Nghiệt Duyên
Mười sáu năm trước ở Trữ Tịch Quốc.
Năm đó Thái tử chính là Đào Văn Vũ, một cậu bé hiền lành với thân hình béo tròn phấn nộn vô cùng đáng yêu. Gương mặt cậu xinh đẹp vô cùng, nếu khoác lên mình mấy bộ quần áo xinh xinh của công chúa thì mấy ai nhận ra được cậu là nam nhi chi chí kia chứ?! Làn da cậu giống y đúc Hoàng hậu, trắng hồng xinh xắn, làn môi đỏ thắm như tô son. Và đẹp nhất trên gương mặt ngây thơ ấy vẫn là đôi mắt to hồn nhiên không vướng chút bụi trần cùng chiếc mũi cao kín kẽ vô cùng!
Cậu suốt ngày chỉ được chạy loanh quanh trong ngự hoa viên với cung nữ. Bọn cung nữ thích cậu vô cùng, vì đơn giản cậu rất xinh đẹp! Mà con người ai lại không yêu thích cái đẹp kia chứ?!
Thái hậu lúc này là một trong số những mỹ nhân có nhan sắc nhất hậu cung. Bà không chỉ có được sắc đẹp mà còn có cả thực quyền trong tay, là nắm giữ phượng ấn, cai quản cả hậu cung. Đã vậy dường như trời còn thương cho bà hơn khi cho bà hạ sinh được một thái tử!
Nhưng hỏi thử Thái hậu có vui vì đứa con trai này không?! Câu trả lời hẳn ít ai ngờ đến là “Không!”. Tuy là Thái tử nhưng nhóc con vẫn chẳng hề biết dụng võ dùng binh mà tối ngày chỉ ôm những quyển sách thánh hiền rồi ê êa a ca hát. Thêm phần gương mặt lại không có vẻ gì giống nam nhân mà trông còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, làm cho bà buồn rầu không thôi. Sống giữa chốn hậu cung “người ăn thịt người” thì đáng lẽ bà nên sinh ra một đứa con trai mạnh mẽ, tà ác còn hơn là sinh ra một thằng nhóc yếu đuối vô dụng! Vì không những bà phải chăm sóc cho bản thân mà còn lo cho nó khỏi những móng vuốt sắc bén của bọn người kia!
Chắc ai cũng trách bà vô nhân đạo, đến con ruột cũng không thương! Thì bà chấp nhận! Không phải là không thương mà là vì chỉ cần có thể sống tốt, có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ ai lại muốn có một hòn đá bên cạnh cản chân chứ?!
Đến giờ cơm trưa thì cung nữ chạy đến hấp tấp nói với mỹ nhân mặc chiếc áo vàng rực, đầu đội phượng mão, đang ngồi nghiểm nhiên uống trà cùng với các vị quý phi nương nương kia: “Khởi bẩm thái hậu…”
Đáp lại lời nói vẫn là ánh mắt lạnh băng và cái phất tay cho lui.
…
Tại phủ Hữu Thừa tướng.
Núp trong lùm cây là một thân hình béo tròn khó che đậy bởi đám cây cối xung quanh. Làm lộ ra cái lưng u ú, trông có vài phần buồn cười. Đôi mắt to lúng liếng nhìn quanh ngó dọc như sợ ai kia phát hiện.
Đứng dưới tàn cây đó là một bóng dáng bé nhỏ, nhìn kỹ thì là một tiểu cô nương, khoảng sáu bảy tuổi là cùng! Gương mặt nhỏ nhắn đang hiện rõ nét cương nghị qua từng đường kiếm vung lên.
Đây chẳng phải là Mai Chiêu Lan, con gái cưng của Hữu Thừa tướng, “tiểu bá vương” của bọn trẻ con kinh thành đây sao?!
-Ai?!
Nói xong, một hòn đá phi thẳng vào gương mặt đang lấp lấp ló ló sau lùm cây!
