Lúc này thì Khương Đình Lập đã định đi ra ngoài để cứu Hà Mật, nhưng cô đã nhanh chóng dùng tay ra hiệu cho anh đừng nên xuất hiện lúc này, có lẽ là do Hà Mật đã quá quen với hành xử thô tục này của Lăng Dụ Triết, nên sau đó thì Khương Đình Lập cũng chỉ giương mắt đứng nhìn em gái của mình Lăng Dụ Triết đưa đi.
Còn ở trên xe, Lăng Dụ Triết đã bóp chặt cổ của Hà Mật, còn nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Hà Mật, nửa tháng qua cô đã đi đâu? Cô có biết Lăng thị xảy ra những gì chưa! Tại sao cô còn biến mất, làm tôi vừa lo cho Lăng thị, lại còn phải dốc sức tìm cô!
Vì cái bóp cổ của Lăng Dụ Triết khá mạnh tay, nên Hà Mật đã bắt đầu khó thở, cô ho khan sặc sụa còn liên tục kêu đau, nhưng Lăng Dụ Triết bây giờ giống như là một con thú vậy, bao nhiêu lời nói của cô đều bị anh ngăn lại và cô không thể thốt ra lời nào nữa. Mãi cho đến khi gương mặt Hà Mật đã tái xanh thì Lăng Dụ Triết mới buông tay, sau đó thì anh còn phủi tay của mình, giống như là vừa chạm vào thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.
Ánh mắt căm phẫn của Hà Mật nhìn về phía của anh, cô có chút uất ức, nói:
- Tại sao vẫn không buông tha cho tôi! Tôi làm gì anh chứ!
Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết lại cười điên dại, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó liền đưa tay bóp chặt gương mặt xinh đẹp đang đẫm lệ của cô, rồi cười nhếch miệng, nói:
- Không làm gì? Cô đã giết chết người tôi yêu nhất! Cô cũng làm cho Lăng gia mất mặt, như vậy là không làm gì sao? Lăng Hà Mật, tôi nói cho cô biết, cô là người phụ nữ của tôi, cả đời sau này cô cũng là người phụ nữ của Lăng Dụ Triết tôi!
- Anh điên rồi... Anh điên rồi! Trên pháp luật chúng ta là cha con, anh... Anh...
Còn chưa để cô nói hết lời thì Lăng Dụ Triết càng bóp chặt lấy gương mặt của cô, sau đó thì đã điên cuồng mà cắn. mút cánh môi nhỏ của cô. Lúc này, Hà Mật chỉ biết phản kháng trong bất lực, chiếc lưỡi ấm nóng của anh đã làm loạn khắp khoang miệng của cô, và chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao anh lại làm như vậy nữa!
Sau đó, khi chiếc xe đã về đến nhà riêng của Lăng Dụ Triết, thì anh còn điên cuồng hơn là anh đã tháo cà vạt của mình ra, rồi dùng nó trói tay của Hà Mật lại, sau đó thì mới cầm một đầu cà vạt rồi kéo cô ra khỏi xe. Đây không còn là áp giải phạm nhân nữa, mà giống như là dẫn thú cưng hơn!
Đến cả những người làm ở đây nhìn thấy cảnh tượng đó cũng chỉ biết che miệng mà không dám làm gì cả, họ là những người chứng kiến Hà Mật trưởng thành, con người của Hà Mật như thế nào thì họ cũng đều biết rõ, chỉ là bây giờ họ lại không biết lý do gì để cậu chủ lại đối xử với tiểu thư như vậy.
Còn Lăng Dụ Triết, sau đó khi kéo cô vào phòng thì đã trực tiếp đẩy cô lên giường, còn dùng đầu dây cà vạt vừa rồi cột lên cạnh giường, còn ngồi đè lên người của cô, nói:
- Sao vậy? Không phản kháng nữa sao?
- Anh định làm gì?
- Làm gì? Chẳng phải cô chính hạng phụ nữ thiếu đàn ông sao? Tôi giúp cô thỏa mãn!
Nghe đến đây thì hai mắt của Hà Mật đã mở to hơn, cô không thể ngờ rằng Lăng Dụ Triết lại có thể nói ra những câu vô sỉ và biến thái như vậy! Nhưng còn chưa để cô phản ứng thì Lăng Dụ Triết đã trực tiếp hôn xuống cổ của cô, nụ hôn thô bạo của anh đi đến đâu là lại để lại trên đó một dấu ấn màu đỏ bắt mắt. Dần dần thì nụ hôn của anh đã dừng lại ở hõm cổ của cô, lúc này thì Hà Mật chỉ biết rơi nước mắt trong tuyệt vọng mà thôi.
Và hiển nhiên thì những giọt nước mắt kia của cô đã bị Lăng Dụ Triết phát hiện anh liền nhíu mày nhìn cô nói:
- Khóc lóc cái gì chứ, chẳng phải cô cũng đã nằm ngoan cho cái tên họ Đỗ kia làm loạn đến mức mang thai sao? Bây giờ ở dưới thân của tôi lại còn ra vẻ uất ức cái gì!
- Điên rồi... Lăng Dụ Triết, anh điên rồi!
Có vẻ như cái miệng nhỏ của cô quá ồn ào, nên Lăng Dụ Triết đã thuận lấy một chiếc khăn tay trong túi rồi nhét vào miệng của cô, không chỉ như vậy mà anh còn vuốt ve cơ thể của cô, rồi cười nói:
- Đừng có phản kháng nữa, ngoan ngoãn ở lại đây đi, nếu không thì tôi sẽ không tha cho tên bạn trai của cô đâu!
Bây giờ thì Hà Mật không còn thiết tha gì với cuộc đời này nữa, nhưng nếu như Đỗ Thái Huy vì cô mà bị liên lụy thì cũng không đáng, anh ấy xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn. Nhưng giọt lệ từ khóe mắt của cô cũng dần rơi xuống, nhưng nước mắt còn chưa rơi đi xa thì Lăng Dụ Triết đã ghì mạnh tay lau đi, còn bá đạo nói:
- Khóc vì tên đó sao? Đừng mơ! Những giọt nước mắt của cô chỉ có thể khóc khi cầu xin tôi mà thôi!
Hà Mật cảm thấy trạng thái của Lăng Dụ Triết không đúng lắm, có vẻ như anh đã bị đả kích cái gì đó nên bây giờ mới điên cuồng, tàn bạo như vậy... Nhưng mà bị cái gì là bị cái gì? Cô cũng chẳng biết nữa!
Hôn được một lúc, thì Lăng Dụ Triết lại nhìn cô, nói:
- Hà Mật, cô hãy nói rằng cô và Đỗ Thái Huy không có bất cứ mối quan hệ nào đi! Cô hãy nói đi! Hãy nói đi!
Nhưng ánh mắt kiên định của Hà Mật lại giống như một ánh mắt phán xét đang nhìn chằm chằm vào anh, nó làm cho anh cảm thấy khó chịu và bức bối, chỉ muốn dùng tay móc đôi mắt đó ra! Nhưng sau đó thì Lăng Dụ Triết cũng đã từ từ bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng mân mê đôi mắt xinh đẹp đang đẫm lệ kia, rồi cười nói:
- Đôi mắt này rất giống của Âm Nhi, nếu như không phải vì nó thì tôi đã móc mắt cô cho chó ăn rồi!
Tuy nhiên, cô lại không phản ứng gì cả, vì có lẽ đối với những lời so sánh đó của Lăng Dụ Triết thì cô đã quá quen thuộc rồi, vết thương trong lòng của cô cũng đã sớm bị chai sạn rồi, nó chẳng thể nào tác động đến cô nữa.
Nhưng sau đó, Lăng Dụ Triết lại nhìn chằm chằm vào bụng của cô, anh chỉ cần nhớ đến nơi này từng mang thai đứa con của tên đàn ông khác thì anh đã cảm thấy rất tức giận, không chỉ vậy mà anh còn giữ chặt lấy phần hông của cô, rồi nói:
- Cô chỉ có thể là của tôi, cơ thể này, linh hôn này, ngay cả những đứa con sau này cũng chỉ có thể là của tôi!
Hà Mật bắt đầu cảm thấy sợ rồi, Lăng Dụ Triết bây giờ giống như là bị mất trí, những gì anh nói đều đáng sợ và dường như đều muốn lấy mạng của cô vậy!
- Ưm... Ưm...
- À, cô muốn nói gì sao?
Lăng Dụ Triết sau đó liền lấy chiếc khăn tay trong miệng của cô ra, lúc này thì Hà Mật liền trừng mắt nhìn anh, nói:
- Lăng Dụ Triết, anh điên rồi, tỉnh táo lại đi, tôi là con gái của anh... Anh muốn đứa bé ra đời sẽ gọi anh là cha... Hay là ông ngoại đây!
- Tôi mặc kệ nó gọi tôi là gì, tôi chỉ muốn cô nhớ... Từ đầu đến chân, kể cả bụng của cô cũng chỉ có thể là của tôi!
Sau đó thì Lăng Dụ Triết lại cúi xuống ngấu nghiến hôn lấy môi của cô, Hà Mật cũng chỉ bất lực mà buông xuôi, cô quá mệt mỏi rồi... Tại sao những chuyện này lại xảy ra với cô cơ chứ?
Đúng như câu nói "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để chữa lành mọi vết thương trong đời. Đứa trẻ bất hạnh sẽ dùng cả đời để tìm lại tuổi thơ". Và Hà Mật, chính là đứa trẻ bất hạnh đó... Tuổi thơ của cô đã không trọn vẹn, bây giờ thì cuộc sống tương lai của cô cũng mịt mù và tăm tối... Đáng lẽ ra cô không nên có mặt ở cõi đời này, đáng lẽ ra cô nên chết đi ngay khi được sinh ra... Hay có lẽ cô không nên tồn tại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...