Đương nhiên đó là nơi ở của ta!
Một giọng nói ngả ngớn từ trên cao phát ra.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống nhẹ nhàng đứng trước mặt hai người Sở Yêu Yêu và Bạch Lâu: - Chào tiểu Lâu Lâu, chúng ta đã gặp nhau ở trên lễ đại điển, trước kia cũng từng chạm mặt nhau nhưng lúc đó ta lại không tiện giới thiệu, hiện tại thì được rồi ta là Sở Dược, chính là sư bá của con!
Bạch Lâu an tĩnh nhìn Dược đứng im không nói, hắn vẫn còn nhớ đêm hôm đó người kia đã ôm lấy Sở Yêu Yêu bắn ra ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết hắn.
Sư bá này tạo ra cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm.
- Ngươi! Ta nói ngươi không được ra đây rồi mà!
Sở Yêu Yêu thấy Dược ngang nhiên xuất hiện khiến Bạch Lâu đứng hình nàng lo y đã khiến đồ đệ yêu quý của mình bị kinh hãi không khỏi càng thêm nổi nóng với Dược.
- Thật là, ta cũng chỉ ra ngoài dạo một chút, người đến là khách sao ngươi có thể bắt nhốt ta ở một cái hang đá bé tý tẹo như vậy! Thật nhàm chán!
Dược không vừa ý nói.
Hắn rõ ràng là đang muốn làm trái lời thỏa thuận lúc ban đầu của hai người! Sở Yêu Yêu rất tức giận nhìn Dược, bàn tay nắm chặt cũng đang run rẩy, nàng hít một hơi sâu cố gắng trấn tĩnh.
Như không thấy vẻ giận dữ sắp bốc hỏa của Sở Yêu Yêu, Dược vẫn nở nụ cười đẹp đẽ như hoa.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, lúc này Dược đã không còn trùm trên mình chiếc áo choàng tối màu như trước mà hắn đã mặc trên mình một bộ đồ màu tím hết sức tao nhã, mắt sắc, mày đao cùng hoa tai màu lục bảo gắn trên tai càng khiến hắn có vẻ hoang dã và yêu dị khác hẳn với hình tượng dược sư yếu ớt mà người tiên giới hay biết đến.
- Lần đầu gặp mặt, ta cũng chẳng có quà gì đặc biệt, chỉ có chuỗi hạt này, thôi, con cầm đi! - Dược cúi đầu nhìn về phía Bạch Lâu chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một chuỗi hạt đủ màu, nhưng chủ yếu chỉ có bốn màu xanh đỏ tím được phân chia xen kẽ đều đặn.
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nhìn Dược trên mặt tỏ ra không mấy hài lòng nhưng trong lòng nàng lại lặng lẽ truyền âm cho Bạch Lâu: - Đồ vật này rất được, con đừng khách khí, cứ cầm lấy cho ta!
Truyền âm với Bạch Lâu xong nàng lại quay ra lên tiếng mỉa mai Dược, dĩ nhiên nàng vẫn chưa thỏa mãn với đồ vật này của hắn
- Món quà này của ngươi nếu tặng cho kẻ khác cũng được nhưng với một vị trí là một sư bá sao ngươi có thể tặng quà hời hợt như vậy cho Bạch Lâu?
Nhưng Dược là người dễ bị Sở Yêu Yêu lừa sao?
- Sở Yêu Yêu, ngươi đừng tham lam quá!
Lần đầu tiên tặng quà cho người khác mà bị chê Dược không khỏi cảm thấy tức tối ghiến răng lạnh lùng nói - Ngươi đừng tưởng ta không biết, ta còn lạ gì tính cách của ngươi, trên người đã chẳng có dáng vẻ của một nữ nhân, tính cách lại còn tùy tiện, tham lam, ích kỉ không ai bằng, ngươi!
Sở Yêu Yêu bị sỉ nhục ngay lập tức nổi bão cắt đứt lời Dược - Ngươi đừng tưởng ngươi vào sư môn trước ta là có quyền dạy bảo lên mặt với ta! Ngươi xem ngươi cũng có kém gì ta đâu, ngươi keo kiệt như vậy, ngay cả một viên sinh hồn đan cũng không thể cho nổi sư điệt của ngươi!
- Ngươi thì biết cái gì? Chỉ giỏi mở miệng đòi đồ, ngươi biết một viên sinh hồn đan đáng giá bao nhiêu không?
- À thì ra đồ đệ của ta không bằng một viên sinh hồn đan của ngươi! - Sở Yêu Yêu giận dữ mắng - Ngươi là đồ keo kiệt không ai bằng!
- Còn ngươi là đồ tham lam không ai bằng!
!
Bạch Lâu đứng giữa nhìn hai người cãi qua cãi lại, trên tay cầm chuỗi hạt hắn nhìn Sở Yêu Yêu rồi lại nhìn qua Dược cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, Dược lúc này không hề giống với đêm ấy sát khí ngùn ngụt đầy người, càng giống một tên lỗ mãng lì lợm hơn.
Nhìn hai người châm chọc đấu đá nhau cả nửa ngày không dứt, Bạch Lâu cuối cùng không nhịn nổi nữa liền phải giả vờ ho khan.
Nhưng ho mãi vẫn không thấy hai người họ có xu hướng chấm dứt mà ngày càng bùng nổ sắp đánh nhau đến nơi, hắn đành phải mở miệng yếu ớt nói - Sư phụ đừng cãi nhau nữa, hai người cãi nhau đã qua nửa ngày rồi!
Sở Yêu Yêu nhìn Dược hừ lạnh vẻ mặt bất thiện sau đó nàng lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ về phía Bạch Lâu, dịu dàng nói: - Cũng muộn như vậy, đồ nhi, con đói rồi sao?
Bạch Lâu giật giật khóe miệng.
Không đợi hắn kịp trả lời, Sở Yêu Yêu đã nhanh chóng che miệng cười tủm tỉm nói thêm - Rất lâu rồi ta chưa nấu đồ ăn cho con, vậy thì hôm nay hãy để vi sư chiêu đãi con một bữa vậy!
Bạch Lâu hốt hoảng muốn cản lại nàng.
- Sư phụ.
.
Sở Yêu Yêu quay người rời đi, trước khi rời khỏi còn nhìn Dược một cách ẩn ý.
Chạm phải ánh mắt kia của Sở Yêu Yêu, Dược không khỏi rùng mình một cái.
- Sở Yêu Yêu không phải là!
Dược nhìn Bạch Lâu âm thầm nuốt nước miếng hy vọng điều Bạch Lâu sắp nói tới không phải là điều hắn đang nghĩ.
Bạch Lâu bất đắc dĩ thở dài.
- Sư phụ! muốn làm bữa!
Hai vai Dược run lên.
Xong đời rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...