Nghiệt Đồ
Tên khốn khiếp nhà người, ngươi đem đồ đệ của ta đi đâu rồi!
Sở Yêu Yêu vừa mở mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên là chạy đến làm loạn với Dược một hồi.
- Ngươi mau giao đồ đệ của ta ra đây! Ngươi không giao người ra, cho dù là sắp chết ta cũng sẽ đập nát dược cốc này của ngươi ra, ngươi tin không? - Sở Yêu Yêu lao đến mạnh mẽ đập lên bàn thật mạnh, lạnh lùng nhìn Dược đang nhàn nhã thưởng trà.
Dược trông thấy bộ dạng như sắp nổi điên của Sở Yêu Yêu ngược lại không chút hoảng loạn nào, vô cùng trấn tĩnh rót trà vào cốc.
- Có bản lĩnh thì ngươi làm dược cốc của ta biến mất đi - Dược cười, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, hắn đứng dậy nghiêng người nói vào tai Sở Yêu Yêu: - Ngươi, có bản lĩnh đấy sao?
Sở Yêu Yêu nhíu chặt lông mày quay đầu, chóp mũi cả hai thoáng chạm vào nhau, Dược chậm rãi đứng thẳng dậy nhìn nàng nở nụ cười ghiền ngẫm.
Nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
Vẻ mặt Sở Yêu Yêu trầm xuống.
- Thôi được rồi, coi như ta thua hiện tại đánh không lại ngươi! Ngươi trả lại tên đồ đệ cho ta đi! - Sở Yêu Yêu cuối cùng đành phải buông xuống vũ khí chủ động đầu hàng.
- Vì sao ngươi thu đứa trẻ đó làm đồ đệ? Làm vậy không phải ngươi đang mua dây buộc mình sao? - Dược ngồi xuống thưởng trà không cho nàng câu trả lời mà là đang vặn hỏi nàng.
Sở Yêu Yêu cũng theo đó mà ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng, lại theo thói quen nàng vắt chéo chân, váy lụa liền theo đà trượt xuống lộ ra đôi chân trắng như ngọc thấp thoáng.
Dược nhíu mày nhìn Sở Yêu Yêu.
Sở Yêu Yêu theo tầm nhìn của hắn nhìn xuống lại bình thản kéo váy lụa che khuất chân.
Lúc này vẻ mặt của Dược mới giãn ra đôi chút.
- Thật phiền phức.
- Sở Yêu Yêu lộ ra vẻ khó chịu nhìn Dược sau đó lại nói tiếp: - Nếu muốn biết thì đợi đến thời cơ thích hợp ta sẽ nói, hiện tại ta sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi!
Dược nhíu mày, áo bào màu đen khoác trên người càng khiến hắn trở nên âm trầm hơn.
Sở Yêu Yêu nhìn hắn một thân u ám liền bĩu môi chán ghét.
- Trả lời ta, đồ đệ ta đâu? Ta không muốn dây dưa với ngươi nữa! - Sở Yêu Yêu lại không kiên nhẫn hỏi.
Dược không trả lời nàng chỉ đứng lên gọi một tiếng - Ám!
Một bóng người cao lớn không biết từ đâu xuất hiện ra trước mặt Dược và Sở Yêu Yêu.
Đó là một nam nhân đầu trọc chất phác, khuôn mặt bình thường nhưng khí tức lại nội liễm, trông qua giống như người phàm nhưng một kẻ như vậy lại có thể ẩn nấp kín đáo dưới tầm mắt của Sở Yêu Yêu cũng không phải là loại đơn giản tôm tép.
Không sai kẻ trước mắt Sở Yêu Yêu hiện tại chính là tử sĩ của Dược! Nam nhân này không ai khác chính là kẻ hôm đó đã đứng cùng Dược trong sa mạc đêm đen.
- Dẫn nàng đi tìm đứa trẻ hôm trước đi.
Dược nhìn Ám nói.
- Tuân lệnh chủ nhân! - Ám cúi đầu nhận mệnh lệnh.
- Đi đi, lần sau nhớ trả lời câu hỏi của ta! - Dược quay ra nói với Sở Yêu Yêu, khuôn mặt lộ ra vẻ ủ rũ chán nản.
Sở Yêu Yêu gật đầu quay lưng bước nhanh ra cửa, nhưng khi đi đến ngưỡng cửa đột nhiên nàng lại dừng bước quay đầu.
Sở Yêu Yêu nhìn Dược một thân áo mũ màu đen che kín, cả người toát ra khí tức lạnh băng âm lãnh khiến nàng ngồi gần thật khó chịu.
Chướng mắt!
Nàng chê bai nói: - Ngươi mặc màu đen thật xấu!
Nói rồi nàng quay đầu đi khỏi, rất nhanh bóng lưng nàng biến mất khỏi tầm mắt của Dược.
Dược:!
Nghe câu nói trước khi rời đi của Sở Yêu Yêu khiến Dược bỗng bàng hoàng suy sụp.
Nàng chê hắn mặc màu đen xấu?
Nàng chê hắn mặc màu đen xấu?
Nàng chê hắn mặc màu đen xấu?
Suy nghĩ lượn qua một vòng khiến tinh thần Dược trở nên sa sút, hắn ngồi xuống ghế ôm đầu ghiến răng.
- Tiên giới từng tôn vinh ta là nam nhân mặc áo đen đẹp trai nhất đấy!
- Nữ nhân khắp tiên giới đều mê mẩn ta khoác áo đen bay lượn khắp nơi đấy!
- Vậy mà nữ nhân ngu ngốc nhà ngươi lại chê ta mặc áo đen xấu? Nữ nhân ngu ngốc!
___
- Đồ đệ ta ở đâu? - Sở Yêu Yêu hỏi Ám.
Ám đi đằng trước không quay đầu đáp lại nàng một câu nói mơ hồ: - Khi trước ta có đưa hắn đến Vụ các để nơi đó thu xếp cho hắn nên ta cũng không rõ.
Sở Yêu Yêu đi theo Ám, bởi vì hiện tại không thể dùng linh lực nàng chỉ có thể đi bộ thật lâu, Sở Yêu Yêu sốt ruột liên tục đưa ngón tay lên cắn vẻ mặt lo lắng gấp gáp.
Mọi ngày cái Dược cốc này chỉ cần một giây đã đủ cho nàng đi qua một vòng rồi, vậy mà giờ đây đã một khắc trôi qua!
Không biết bên Vụ các thu xếp ra sao.
Nếu đám người đó biết Bạch Lâu là do nàng mang từ phàm giới đến thì đứa nhỏ coi như thảm rồi.
Sở Yêu Yêu cắn chặt ngón tay, ánh mắt sắc lạnh.
Ám đi trước nàng dừng bước, Sở Yêu Yêu cũng dừng chân.
Ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một tòa cổ tháp sừng sững được bao phủ bởi mây khói, khí tức hoang cổ lượn lờ bao vây lấy càng khiến cổ tháp trông qua uy vũ ngời ngời.
Bước chân Ám trở nên nhẹ hơn tựa như đi trên mây không chút tiếng động, hắn đẩy cửa vô cùng cẩn thận giống như sợ làm kinh động người bên trong.
Sở Yêu Yêu đứng phía sau trông thấy tất cả hành động của Ám chỉ lạnh lùng cười nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...