ấy nói với Kiều Tuyết Ly rằng, mình có tình cảm với Lăng Dụ Triết… Thì liệu cô ấy có sốc hay không? Nhưng có vẻ như cô không cần nói nữa rồi, dù sao cũng đã là bạn thân nhiều năm, Kiều Tuyết Ly nhìn qua cũng đủ hiểu vấn đề, cô ấy có chút ảo não nói:
- Cậu thích Lăng Dụ Triết rồi sao?
Lời nói của Kiều Tuyết Ly không chỉ khiến cho Hà Mật kinh ngạc mà ngay cả Đỗ Thái Huy cũng phải há hốc.
Nhưng sau đó thì Hà Mật cũng gật đầu… Phải! Cô thích Lăng Dụ Triết rồi! Cô thật sự thích Lăng Dụ Triết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...