Nghiệt Duyên

Bầu không khí lặng im đến mức Mai Chiêu Lan nghe được tiếng hít thở của bản thân và của tên khốn ngồi đối diện.

-Phu nhân, cửa lớn của Thẩm phủ vẫn đang mở. Phu nhân hãy tự mình rời đi. Tránh mang tiếng xấu cho cả hai. Dù sao phụ nữ trẻ đẹp đến tận cửa dâng cho Thẩm mỗ cũng không phải chỉ một hai người. Vì vậy, phu nhân hãy tự trọng!

Lời nói rõ ràng, nhẹ nhàng nhưng từng lời như mũi dao nhọn xoắn vào tận đáy lòng Mai Chiêu Lan. Đây chẳng phải người ta chê bản thân nàng là hạng quả phụ, thân phận thấp kém đừng làm dơ bẩn phủ người ta sao?! Đúng nực cười…

Lời nói hắn vừa dứt thì tay nàng đã đụng đến cửa. Nhưng bỗng nhiên nàng lại không đẩy mạnh cánh cửa kia ra…

Nàng quay phắt vào, đứng trước mặt hắn. Hai tay nàng run run nắm lấy làn váy mỏng, khuôn ngực nhỏ phập phồng lên xuống…

Phịch.

Quỳ! Nàng thật sự quỳ trước mặt hắn! Đúng là ông trời có mắt. Mai tiểu thư nhà Hữu Thừa tướng lại phải quỳ dưới chân một kẻ con lai hạ đẳng như hắn! Hắn thật sự muốn cười to, nhưng đôi môi mỏng chỉ nhếch lên độ cong khó phát hiện.

-Sao?! Đây là muốn cầu ta sao, Mai Chiêu Lan?!

Lời nói đã không còn đủ lễ nghĩa như trước nữa.


Vì đơn giản hắnbiết người cao ngạo như Mai Chiêu Lan chấp nhận quỳ xuống, chứng tỏ là nàng đã hoàn toàn khuất phục! Nàng đã hoàn toàn nhận thua!

Đúng! Nàng đã nhận thua! Vì cha, vì người yêu thương nàng đến vô pháp vô thiên, vì người mà cả đời nàng quý trọng! Nàng chấp nhận thua, nàng chấp nhận quỳ dưới chân hắn, mặc tình hắn muốn gì cũng mặc! Chỉ mong hắn rủ chút lòng thương mà tha cho cha nàng! Thật sự chính bản thân nàng cũng không hiểu mình đã đắc tội gì hắn đến mức hắn muốn giết cả thân phụ của nàng!

Nữ nhân vốn làm bằng nước, nên dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ rơi nước mắt, Mai Chiêu Lan cũng không ngoại lệ. Nàng khóc, nhưng là khóc trong âm thầm, khóc để giải tỏa sự ủy khuất của bản thân, nhưng tuyệt không phải khóc cho Thẩm Nguyệt Thần khinh thường!

Cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng tay nắm chiếc cằm nhỏ xinh kia của nàng. Nhưng nàng vẫn kiên trì cúi gằm mặt xuống, làm hắn không nhịn nói phải thả vào không khí thái độ uy hiếp:

-Đây là thái độ cầu tình của Mai tiểu thư sao?!

-…

Câu nói ấy thành công giúp hắn đem gương mặt nhỏ nàng nâng lên. Ngoài dự đoán của hắn là gương mặt nàng không một giọt nước mắt lăn dài, chỉ là hai bên má còn lưu lại một dòng nước chứng tỏ chủ nhân vừa khóc mà thôi. Nhìn gương mặt của nàng, bao nhiêu lời định nói ra, định sỉ vả nàng đều nghẹn lại nơi cổ họng. Nhưng lời chưa định nói ra, thì giọng nói run run của người đang quỳ kia làm hắn thanh tỉnh không ít:

-Thẩm Nguyệt Thần… Ta xin ngươi, ngươi muốn gì ở ta cũng được, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng. Nhưng mong ngươi giơ cao đánh khẽ, mong ngươi hãy cho cha ta một con đường sống, cũng như cho ta một con đường sống, hãy cho ta thiên tằm băng đi!

Nói xong, nàng còn không ngừng dập đầu.

Năm xưa, phải chăng mẹ hắn cũng cầu xin cha nàng như vậy?! Tại sao năm xưa cha nàng lại không cho mẹ con hắn con đường sống?! Tại sao?! Chính hắn cũng rất muốn hỏi?! Nhưng lời nói cứ nghẹn lại không hiểu vì đau hay vì khổ mà khó nói thành lời! Phải chi nàng đừng xuất hiện trước mặt hắn! Phải chi nàng yêu hắn, thì kết cuộc của nàng sẽ không phải thê thảm như vậy!!! Đúng! Đây là do nàng cố chấp! Là do nàng cứng đầu, bao giờ đôi môi nhỏ kia luôn nói ra lời nói như dao găm, gươm bén!

Lúc nhận ra nàng đang không ngừng dập đầu, hắn bỗng không tự chủ quát lớn:

-Đủ rồi! Ngừng lại ngay cho ta!

Lúc này, nàng mới ngẩng mặt lên, đôi mắt to đen đó không hề vương chút lệ, nhưng cái trán cao kia đã lấm tấm vết ứ đọng của máu cùng vết sung thấy rõ. Lòng hắn khẽ chùng lại, càng không tự chủ được mà giơ tay ra.

Bỗng đôi tay ấy dừng lại ở không trung vì cái nhíu mày đầy nghi ngại của nàng.

Bàn tay to bỗng sờ lên đôi má trắng mịn, cảm nhận được cái run nhè nhẹ của nàng, cảm nhận làn da mịn màng cảm giác khi sờ vào vô cùng thoải mái, dễ chịu. Cảm xúc ở tay vô vàn êm ái, nhưng lòng ai như sóng dậy:


-Nàng nghĩ, ta cần gì ở nàng, hửm, Mai Chiêu Lan?!

-…

-Là gương mặt này?! _ Hắn nhẹ nhàng sờ hai bên má đang không ngừng run lên kia.

-… Hay là cơ thể này?!_ Hắn đưa mạnh bàn bóp chặt một bên ngực đầy đặn sau lớp áo đang phập phồng kia, làm cho gương mặt Mai Chiêu Lan không khỏi đại biến.

Nhưng nàng vẫn nhịn, chỉ cố đưa đôi tay nhỏ lên bắt lại bàn tay thô to đang làm loạn kia của hắn, ngước mắt lên nàng tiếp lời:

-Nếu chỉ cần là là như vậy, ta có thể bồi Thẩm đại Trạng nguyên!

Hắn im lặng hồi lâu, đôi mắt xanh không lưu chuyển lấy một lần chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt của nàng.

-Ha ha ha ha! Được! Quả nhiên là đủ hào phóng! Bổn trạng thích!

Hắn kéo tay nàng đứng dậy, rồi bế thốc nàng lên, ôm chặt nàng trong lòng rồi nhẹ nhàng đặt nàng trên giường lớn.

Nàng biết lời thốt ra có hối hận cũng không kịp! Nàng biết, lần này là nàng cầu hắn, là nàng xin hắn muốn nàng, rồi hãy buông tha cho hai cha con nàng yên yên ổn ổn… Cả đời.


Khi nàng quyết định đến nơi này thì đã biết bản thân mình đã sa chân, khó lòng rút ra! Nhưng vì cha nàng, nàng chấp nhận! Chỉ một lần mà thôi… Một lần mà thôi…

Mai Chiêu Lan luôn tự động viên rằng bản thân chỉ cần một lần là chấm dứt tất cả! Nhưng liệu dây tơ hồng có dễ dàng buông tha cho họ trong vòng chảy số mệnh?!

Cảm nhận dòng lệ nóng chảy bên má của người trong lòng, hắn khẽ cắn lên tai nàng rồi thủ thỉ bằng giọng ôn nhu nhất có thể:

-Yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn hầu hạ ta vừa lòng …

Cảm nhận được cơ thể nàng dường như nhũn ra hắn phì cười:

-Ta đảm bảo sẽ cho người đưa thuốc đến tận Mai phủ!

-Được! Chỉ cần ngươi giữ lời, ta chấp nhận…

Dứt lời, nàng lớn gan một tay vòng ra sau cổ hắn kéo đôi môi hắn xuống để ấn lên ấy một nụ hôn. Còn tay kia lại nhẹ nhàng gỡ bỏ đai lưng để chiếc áo ngoài kia dễ dàng trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nà cùng với khe ngực như ẩn như hiện đang phập phồng theo từng nhịp thở của ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui