Nghiệt Duyên

(H nhẹ)

Bàn tay hắn nhanh như cắt cởi chiếc áo đỏ khoác bên ngoài của nàng. Liên tục một mạch trói lại tay nàng ghì ra sau lưng chỉ bằng , động tác gọn lẹ không một giây thừa thải!

-Hoàng thượng…

Nàng chưa nói hết được câu, hắn đã ném nàng lên long sàn, tay trái ép mạnh cổ nàng, khiến Chiêu Lan thành ra nằm úp sấp trên giường. Rồi bản thân Văn Vũ liền áp sát cả thân hình lên trên, làm cho sức nặng cả cơ thể đều ở trên Mai Chiêu Lan.

-Đau… Bỏ thần phụ ra! Hoàng thượng! Ngài làm gì vậy?!

Bàn tay miết theo da thịt trắng loáng của nàng, đôi môi thì không ngừng tham luyến trên cơ thể tỏa hương thơm bạc hà dễ chịu. Môi hắn cuối cùng dần sát vào tai Chiêu Lan mà thủ thỉ:

-Làm tình!

Hai chữ ngắn gọn, súc tích nhưng đủ mạnh như tiếng sấm mạnh bổ ngang tai nàng!

-Hoàng thượng! Như vậy là thông gian! Thông gian với vợ thần tử! Ta là quả phụ, có thể không cần thể diện, nhưng ngài là hoàng đế, không thể để người đời cười chê… Ưm… Ưm

-Giảng đạo với ta sao?! Ta đâu còn là thằng nhóc ngu ngốc năm xưa, ta tự biết bản thân muốn gì và đang làm gì!

Nói rồi, hành động kế tiếp của hắn thật sự khiến Chiêu Lan giật thót cả mình! Hắn ta không ngần ngại xé bỏ lớp áo trung y của nàng! Bàn tay to bóp chặt hai cái bánh bao của nàng xoa thành đủ loại hình dáng! Như sợ chưa đủ đem lại cảm giác hắn còn lòn tay vào trong cái yếm mỏng manh kéo hai đầu nhũ hoa xoắn lại làm nàng thét chói tai!


Cơ thể nằm úp sấp, muốn phản kháng thật sự quá khó, đôi tay thì bị trói chặt không thể nhúc nhích. Chân thì có cũng không vùng đạp được vì hắn đã dùng cả sực nặng cơ thể mà ép lên. Lúc này điều nàng có thể làm chỉ có thể cầu trời mà thôi!

Hắn lúc này liền đối với đôi chân của nàng không ngần ngại mà xé toạc ra cả lớp váy hai tầng làm lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài làm cho yết hầu hắn không ngừng lên xuống.

Đôi tay của Chiêu Lan đành bất lực vì nút trói quá siết, hai tay nàng càng giãy dụa thì càng tê dại nhanh hơn.

Hắn hôn lên đôi chân của Chiêu Lan. Đôi chân khác hẳn các tiểu thư khác, không bó lại vì để có thể tập võ. Nhưng giờ dù có võ công nàng cũng chỉ biết khuất nhục do vùng vẫy không ra!

-Ngươi là tên biến thái! Đồ khốn! Rốt cuộc ngươi muốn gì, Đào Văn Vũ!!!

Nàng đã sợ quá rồi, nếu bị hắn làm nhục liệu nàng sống nổi không?! Nên hỏi nàng còn sợ mất mạng vì dám gọi thẳng tên hoàng đế ra không?! Nàng vẫn sợ nhưng … Thà là chết mà giữ được trong sạch, còn sống chi mà để người ta nguyền rủa cả Mai phủ!

-Ngươi bỏ ta ra, tên điên này, Đào Văn Vũ, ngươi nghe không, thả ta ra?! Thả ta ra!!!

Nàng không phải là nói mà là hét, hét đến điếc tai kẻ đối diện. Nhưng hắn thì sao? Không hề quan tâm! Đôi môi hắn đang không ngừng tàn sát từ đôi chân của nàng lên dần dần lên trên, trên đường đi đôi môi ấy để lại không biết là bao nhiêu dấu hôn ngân!

-Cứu người! Có ai không! Cứu ta với! Cứu ta với!

Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên từ đôi chân nhỏ của nàng mà cười khẽ,tay phải nắm chặt gót chân nàng, từ tốn giải thích:

-Ta nói nàng nghe một bí mật nhé! Hôm nay, nơi đây không ai mời nàng dùng cơm cả! Chỉ có ta muốn mời nàng ngủ lại đây thôi…


-…

- À, ta còn quên nói thêm rằng nơi đây hiện tại không ai dám đến đâu! Vì ta đã ban lệnh cấm bén mảng đến quanh thư phòng rồi!