“Uỵch!”_ Thân hình bánh bao của tiểu đệ Đào Văn Vũ nhà ta lăn quay ra mảnh sân, lăn sao vừa đến dưới chân của Chiêu Lan.
-Hì! Hì! Lan Lan, là huỳnh!
-Xùy!
Đối với vị tiểu bá vương này thì thật sự Văn Vũ rất đáng ghét! Hắn là con trai nè, là Thái tử nè! Mà lại yếu đuối nữa, Mai Chiêu Lan ghét nhất là nam nhân yếu đuối nên không thèm chơi chung với hắn đâu! Lêu lêu…
-Đừng bỏ đi mà Lan Lan! Hôm nay huynh đến có bánh ngọt cho muội mà!
“Bánh ngọt”_ thứ mọi người cấm nàng ăn lại được tên thái tử béo này đem đến cho nàng! Hì hì! Mà bánh của ngự trù hoàng cung thì ôi thôi thôi rồi! Vừa ngọt vừa béo vừa mịn, ăn một cái rồi chỉ muốn ăn đến cái thứ hai!
-Đâu?!_ Nói xong nàng xòe đôi tay nhỏ ra làm lộ ra hàm răng trắng bóng tỏ vẻ khoái chí vô cùng!
-Muội phải cho huynh chơi chung với muội thì huynh mới đưa bánh cho muội nha! Bánh này là phần ăn của huynh hôm nay mà!
-Xí! Không thèm!
Cho hắn chơi chung?! Điên sao?! Ai không biết tên thái tử ú này đeo còn dai hơn sam, mặt còn dày hơn quỷ chứ! Chơi chung hắn lại đòi chơi cái trò tân nương tân lang gì á! Ghê chết! nàng không thích chơi mấy trò yếu đuối kia đâu! Nàng muốn đấu kiếm cơ!
-Vậy huynh ăn một mình đi nha!
Không thèm! Không thèm! Nàng không thèm đâu! Bánh ơi đừng bay hương thơm tới đây nữa!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì rốt cuộc Chiêu Lan cũng nói:
-Thiệt là đi chơi xong huynh đưa ta bánh ngọt không?!
-Ta cam đoan mà! _ Gương mặt xinh đẹp phấn nộn lè lưỡi, giơ cao tay phải lên tuyên thề!
-Được! Vậy thì chơi đi!!!
Nhưng trò chơi thì do bổn cô nương quy định nha!
___
Nửa canh giờ sau…
-Ha ha! Huynh lại thua rồi! Hây hây!
Vừa nói cô bé gái vừa dùng thanh kiếm gỗ tấn công tới tấp anh bạn béo tròn của chúngta. Đến khi cậu bé té xuống đống bùn dưới chân một cái “uỵch” rõ to. Cô nàng mới dừng tay.
Mai Chiêu Lan dùng tay phải cầm kiếm gỗ chĩa vào gương mặt tròn vo đáng yêu kia, tay trái thì quệch mũi một cái chẳng khác gì tiểu bá vương cả, rồi lớn giọng với nhóc con:
-Lần này ta tha cho huynh đó nghen chưa! Để lần sau ta biết huynh mách ta không chơi với huynh với phụ thân và hoàng hậu thì … Hừ hừ… Bổn cô nương đánh huynh rụng răng luôn!
Nói xong, nàng đủng đỉnh xoay người cùng chiếc váy màu hồng phấn bay qua bay lại trông có phần… hơi buồn cười. Miệng thì không ngừng ngoàm ngoàm miếng bánh thơm lừng cướp từ cậu nhóc Thái tử khờ khạo kia!
Nàng đã quay đi nhưng không nhìn rõ trông gương mặt hiền lành kia đã lấm lem nước mắt nhưng vẫn lụi cụi tìm cách đứng dậy giữa đám bùn lầy mà thề rằng: “Muội đánh huynh chết huynh vẫn mách! Mách đến khi muội chịu chơi chung với mình huynh thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...