Nghiệt Duyên

Chiêu Lan chạy như điên ra vườn sau của Thần hầu phủ nhưng người đâu không thấy! Hắn đi đâu rồi! Không lẽ hắn bực tức vì nàng dám làm lơ hắn mà bỏ đi rồi! Không nghĩ nhiều nàng đành cất tiếng kêu:

-Tân trạng! Tân trạng! Ngài ở đâu?!

Hỏi nàng vì sao dám liều mạng như thế ư?! Vì hộp quà của hắn?! Đúng! Hắn tặng nàng không phải là món quà thông thường mà là băng tằm ngàn năm.

Đây là thứ thuốc cứu mạng cho cha nàng lúc này! Không hiểu sao hai năm trước cha nàng bị trúng loại độc cực kỳ lạ. Nó gây ra cảm giác nóng rát trong toàn cơ thể làm cho người bị trúng độc sống không bằng chết! Muốn cầm cự mạng người trúng độc chỉ có một cách duy nhất đó là dùng thứ kỵ với tính nóng, đó chính là băng tằm ngàn năm khó kiếm vô cùng!

Đấy hình dạng như con tằm bình thường nhưng lại trắng như tuyết và xung quanh nơi nó sống không khí cực kỳ giá lạnh mà toàn thân nó luôn tỏa ra khí lạnh có thể lan tỏa cả mộtkhông gian rộng lớn tạo thành băng tuyết nên hiếm ai sở hữu được mặc dù nó vô cùng hiếm có, dù có tiền chưa chắc cả đời sẽ được nhìn qua! Muốn nuôi sống loài tằm băng này chi phí không hề nhỏ! Nên nàng khẳng định tên này tài lực vô cùng hung mạnh!

Thái y trong cung mà chỉ còn lại có hai viên thuốc làm từ loại vật kỳ lạ này mà thôi! Mà hai viên thuốc đó là của hoàng gia nàng sao có thể mở miệng xin được kia chứ! Nhưng chỉ cần một con băng tằm thôi là có thể làm ra mười hai viên thuốc rồi, có thể kéo dài mạng cha nàng hơn mười dương thọ đấy! Nên nhất định nàng phải hỏi hắn làm sao có được loại thuốc này!

Nhưng… Tại sao hắn biết nàng cần loại băng tằm này?!... Nhưng … Thời gian không cho phép nàng nghĩ nhiều, nên nàng mặc kệ làm sao hắn biết chỉ cần hắn chỉ cho nàng làm sao có được dược liệu màu nhiệm này!


Hắn không lẽ đã về, từ nay đi về chỉ có con đường duy nhất là đi qua hai dãy núi giả mà thôi. Nghĩ vậy nàng liền chạy băng về phía cửa ra!

-Chạy đi đâu vậy Thừa tướng phu nhân!

Một vòng ôm bất thình lình chộp lấy mình làm nàng đứng hình trong vài giây. Sau đó là giãy dụa như điên thoát khỏi vòng ôm xa lạ. Như thỏa nguyện ý nàng, kẻ đang ôm nàng cũng buông tay cho nàng thoát ra.

Kẻ ôm nàng chẳng ai khác ngoài chàng trạng nguyên họ Thẩm kia!

-Sao?! Không phải ban nãy nàng còn nói mệt sao, sao bây giờ nàng lại chạy nhanh quá vậy?! Hửm?!

Hắn bỏ nàng ra vẫn bộ dáng phong độ lịch lãm. Bộ áo quan màu đen viền hổ trắng làm nổi bật làn da trắng khỏe, chiếc mũi cao thẳng, cùng đôi mắt xanh lãng tử của hắn.

-Hì hì. Trạng nguyên quá lời, tôi có chứng chóng mặt do thiếu máu mà! Mong ngài thông cảm! Chỉ là tôi muốn hỏi một tý là chiếc hộp băng ban nãy là do…

-Do Băng tằm ngàn năm làm ra! Phu nhân còn thắc mắc gì nữa không?!

-Còn! Ta không hiểu hai vấn đề mong tân trạng chỉ giúp! Thứ nhất, ta và ngài không hề quen nhau sao ngài lại biết ta cần loại băng tằm này! Thứ hai, ngài có thể cho ta biết làm sao Ngài mới bán lại con Thiên Tằm ấy. Chiêu Lan tôi sẵn lòng mua lại, mong ngài thẳng thắn!

-Ha ha ha! Thẳng thắn! Đáng trang nữ kiệt nhỉ?! Vậy Thẩm mỗ sẽ trả lời cho Thừa tướng phu nhân hiểu rõ nha. Thứ nhất, tôi chỉ trùng hợp tặng phu nhân một hộp chứa băng vậy thôi. Vì ta nghĩ phu nhân ngọc khiết băng thanh nên không thích các loại trang sức tầm thường của ta đâu, và càng trùng hợp hơn là chỉ có băng tằm mới làm được băng thôi mà…

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng bước vòng ra phía sau của Chiêu Lan, đôi tay cũng nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đen chưa kịp búi lên bị gió thu làm rối cả lên.


-… Còn điều thứ hai thì mong phu nhân lượng thứ, vì nếu dùng tiền thì Thẩm mỗ tuyệt không thiếu, nhưng băng tằm khắp thiên hạ chỉ có một hai con, nên tôi không có ý định bán nó đâu. Trừ phi…

Nàng hất tay hắn ra, khẽ xoay người đứng đối diện với hắn rồi mới nói:

-Vậy trừ phi cái gì?!

Nàng chán kiểu vòng vo kiểu này lắm rồi. Hắn thật sự là một tên biến thái, nàng đánh hơi được mùi nguy hiểm từ cách nói của hắn… Chẳng lẽ hắn muốn nàng lấy thân đền đáp hắn?!

-Chắc phu nhân đang nghĩ tại hạ đang nghĩ là tôi muốn góa phụ như người lấy thân đền đáp đấy chứ?!

Hắn thật sự điên sao?! Lời này cũng dám nói ra! Xem như nàng gặp lầm kẻ điên rồi, để lần này vào cung nàng sẽ nghĩ cách có được hai viên thuốc kia cho rồi!
Nghĩ thế, Chiêu Lan thở dài một tiếng rồi dứt khoác xoay gót định rời đi. Kẻ đứng phía sau ánh mắt vẫn trầm lặng như mặt hồ trong vắt, nhưng nàng gần đi khỏi hắn mới nắm lấy tay nàng mà nói: “Không sai. Ta muốn nàng! Một đêm cùng mỹ nhân sẽ đổi lại một đôi thiên tằm băng. Thế nào?! Quá hời cho nàng rồi! Hãy tin ta đi. Ta sẽ thỏa mãn cho nàng hơn lão già đau yếu đã đi đời kia!”

-Tên khốn!

Vừa dứt câu thì Chiêu Lan cũng tặng cho Thẩm Thần Nguyệt một bạt tay như trời giáng làm một bên gương mặt tuấn mỹ lệch sang một bên!


-Ta nói cho ngươi biết, Thẩm Nguyệt Thần, ta là quả phụ của Thần hầu phủ! Không phải là một người phụ nữ mà ngươi cho dù là Tân trạng nguyên cũng không thể nói chuyện hàm hồ cùng bản phu nhân. Nếu ngươi còn điên rồ như vậy đừng trách ta hủy cả tiền đồ của ngươi!

Hắn không trả lời, chỉ im lặng để nghe nàng nói, tay phải chỉ vuốt nhẹ bên má bị tát nhìn người phụ nữ đứng trước mặt thở hồng hộc vì tức! Miệng thì nhếch một bên mép trông thật vô sỉ!

Và từ đó thật sự đã phát ra đôi môi nhỏ của Chiêu Lan:

-Đồ vô sỉ!

Nói xong nàng bỏ đi ngay.

Bỏ lại một mình Thẩm Nguyệt Thần cười rồi tự lẩm bẩm: “Ta đoán chưa đầy một tháng cái tát này ta sẽ trả lại cho cô gấp bội, Mai Chiêu Lan!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui