Mặc dù công việc chính của ngày hôm nay là đưa Hà Mật đi kiểm tra ở chỗ của Khương Đình Lập, nhưng để tránh việc Lăng Dụ Triết và Lý Lan Hinh nghi ngờ thì Hứa Vãn Tùng cũng đã đưa cô đến mốt studio váy cưới sang trọng. Dáng vẻ mà Hà Mật mặc váy cưới đã được đơm vào đầu vào của Hứa Vãn Tùng và Hình Bân, có lẽ như Hứa Vãn Tùng nói đúng… Ánh mắt của Hình Bân không đơn thuần như cách anh ta nói.
Lúc Hà Mật mặc trên người chiếc váy cưới bước ra, thì Hứa Vãn Tùng đã phải đứng hình mất mấy giây, cô gái mà anh luôn bảo vệ bây giờ đã trưởng thành và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Không chỉ thế mà bây giờ cô còn đang mặc váy cưới, thứ thiêng liêng mà mỗi cô gái đều ao ước được mặc một lần, duy nhất chỉ một lần.
Hứa Vãn Tùng nhìn cô, nói:
- Mật Nhi của anh đúng là xinh đẹp. Thật sự muốn đem em vào lồng kính để nhốt em lại, ngày ngày chỉ có anh mới có thể ngắm nhìn.
Nhưng Hà Mật biết rõ miệng lưỡi của Hứa Vãn Tùng không đơn giản như những gì mà cậu ấy đã thể hiện, nên cô cũng chỉ cười cười một cái, cuối cùng thì cũng đã kết thúc bữa chọn váy cưới trong trống vắng.
[…]
Về đến Lăng gia, lúc này ở Lăng gia không chỉ có Lăng Dụ Triết, mà ngay cả Lý Lan Hinh và Trương Đạm cũng như cha của Lý Lan Hinh - Lý Kiến Hoành cũng đã xuất hiện ở đây.
- Hà Mật về rồi sao? Còn có cả Vãn Tùng nữa, hai đứa nhanh đến đây chào hỏi mẹ và ông ngoại đi.
Chuyện Lăng Dụ Triết nhận nuôi Hà Mật thì dường như những người ở An Thành đều biết, đặc biệt là Lý Kiến Hoành, vì ông ta là người chủ động nhắc nhở con gái nên kết thân với cô thiên kim này, vì dù sao thì Hà Mật cũng là cô con gái do đích thân Lăng Dụ Triết và Tống Giai Âm lựa chọn, mà tình cảm của Lăng Dụ Triết dành cho Tống Giai Âm chắc chắn không thể xóa mờ được, nên dù sao cũng phải để lại ấn tượng tốt một chút.
Hiển nhiên Lý Lan Hinh rất nghe lời, nên cô ta vẫn luôn đối xử với Hà Mật theo cách nhẹ nhàng và dịu dàng nhất. Nhưng đến khi Lý Lan Hinh biết tin Hà Mật mang thai, mà đứa bé đó lại không thể là còn của Đỗ Thái Huy, thì cô ta mới bắt đầu nghi ngờ… Cô ta từng trộm nghĩ rằng đứa bé đó là con của Hà Mật và Lăng Dụ Triết!
Hà Mật và Hứa Vãn Tùng nhìn nhau, vốn dĩ đã định gọi theo lời của Trương Đạm, nhưng ngay lúc này thì Lăng Dụ Triết liền cắt ngang, nói:
- Vãn Tùng, cậu cùng tôi lên thư phòng một chút, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.
- Con làm gì vậy? Sui gia tương lai còn ở đây mà sao con lại rời đi!
Nghe Trương Đạm trách mắng Lăng Dụ Triết thì Lý Kiến Hoành cũng tỏ ra vẻ đạo mạo, liền xua tay lắc đầu, nói:
- Không sao đâu, Dụ Triết có việc thì cứ để nó nói trước đi, nếu không thì Lý gia sẽ cảm thấy có lỗi lắm.
Nghe vậy thì Trương Đạm cũng không nói gì nữa, nhưng bà ta bây giờ đã thay đổi thái độ rất nhiều, không chỉ nhẹ nhàng với Hứa Vãn Tùng mà ngay cả thái độ đối với Hà Mật cũng đã thay đổi một cách chóng mặt, bà ấy liền nắm lấy tay của cô rồi kéo cô ngồi cạnh bên mình, nhìn Lý Kiến Hoành nói:
- Anh sui thấy đó, Hà Mật năm nay cũng đã lớn rồi, cũng sắp kết hôn rồi, nên nhà chúng tôi cũng chẳng cần lo lắng cho nó nữa. Tương lai đây, khi Lan Hinh và Dụ Triết sinh em bé thì mới đáng để tôi quan tâm.
Lý Lan Hinh nghe thấy ba chữ “sinh em bé” thì trong lòng cũng đã nôn nao rộn rạo, nhưng mà cô ta thật sự không hiểu được con người của Lăng Dụ Triết… Rõ ràng mối quan hệ của họ là người yêu, cũng đã sắp tiến đến hôn nhân, nhưng từ trước đến nay mỗi khi hai người ở bên nhau thì anh luôn cố gắng hoàn thành thật nhanh, không chỉ vậy mà còn vô cùng khách sáo và luôn miệng đảm bảo sẽ không để cô ta có thai.
Nhưng thứ Lý Lan Hinh muốn chính là có thai! Cô ta chính là muốn mang thai đứa bé của Lăng Dụ Triết, thứ mà Tống Giai Âm không làm được!
- Bác gái đừng nói như vậy, tụi con vẫn còn chưa kết hôn mà.
- Sớm muộn gì mà chẳng kết hôn. Hơn nữa hai đứa kết hôn xong thì nên tranh thủ sinh cho mẹ một đứa, ông thấy tôi nói có đúng không?
- Bà ấy nói đúng đó, con cũng đâu còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, nên kết hôn rồi sinh con rồi.
Tuy nhiên, người duy nhất không có hứng thú với chuyện này chính là Hà Mật, cô đã im lặng và không nói gì, vì vốn dĩ chuyện kết hôn là chuyện sớm muộn thôi, dù sao thì ngay từ đầu Trương Đạm đã nhận Lý Lan Hinh là con dâu rồi mà, giữa họ chỉ thiếu một hôn lễ và một tờ giấy chứng nhận nữa thôi. Đợi khi cô bình an rời khỏi đây, thì lúc đó cô sẽ không quan tâm đến nơi này nữa… Mãi mãi cũng không!
Lý Kiến Hoành nhìn sang Hà Mật, trong ánh mắt của cô có một chút gì đó gọi là tĩnh lặng, nhưng với một cô gái mười tám, mười chín tuổi thì đôi mắt tĩnh lặng kia là không đúng, vốn dĩ ở độ tuổi này phải vui vẻ, hoạt bát chứ… Tuy nhiên, chính bản thân Lý Kiến Hoành cũng biết rõ chuyện đó, đối với đứa con nuôi Hà Mật này thì có lẽ Lăng Dụ Triết đã chán ghét lắm rồi, vì thế nên mới muốn tống cổ cô đi càng nhanh càng tốt. Chỉ cần con gái của ông ấy mang thai cháu đích tôn nhà họ Lăng, đến lúc đó thì đứa con nuôi Hà Mật hay thậm chí là cô vợ chưa qua cửa Tống Giai Âm cũng chỉ là bỏ đi mà thôi!
- Nếu không có chuyện gì nữa thì con xin phép về phòng trước ạ.
Lúc này, Lý Lan Hinh liền tỏ ra lo lắng, nói:
- Mật Nhi, con không sao chứ? Có cần dì Hinh gọi bác sĩ cho con không?
Với cái mùi nồng nặc sự giả tạo kia của Lý Lan Hinh thì Hà Mật đã quen thuộc đến phát ngấy rồi, nhưng Trương Đạm thì vẫn chấp mê bất ngộ, nên cô cũng chỉ lịch sự lắc đầu, đáp:
- Không cần đâu dì Hinh, chỉ là hôm nay con thử váy cưới hơi nhiều một chút, nên có chút mệt thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi.
- Vậy con lên phòng trước đi, chút nữa dì sẽ bảo người làm đem nước cam lên cho con nha.
- Cảm ơn dì.
Nói xong thì Hà Mật cũng cúi đầu lịch sự với Trương Đạm và Lý Kiến Hoành, sau đó thì cô đã đi một mạch về phòng của mình. Còn ở dưới nhà thì Trương Đạm đã nhìn ông sui tương lai, nói:
- Đừng để ý nó làm gì, con gái sắp lấy chồng không tránh khỏi căng thẳng. Mẹ nói có đúng không Lan Hinh?
Lý Lan Hinh nghe thấy Trương Đạm gọi tên mình liền có chút ngượng ngùng, sau đó thì cô ta liền đứng dậy rồi nói phải đi ép nước cam cho Hà Mật, vì để hạ nhân làm cô ta không yên tâm lắm. Trương Đạm nhìn thấy thái độ này của Lý Lan Hinh đối với Hà Mật thì càng thêm yêu quý cô gái nhỏ này hơn, bà ấy còn nhìn sang hướng của Lý Kiến Hoành, nói:
- Anh dạy con khéo thật đấy. Đứa bé Lan Hinh này nhìn chỗ nào cũng thấy tốt.
- Chị nói quá lời, tôi làm sao có thể dạy ra được một cô gái tốt như vậy chứ. Là do mẹ nó lúc sinh thời biết dạy con, chứ tôi thì chẳng làm được tích sự gì.
Dừng một lúc, Lý Kiến Hoành lại nói tiếp:
- Nói về tài dạy con thì có ai qua được chị sui chứ. Chị có thể sống và nuôi được Dụ Triết thành một Chủ tịch lớn thì đúng là rất vất vả, so với chị thì tôi vẫn còn kém lắm.
Đối với Trương Đạm thì được người khác khen chính là niềm vui, khi bà ấy nghe thấy Lý Kiến Hoành khen mình thì cũng giả ngờ ngại ngùng. Hai bên cứ một tung một hứng mà khen lấy khen để nhau, cuối cùng thì sự yêu thích của Trương Đạm đối với Lý gia càng lớn hơn.
Sau một lúc hì hục ở trong bếp thì Lý Lan Hinh đã đem ra ba ly nước cam, đặt ở trước mặt của Trương Đạm một ly, cha mình một ly, sau đó thì cầm theo một ly nhỏ, nói:
- Cha, bác gái, vậy con đem nước cam lên phòng cho Mật Nhi trước nhé. Chút nữa con sẽ quay lại.
- Con đừng làm nữa, cứ để hạ nhân làm là được rồi mà.
- Con không sao mà, hơn nữa con muốn nói chuyện với Mật Nhi một chút.
Trương Đạm nghe thế thì cũng chỉ gật đầu.
Lý Lan Hinh gõ cửa để đem nước cam lên cho cô, nhưng ngay sau khi cửa phòng được đóng lại, thì cô ta đã nhíu mày, nói:
- Lần trước cô nói đứa bé trong bụng cô là con của ai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...