Bao nhiêu hắn nói là quá đủ! Đủ để nàng hiểu rằng nàng có la khàn cả cổ, kêu rách cả họng thì chả có ai đến bén mảng đến đây đâu!!!

Nàng thật sự không muốn! Không muốn! Thật sự là không muốn!

Bàn tay lành lạnh rờ nhẹ lên trên chiếc cổ trắng nhỏ đeo chiếc vòng màu đỏ máu mà hắn chọn. Hắn ngước lên cười nhìn vào đôi mắt to đen như hắc ngọc kia:

-Thật sự là đẹp vô cùng. Nàng vẫn như năm xưa, hợp với màu đỏ rực rỡ… Còn ta… Cả đời cũng không còn hợp với màu trắng thuần khiết nữa rồi …

-…

Nàng không hiểu! Thật sự nàng cảm thấy hắn và Thẩm Nguyệt Thần đều rất kỳ lạ. Rõ ràng đều là những người đàn ông đỉnh thiên lập địa trong mắt người thiên hạ, tại sao lại giở trò không bằng cầm thú với nàng? Nói thật, nàng sợ! Nàng rất sợ! Sợ sẽ chết trong tủi nhục… Nhưng nàng đã cố gắng nhớ, nhớ lại tất cả, thì kết quả không vẫn hoàn không!

Thẩm Nguyệt Thần hoàn toàn là cái tên lạ xa! Trong tâm khảm của nàng thật sự là hoàn toàn không quen không biết!

Tên Đào Văn Vũ này thì nàng biết! Biết quá nhiều và ức hiếp hắn thì vô số. Nhưng … đó đều là trò nghịch ngợm của trẻ con. Còn nếu gây ra tội tày trời thì nàng lấy mạng sống cả Mai gia ra thề rằng nàng không có!!!

Nhưng… khi cơ thể nửa thân dưới mát lạnh thì nàng biết rằng tiêu thật rồi!


Má ơi! Hắn cư nhiên … hôn nơi đó của nàng! Ghê… Ghê tởm! Tên biến thái!

Đôi môi mỏng không chút do dự hôn xuống chiếc đùi trắng mềm, đôi khi không nhịn được còn dùng răng cắn cắn làm cho người dưới thân nhịn không nổi mà kêu lên hai tiếng “a ..ư …”. Nhìn vào thâm cốc kia, bỗng hắn chỉ biết phì cười! Hắn yêu nàng, yêu đến mười sáu năm nhưng lại đứng nhìn nàng vào cửa Thần hầu. Để cho lần đầu của nàng vào tay kẻ khác! Đúng là nực cười! Nhưng hôm nay nàng phải là của hắn!

Gương mặt tuấn mỹ tiến đến gần khe u cốc ngắm nhìn. Một đóa hoa đang nở rực phía dưới bị che bởi đám cỏ dại ẩn ẩn hiện hiện do động tác nằm úp sấp của nàng! Trên nữa là đóa cúc hoa hồng hồng nhỏ nhắn! Thật sự hắn muốn dùng hạ phúc cắm thẳng vào hai đóa hoa này của nàng! Cho nàng biết bản thân nàng là ai?! Cho bản thân nàng sẽ thuộc về hắn mãi mãi!

Tay hắn vòng lên đó cúc hoa chọc chọc làm cho nàng co rút không ngừng u cốc. Đến khi này, hắn liền ngậm chặt hai mảnh hoa vào khoang miệng. Sự ấm áp và ẩm ướt làm cho Chiêu Lan không khỏi thốt ra những câu đứt quảng: “Ah … Ah… Dừng lại… Dừng lại đi!... Ta không muốn!”

“Nhưng ta muốn!” _ Ý nghĩ đó lóe trong đầu hắn nên động tác chỉ có tăng hơn chứ chưa hề dừng lại! Bàn tay to lần lên trên tiếp tục xoa đôi nhũ hoa đầy đặn.
Đến khi đôi môi hắn trêu đùa hạt đậu trước cửa động thì hai chân của Chiêu Lan quặp lại rõ ràng vì sự kích thích quá lớn. “Đừng… Đừng…!”

Mặc kệ lời nàng kêu dừng hắn giở chiếc áo yếm nho nhỏ ra, để hai quả đào đầy đặn ma sát nhè nhẹ với chiếc giường mềm mại, hai hạt đậu do kích thích đã dựng thẳng cả lên, làm hắn nhịn không nổi mà đưa tay xuống nhéo nhẹ!

-Ah… Ah… Đủ rồi, Văn Vũ!

-Chưa. Thật sự chưa đủ đâu!

Hắn nhanh chóng lật ngược người nàng lại.

Lúc này Chiêu Lan mới phát hiện hắn đúng là hạng cao thủ giường chiếu. Vừa kích thích nàng vừa cởi bỏ bộ sa y mỏng tanh của y tự lúc nào!

Nàng lúc này nhìn thấy rõ cái đó của hắn! Thật sự là không … hề nhỏ! Nó đang căng cứng đang ngúc ngắt cái đầu to lớn mà chảo hỏi nàng! Cái đầu nấm sậm màu đang tiết ra dịch màu trắng nhạt tỏ vẻ kích thích như muốn xông ngay vào cửa mình của nàng.

-Sao?! Nó có to hơn của Tả Thừa tướng không?!... Nàng muốn ngậm nó không?! Hửm! _ Nói rồi hắn còn ngả ngớn cầm nó lên như muốn đưa đến bên môi nàng.


-…
Vấn im lặng, thật sự nàng không còn từ gì với hành vi biến thái của tên mập này. Nếu biết hắn có thể quá đáng đến mức này hẳn năm xưa nàng đã cho hắn tuyệt tự!!!

Nhưng đó vẫn là năm xưa, còn nay nàng là "cá nằm trên thớt" mà!

Thấy nàng vẫn im lặng, hắn vẫn cười cười nói tiếp:

-Nó đã làm cho nhiều cung tần mỹ nữ vui sướng đến chết lắm rồi! Nàng cũng sẽ nhanh chóng hiểu được thôi!

Nói rồi, hắn cầm lấy tiểu đệ của mình tiến gần đến u cốc của nàng, làm cho gương mặt đỏ lựng của Chiêu Lan chuyển qua màu trắng tát.

“Hết rồi! Hết rồi!” _ Đó là ý nghĩ duy nhất của Chiêu Lan lúc này!

Nhưng chưa, Đào Văn Vũ cầm lấy tiểu đệ mình chỉ ma sát lên xuống vào nơi gần cửa động, hắn dùng một tay vịn vào của quý ép sát xuống u cốc, những lông mao phần nào thô ráp làm cho của hắn vừa đau vừa sung sướng. Không chỉ có Văn Vũ kích thích mà âm đ*o của Chiêu Lan cũng tiếng “chạch… chạch …” đầy ẩm ướt!

“Ah… Ah…”_ Gương mặt nửa hiện sau chiếc mặt nạ dường như cũng phím hồng vì sự kích thích của việc ra vào “ngoài cửa” thế này!

“Ah… Tuyệt quá!”

Hắn cứ tưởng bản thân nghe lầm, nhưng hành động của nàng đã làm hắn biết là hắn đã không lầm. Vì nàng chủ động ưỡng người lên hùa theo động tác cợt nhã của hắn, còn cố tình đong đưa phần non mềm của mình ma sát với hạ phúc của hắn. Một chân nàng thì vòng vào eo của hắn, một chân nàng giơ cao lên gác lên vai của hắn, dùng đầu gối cạ vào nửa gương mặt đeo mặt nạ bạc. Động tác ma sát có nặng có nhẹ làm cho đứa bé dưới thân Văn Vũ rõ ràng có chút biến chuyển lớn lên thêm vài phần.

Đôi môi nhỏ cố tình thả lỏng ra, làm một ít mật dịch ra thêm bóng loáng màu đỏ sậm của son môi. Miệng thì không ngừng ê a lên dăm ba tiếng: “Vũ ca… Lan Lan khó chịu … Lan Lan đau quá hà… Lan Lan thật sự khó chịu mà… Vũ ca, Vũ ca à…”. Lời nói nũng nịu nghe đến tan chảy lòng người, không còn la hét to tiếng mà là lời nói rũ cả người, dịu dàng đến khó nói, hai tiếng “Vũ ca” còn kéo dài nho nhỏ nghe như tiếng rên rỉ vì sung sướng kích tình!

Mẹ kiếp! Đã rặn hết cả nước mắt ra, còn ghê tởm mà kêu hắn bằng hai tiếng “Vũ ca”. Mong sẽ lay động gì tý con người của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui