edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Đen kịt, xóc nảy, bức bối, trong tiếng vó ngựa lộc cộc, tôi giật mình nhận ra toàn thân không thể nhúc nhích, miệng bị nhét giẻ, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào… Trong bóng tối, tôi gắng hết sức mở to hai mắt nhưng lại không nhìn thấy cái gì cả.
Đây là mộng, nhất định là một cơn ác mộng.
Tôi cố gắng hết khả năng nhưng tứ chi vẫn không có lấy chút sức lực, một ngón tay cũng không nâng lên nổi.
Hết thảy chỉ có thanh âm va đập dồn dập vang lên, tiếng vọng từ trong lồng ngực tôi truyền tới, trong không gian nghẹt thở tối tăm, cơ hồ muốn xông ra ngoài.
Giờ phút này, thứ duy nhất tôi có thể phân biệt chỉ còn là tiếng động và một chút tri giác mơ hồ.
Tiếng vó ngựa bên tai lộc cộc, có lúc còn nghe được âm thanh va chạm giữa tấm ván gỗ và chiếc xe.
Đây là một cái rương nhỏ hẹp mà dài lao vùn vụt theo xe ngựa… Chẳng lẽ là quan tài?
Chỉ có người chết mới được đặt trong quan tài, nhưng tôi còn sống… Sống lưng bắt đầu ớn lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Là ai dám cả gan mưu hại tôi?
Chẳng lẽ là kẻ thù chính trị hay kẻ thù lâu năm của phụ thân, hay phản tặc triều đình…? Nhưng bắt cóc tôi có lợi ích gì cho bọn chúng?
Trăm ngàn ý niệm xuất hiện quẩn quanh trong đầu, thân thể cứng ngắc tê dại, chóp mũi đột nhiên thấy cay cay.
Không, không khóc, tôi không thể khóc.
Tôi gắng sức cắn chặt môi, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống thái dương, nỗi sợ hãi và cô độc ùn ùn kéo đến.
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết mùi vị này, chính là sợ hãi.
Không biết mình đang ở đâu, xung quanh có những ai, thị tỳ hộ vệ thường ngày tiền hô hậu ứng lúc này không hề có ở đây.
Lần này thật sự là cùng đường, không có viện binh.
Cái gì đang chờ tôi ở phía trước? Vực sâu vạn trượng hay đầm rồng hang hổ, hay là phần mộ lạnh như băng?
Trong cơn ác mộng mơ màng, tôi hoảng sợ không yên, vừa lạnh lại vừa đói, trải qua từng đợt ngủ mê man, một lần nữa lại tỉnh lại trong chiếc xe ngựa xóc nảy này.
Xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh hơn, trong lúc thanh tĩnh, tôi cố gắng phân biệt những tiếng vang bên tai, cơ hồ có tiếng nước chảy, tiếng người trên phố, thậm chí còn có tiếng mưa gió… Không biết đã qua thời gian bao lâu, tôi càng ngày càng lạnh, càng ngày càng đói, trong cơn hôn mê có cảm giác như mình sắp chết.
“Ầm” một tiếng thật lớn, tôi giật mình tỉnh lại, ánh sáng chói lòa cơ hồ khiến tôi không thể mở mắt ra.
Bóng người lay động, tôi bị giữ chặt, kéo ra ngoài, xương cốt toàn thân đau nhức như muốn nứt ra.
“Các ngươi không muốn sống nữa phải không? Gọi lão Điền đến xem đi, bằng không công sức vất vả bao lâu coi như đi tong”.
“Lão Điền đang chữa thương cho Thiếu chủ, đâu có thời gian rảnh rỗi để ý đến nàng, vứt xuống hầm đi, không chết được đâu”.
Người nói trước khẩu âm đậm, không giống người chốn kinh thành, người sau là một nữ nhân có giọng nói lạnh lẽo cay nghiệt.
Hai mắt tôi bắt đầu có chút thích ứng với ánh sáng mờ mờ trước mắt, loáng thoáng nhìn quanh, chỉ thấy nhà cửa đổ nát, nghèo túng chật hẹp, tựa như một khu nhà hoang cũ nát.
Mấy người trước mắt cao thấp khác nhau, đều mặc trang phục của dân du mục phương bắc, trên đầu đội mũ chiên*, không thể nhìn rõ mặt.
*Chiên: nỉ
Toàn thân vô lực, cổ họng khô khốc sắp nứt ra, tôi bị một gã cao to vạm vỡ giữ lấy, lảo đảo đẩy mạnh vào trong một cánh cửa.
Người đó tháo dây thừng trong tay tôi, móc ra vải rách đang nhét trong miệng, đẩy tôi ngã xuống đống cỏ khô.
Sau đó lại có một người đi vào, đặt một thứ gì đó lên mặt đất.
Hai người cùng rời đi, đóng cửa lại.
Nằm gục trên đống cỏ, tôi không còn có sức lực bò dậy.
Chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương quái dị, vừa quen thuộc lại kỳ lạ, đột nhiên khiến tôi cơ hồ không chịu được.
Trước mặt là một cái bát con bằng đất nung, đựng một nửa bát cháo màu xám tro.
Mùi thơm lạ lùng, mùi thơm của ngũ cốc đang tỏa ra từ cái bát ấy.
Tôi gắng sức chống người dậy, dùng hết sức lực bò tới… Đầu ngón tay vươn ra, thiếu một chút là với được.
Giờ này khắc này, nếu có người đang ở đây sẽ thấy Vương phi lá ngọc cành vàng nằm trên mặt đất, gắng hết sức bò về phía trước giống như con thú sắp chết… chỉ vì muốn với được bát cháo gạo lức này.
Cuối cùng cũng với được cái bát, tôi uống một ngụm cháo lớn, vỏ ngũ cốc thô ráp chà xát khiến cổ họng đau đớn, nhưng mùi vị lại hơn món ngon đắt tiền gấp trăm lần. Trong miệng nếm thấy một vị mặn đắng, là nước mắt rơi vào trong bát.
Tôi nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, đáy lòng bình tĩnh tự nhủ rằng tôi sẽ sống sót, sống sót chạy khỏi nơi này, sống sót về đến nhà.
Phụ thân và ca ca nhất định sẽ tới cứu tôi.
Tôi rốt cuộc cũng đã biết trên đời này không có gì quan trọng hơn sự sống sót.
Ở trong hầm so với trong quan tài lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất còn có ánh sáng mờ mờ, có đống cỏ khô ráo, không hề xóc nảy cũng không hề rét lạnh.
Trong gian nan mệt nhọc, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi co mình trên đống cỏ.
Giờ khắc này, tôi vô cùng nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ ca ca, nhớ Tử Đạm… Nhớ đến tất cả những người thân của mình, mỗi khi nhớ tới một người tôi lại có thêm một phần dũng khí.
Thậm chí, tôi còn nghĩ đến Tiêu Kỳ.
Tôi có một vị hôn phu anh hùng cái thế, hắn có thể bình định thiên hạ, tất nhiên bọn cường đạo vừa nghe đã sợ mất mật.
Trong giấc ngủ mê man, tôi rơi vào trong mộng, lần đầu tiên mơ thấy phu quân của mình… Vị tướng quân đeo trường kiếm cưỡi ngựa kia đứng xa xa nghênh đón tôi, đưa tay về phía tôi, tôi lại không thấy rõ khuôn mặt hắn. Dự Chương Vương, là hắn đến cứu tôi sao…
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, có tiếng mở khóa cửa vang lên, có người đi vào túm lấy tôi, mang ra ngoài hầm.
Trong căn nhà gỗ rách nát, tôi lại gặp được “nữ nhi Ngô gia” một thân áo vàng thướt tha lúc trước.
Nữ tử trước mặt mặc một bộ áo bông cồng kềnh, đầu đội mũ chiên, vận nam trang, gương mặt xinh đẹp thanh tú, thần sắc lại hung ác, tàn nhẫn, nhìn qua còn có vẻ ác nghiệt hơn mấy nam nhân vạm vỡ bên cạnh cô ta.
Tôi cười với cô ta một tiếng, cô ta lại lạnh lùng trừng tôi, trong miệng khẽ nguyền rủa, “Tiện nhân không biết sống chết!”.
Ba nam nhân phía sau cô ta cũng có ngoại hình khôi ngô, đi ủng cao, đeo kiếm, nhìn như người quan ngoại*.
*Quan ngoại: nước khác
Bên trong căn phòng, cửa sổ đóng kín mít, trống vắng hoang sơ, chỉ có một cái bàn nghiêng lệch, góc tường chất một đống bao cỏ khô. Bên tay phải có một chiếc cửa hông có rèm vải kín, một mùi thuốc nhàn nhạt theo gió tản ra ngoài từ căn phòng bên cạnh.
Tôi đang suy nghĩ nơi này có lẽ là phương bắc, gần tới quan ngoại rồi thì bỗng nhiên bị đẩy một cái, lảo đảo về hướng cửa hông.
Một ông lão lưng gù vén rèm vải lên, đứng trước cửa thấp giọng nói, “Thiếu chủ, người đã mang đến rồi!”.
“Đi vào”, một giọng nói nam tử lạnh lùng trong trẻo vang đến.
Bên trong căn phòng đó chỉ có ánh sáng mờ mờ, phía đối diện là một người đang nằm trên giường gạch.
Một mùi thảo dược nồng đậm tỏa ra từ bình thuốc đặt gần lò sưởi nơi đầu giường, ông lão kia lặng lẽ lui ra, chiếc rèm vải lại được buông xuống.
Người nọ nhìn như đang mang bệnh hoặc có thương tích, nghiêng người dựa vào giường gạch, lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi.
“Tới đây”, thanh âm thầm trấp, không rõ là tâm tình gì.
Tôi giơ tay vén tóc mai, chậm rãi đi tới trước giường hắn.
Mượn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy một đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy.
Hẳn là một nam tử rất trẻ tuổi, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan tinh tế, lông mày dài hơi nhếch, đôi môi mỏng không chút huyết sắc, nhưng đôi mắc lại sắc lẹm bức người.
Tôi ngơ ngẩn, nhất thời không thể tin tưởng một người như vậy lại là trùm thổ phỉ bắt cóc mình.
Dung nhan yên lặng cô đơn này gợi nên chút thương xót, nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại ngăn cách mọi người ở xa ngoài ngàn dặm.
Ánh mắt của hắn phảng phất như xuyên thấu qua tôi.
“Quả nhiên là mỹ nhân”, hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Tiêu Kỳ thực có diễm phúc”.
Chợt nghe hắn nhắc tới Tiêu Kỳ, tôi nhất thời kinh ngạc, hắn lại nhấc mình đứng dậy, giơ tay nắm được cằm của tôi.
Tôi cả kinh dứt ra, lui về phía sau, mắng, “Quân tử thỉnh tự trọng!”.
“Quân tử?”, hắn chống tay bên giường, cúi người cười to, trên thân bạch y tiêu điều dính vết máu đỏ tươi.
“Mời Vương phi chỉ giáo, cái gì gọi là quân tử?”, sắc mặt hắn tái nhợt, vẫn còn mang thần sắc có bệnh nhưng cặp mắt kia lại sáng quắc nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đầy khinh thường.
“Không tệ, là ta hồ đồ”. Tôi thản nhiên nhìn, “Công tử có thể điều động người bắt cóc một nữ nhân quý tộc, có thể thấy là người không câu nệ tiểu tiết, đàm luận đạo quân tử với công tử thì đúng là buồn cười”.
Ánh mắt của hắn sáng như tuyết, ẩn chứa chút tức giận, cười lạnh nói, “Vương phi thực cả gan, hiểu biết cũng không ít”.
“Công tử quá khen”, tôi bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
Hắn vẫn đang cười, nhưng nụ cười lại dần dần băng lạnh lại, “Người là dao thớt, ta là thịt cá, chẳng lẽ Vương phi có thể thực sự giao sinh mệnh cho kẻ khác?”.
Tôi im lặng.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vẻ mỉa mai.
“Không thể, ta rất sợ chết”, tôi thở dài, ngước mắt cười với hắn một tiếng, “Nhưng ngươi sẽ không để cho ta chết”.
Nụ cười nhạt đọng lại trên môi, hắn thoáng chốc thất thần.
“Ta còn hữu dụng, không phải sao?”, tôi chậm rãi đi tới phủi bụi trên một chiếc ghế dựa, mỉm cười ngồi xuống.
Hắn nheo mắt nhìn lại, ánh mắt như mũi dao, phảng phất như một con sói đang đánh giá con mồi của nó.
Trong ánh nhìn của hắn, da thịt tôi dần dần cảm thấy lạnh, đáy lòng là một cảm giác cực kỳ khó chịu.
“Hữu dụng thì sẽ dùng”, hắn nở nụ cười khinh bạc, nhìn tôi từ đầu tới chân, “Nhưng phải xem ta thích dùng thế nào”.
Tôi cứng người, trong lòng lạnh lại, một luồng lửa giận xông lên. Từ trước tới giờ chưa có ai khinh thường tôi như vậy, dám công khai nói lời cợt nhả.
“Dự Chương Vương anh hùng cái thế, nếu như biết được Vương phi của hắn thất trinh bởi tàn dư Hạ Lan…”, ánh mắt hắn sáng quắc như lửa, nụ cười âm lạnh bức người, “Ngươi nói, Tiêu Đại tướng quân sẽ có cảm tưởng thế nào?”.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, như bị sét đánh trúng.
Hạ Lan, hắn là người tộc Hạ Lan.
Tộc Hạ Lan, bộ tộc này có lẽ đã bị nhiều người quên mất.
Hơn trăm năm trước, tộc Hạ Lan từ một bộ tộc dân du mục nho nhỏ dần dần lớn mạnh, tự lập biên cương, dựng nước Hạ Lan, giống các nước khác chịu tiến cống cho triều đình ta, giao lưu buôn bán. Rất nhiều người tộc Hạ Lan lấy người Trung Nguyên, dần dần, bị đồng hóa bởi lễ giáo Trung Nguyên, tiếng nói và lễ nghi cũng không khác gì người Trung Nguyên.
Sau này, cuộc chiến loạn bảy năm nổ ra, Đột Quyết thừa dịp xâm chiếm, Hạ Lan vì cầu tự vệ đã quy hàng Đột Quyết, trở mặt với triều ta.
Người Đột Quyết chiếm cứ biên giới phía bắc đã nhiều năm, mãi cho tới khi Tiêu Kỳ đại phá sông Sóc, giằng co ba năm, rốt cuộc thua, lui về đại mạc.
Lúc ấy nước Hạ Lan cùng Đột Quyết đều là địch của ta, cắt đứt con đường quân ta đi, thiêu hủy lương thảo, khiến Ninh Sóc tướng quân Tiêu Kỳ giận tím mặt, đưa quân vây khốn thành Hạ Lan, ép Hạ Lan Vương tự vẫn, Thế tử ra thành đầu hàng, quy phục Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ lưu lại một đội quân đóng ở Hạ Lan, đại quân tiếp tục chạy về phương bắc tiêu diệt Đột Quyết.
Không ngờ trong thành Hạ Lan, Vương tộc thừa dịp Tiêu Kỳ vừa đi, phát động làm phản một lần nữa, giết chết tướng lĩnh thủ thành, cùng Đột Quyết hai mặt giáp công, đánh đại quân của Tiêu Kỳ. Trận chiến ấy, quân ta tổn thất rất lớn, huyết chiến hai ngày đêm mới đánh lui được cường địch. Binh mã Hạ Lan bị tiêu diệt gần như không còn, Vương tộc chùn chân trong thành không ra. Thế tử Hạ Lan một lần nữa xin hàng, Tiêu Kỳ không đồng ý, cho quân phá cổng thành xông vào, xử tử toàn bộ hơn ba trăm người trong Vương tộc Hạ Lan, cả nhà Thế tử Hạ Lan bị đưa đi bêu đầu thị chúng.
“Vương phi, ngươi có biết chiến công hiển hách của phu quân ngươi là làm sao có được không, sự vinh quanh mà cả nhà ngươi có được là nhờ bao nhiêu đống xương khô không?”, hắn nghiêng người nhìn tôi, ánh mắt như dao, khuôn mặt trắng bệch khiến người ta phải sợ hãi, “Ngày Hạ Lan mất nước, Vương tộc trên dưới ba trăm người đều bị hắn giết sạch, ngay cả đứa trẻ mới sinh ra cũng không tha! Dân chúng bị gót sắt giẫm đạp, như những con kiến dần bị bóp chết…”.
Tôi cắn môi ngồi yên bất động, không muốn để cho gương mặt biến sắc trước mắt hắn, trong lòng dần dần lạnh như băng, lửa nóng bên trong xông thẳng lên gò má.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đáy mắt như có hai ngọn lửa đang cháy chiếu thẳng vào đáy lòng tôi, “Ngươi đã từng nhìn thấy phụ nữ và trẻ em mẹ góa con côi, sống sờ sờ lại chết rét chết đói, ngã lăn xuống cống nước, thi thể bị dã thú gặm nhấm…; ông già tóc bạc đích thân chôn con cháu chết thảm; thôn trang đảo mắt đã chìm trong biển lửa… chưa? Chỉ bởi vì bọn họ không phải là người Trung Nguyên nên phải chịu thảm họa này sao?”.
Tôi đột nhiên nhắm mắt lại, không dám nghe nữa, không dám suy nghĩ, trước mắt lại hiện lên từng cảnh tượng đầy máu đỏ.
Đây không phải là thật, hắn gạt tôi! Trong lòng tôi luôn không ngừng có một thanh âm vang lên như vậy. Dự Chương Vương là anh hùng cái thế, cũng không phải là kẻ tàn bạo độc ác như lời hắn nói!
Ngay cả khi trong lòng đang lo sợ nghi hoặc, tôi vẫn cắn chặt răng, không nói lời nào.
Cổ họng đột nhiên cảm thấy đau nhức.
Hắn hung hăng bóp chặt cổ tôi, hai mắt đỏ ngầu như máu, nhấn chặt tôi trên ghế, phần dựa phía sau ghế đỡ lấy lưng tôi tựa hồ như muốn gãy lìa.
Ngay một tiếng kêu đau tôi cũng không nói ra được.
“Đừng bày ra vẻ mặt giả dối này… Ta xem ngươi có thể cao quý, có thể chống đỡ được tới khi nào!”, hắn nổi giận, mạnh tay kéo tôi dậy, giữ chặt phía trước hắn.
Tay hắn gân guốc, lựa đạo lại rất mạnh, tôi bị kéo ngã thẳng về phía giường, ngã nằm trong ngực hắn.
Trong cơn hoảng sợ, tôi không biết mình lấy sức lực từ đâu, đột nhiên đưa khuỷu tay đâm thẳng vào ngực hắn.
Một tiếng hừ nhẹ vang lên, sức lực đang kìm hãm tôi đột nhiên buông lỏng, tôi ngã xuống đất, lại thấy hắn một tay che ngực, vết thương trước ngực chợt nhiễm đỏ.
Hắn oán hận nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch, thân thể đột nhiên run lên, không ngừng ho khan, máu tràn ra ngoài mép, trông mà giật mình.
Tôi che miệng kiềm chế không cho bản thân cất lên tiếng kêu sợ hãi.
Bỗng nhiên liếc thấy chiếc cửa sổ hé nửa bên giường.
Chiếc rèm vải đã ngăn cách ánh mắt của những người bên ngoài, không ai nghe thấy tiếng động bên trong, vết thương của người này lại tái phát… Trước mắt chính là cơ hội bỏ trốn.
Tôi không kiêng dè bước lên giường, vòng qua thân thể co rúc của người kia, đẩy cánh cửa sổ ra, một cơn gió lớn ùa thẳng vào.
Bên ngoài là đồng cỏ vàng xám ngổn ngang, tôi cắn răng đang muốn cúi người nhảy ra lại chợt nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau.
Chỉ thấy nam tử kia run rẩy che ngực, phảng phất như đang kiên nhẫn chịu đựng cơn đau dữ dội, gắng hết sức vươn tay về phía chén thuốc đặt cạnh giường nhưng lại không thể với tới.
Thân thể thon gầy của hắn cuộn lại như trẻ sơ sinh, trong cổ phát ra thanh âm rên rỉ khàn khàn, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, tựa hồ như sau một khắc sẽ phải tắt thở.
Nửa người tôi đã ở bên ngoài cửa sổ, lại trong khoảnh khắc chợt do dự.
Hắn chỉ thiếu một chút nữa sẽ với được chén thuốc, nếu không với được, e rằng sẽ chết… Tôi đâm khuỷu tay vào ngực hắn, không ngờ lại chọc vào vết thương cũ, cứ như vậy cướp đi tính mạng hắn.
Trước mắt là một người sống lại bởi vì tôi mà tính mạng treo sợi tóc.
Nhưng hắn là tàn dư ngoại tộc… Trong lòng tôi lúng túng, nhất thời cảm thấy sự xa cách sinh tử.
Chẳng lẽ hôm nay một người đang sống sẽ chết trong tay tôi?
Người đó đột nhiên mở mắt, nhìn về phía tôi, trong phút chốc, dường như tôi lại thấy Tử Đạm. Lúc xưa khi huynh ấy mang bệnh cũng đã từng cô đơn bất lực như vậy, cũng đã từng buồn bã nhìn tôi như vậy, không muốn tôi rời khỏi giường bệnh của huynh ấy nửa bước.
Chính là ánh mắt buồn bã đó khoét sâu vào đáy lòng tôi, lòng tôi chợt mềm nhũn.
Thôi! Chung quy là một cái mạng! Tôi hiểu rõ tâm tư, lui về phía trước giường, bưng chén thuốc kia lên.
Hắn đã không còn sức lực giơ tay lên, tôi chỉ còn cách cầm chén thuốc đưa tới miệng hắn, từ từ cho hắn uống.
Hắn thở gấp, sắc mặt vẫn trắng bệch, chỉ là bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt thê lương như một đứa trẻ bất lực.
Ánh mắt này, không biết vì sao khiến bàn tay đang bưng chén thuốc của tôi khẽ run.
Cả người hắn tựa vào người tôi, lông mày hơi nhăn, thở hổn hển.
Tôi giơ ống tay áo, lau vết máu trên miệng hắn.
Không thể bỏ lỡ thời cơ nữa, tôi quay đầu lại nhìn cửa sổ, đặt chén thuốc xuống, đang lúc xoay người thì ống tay áo lại căng ra, hẳn là hắn đã bắt được ống tay áo tôi.
“Tính ra thì ta đã cứu ngươi một lần, thả ta đi đi”, tôi thở dài, dứt ra khỏi hắn, cúi người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tôi ngã xuống đống cỏ khô, lảo đảo bò dậy, cấp tốc bỏ chạy.
Vừa chạy được mấy trượng, dưới chân đột nhiên bị vướng, vạt áo bị giữ lấy, tôi ngã trên mặt đất, đầu gối đau nhức.
Trước mắt lại sáng, sáng như tuyết, lưỡi đao sáng như tuyết.
Tôi chậm rãi cắn răng ngồi dậy, đáy lòng tối tăm.
“Ngươi cho rằng mười mấy người bên ngoài đều mù sao, nói chạy là chạy được?”, một tiếng cười nam tử ồm ồm vang lên.
Một đôi bàn tay đen thô kệch định nắm lấy tôi, tôi nghiêng người tránh ra, lạnh lùng nói, “Không phiền ngươi, ta tự mình đi về”.
“Hừ, nữ nhân cay nghiệt!”, hắn giữ tôi lại.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua hắn.
Người đó ngẩn ra, bị tôi dọa, lẳng lặng nhìn tôi đứng dậy, thong dong chỉnh lại vạt áo, đi theo sau tôi trở về phòng.
Vừa tiến vào trong cửa đã nghe thấy hai tiếng “Tiện nhân”.
Còn chưa kịp nhìn rõ, thân ảnh trước mắt đã động, một tiếng giòn tan vang lên, trên má đau rát.
Thiếu nữ vận nam trang kia giơ tay quát, “Tiện nhân, dám cả gan mạo phạm thiếu chủ, còn dám chạy?”.
Trước mắt biến thành màu đen, trong miệng xuất hiện mùi máu tươi… Trong cơn oán hận, nước mắt không kìm được dâng lên trong hốc mắt, tôi cắn răng nghiêng mặt qua, kiên quyết ngăn không cho nước mắt rơi.
Thiếu nữ kia một lần nữa vung tay, lại nghe một tiếng quát lớn, “Dừng tay, tiểu Diệp!”.
Ông lão lúc nãy vén rèm đi ra, trầm giọng nói, “Thiếu chủ phân phó không thể vô lễ với Vương phi!”.
“Thiếu chủ sao rồi?”, cô ta không kịp để ý tôi, vội vàng kéo lấy ông lão kia hỏi.
Ông lão kia khẽ liếc tôi một cái, “Uống thuốc kịp thời, đã không còn đáng ngại”.
Cả đám bận rộn chăm sóc thiếu chủ của bọn họ, tôi lại được áp tải vào trong hầm.
Lần này, đại khái là đề phòng tôi chạy trốn lần nữa nên bọn chúng trói chặt hai tay hai chân tôi.
Cửa hầm nặng nề đóng lại, trong bóng tối, tôi tự mình cười khổ.
May là còn có thiện tâm, bằng không không biết sẽ bị bọn họ hành hạ thế nào… Sớm biết rằng không chạy được, chi bằng cho tên thiếu chủ kia chút nhân tình.
Chỉ mong người tốt sẽ gặp điều tốt.
Không ngờ, thực sự gặp được điều tốt.
Tỉnh lại, cô gái tiểu Diệp kia lại dẫn tôi ra, cởi dây thừng, đưa tới hậu viện, không nói không rằng đẩy tôi vào một gian phòng.
Bên trong có một thùng nước nóng, một bộ y phục sạch sẽ.
Tôi hít sâu một hơi, thả mình vào trong, không thèm để ý rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì, hoàn toàn quên mất mình đang ở trong hiểm cảnh, chỉ cảm thấy có một thùng nước nóng để tắm là chuyện vô cùng may mắn.
Thay quần áo sạch vào, vén tóc ướt lên, tôi phục hồi tinh thần rời khỏi căn phòng.
Tiểu Diệp cô nương không nói hai lời đã đi tới trói chặt hai tay tôi.
Tôi nhịn đau, nhìn cô ta, cười cười, “Ngươi vận nam trang không đẹp, thiếu chủ nhà ngươi phải chuẩn bị cho ngươi một bộ nữ trang mới phải”.
Cô ta tức giận đỏ mặt, tàn nhẫn bấm vào dưới xương sườn tôi một cái.
Cô cô nói nữ nhân hành hạ nữ nhân ác hơn nam nhân nhiều, thực đúng.
Tôi lại bị dẫn tới phòng của thiếu chủ kia.
Hắn vẫn nằm trên giường, ánh mắt sâu thẳm dừng lại một hồi lâu trên gương mặt tôi, rồi lại ngừng lại trên tay tôi.
“Ai trói ngươi?”, hắn nhíu mày, “Đưa tay cho ta”.
Hắn chậm chạp đứng dậy, đưa tay tới cởi dây trói cho tôi, ngón tay thon gầy nhỏ dài lành lạnh, chỉ trong lòng bàn tay mới có chút ấm áp… Thực sự hơi giống Tử Đạm.
Bàn tay Tử Đạm trắng nhợt như ngọc, lại ấm áp mềm nhẹ.
“Có vết máu đọng rồi”, hắn cầm lấy cổ tay tôi.
Tôi rút tay ra, lùi về phía sau một bước, lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng trầm tĩnh nhìn, một lúc lâu lại ngạo mạn cười một tiếng, “Hối hận cứu ta?”.
“Tiện tay mà thôi, không hối hận được”, tôi thản nhiên nói.
Hắn trầm mặc chốc lát, bỗng cười lạnh, “Tiêu Kỳ giết người như ngóe lại cưới một vị Vương phi tâm địa bồ tát, buồn cười, thật là nực cười!”.
Tôi cũng cười một tiếng, “Tướng quân không giết địch chẳng lẽ lại học y hành y tế thế?”.
Hắn hừ lạnh, “Ngươi rất biết bảo vệ phu quân, đáng tiếc Dự Chương Vương không biết thương hoa tiếc ngọc, giai nhân như vậy lại bị cô đơn ba năm liền”.
Tôi nhếch môi, cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, không để ánh mắt của hắn làm cho bối rối, lạnh lùng nói, “Chuyện trong nhà mình đâu cần phải nói với người ngoài”.
“Thiên hạ đều biết nỗi tủi thân của ngươi, Vương phi cần gì phải kiên quyết giữ thể diện?”, hắn mỉm cười, lời nói lại thêm vài phần ác độc.
“Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta tủi thân?”, tôi ngạo nghễ nói, “Tiêu Kỳ cho dù không phải là tất cả cũng là phu quân ta, không phải để người ngoài chửi bới”.
Hắn không nói, bình tĩnh nhìn tôi, một hồi lâu bỗng thở dài một tiếng.
“Vương Huyên”, hắn như có điều suy nghĩ, thấp giọng gọi tên tôi, bỗng nhiên ngước mắt nhìn tôi, “Ngươi vì sao không nhân cơ hội đó giết ta mà ngược lại còn cứu ta?”.
Tôi đâu có cứu hắn? Bởi vì hắn có chút giống Tử Đạm, hay bởi vì tôi lòng dạ nữ nhân… Tôi cũng không biết nên trả lời chính mình thế nào.
“Con người đều có lòng trắc ẩn”, tôi nhàn nhạt giọng đáp.
Lại nghe thấy hắn đột nhiên cười lạnh, “Lòng trắc ẩn!”.
Ánh mắt hắn chợt sáng lạnh, gương mặt đầy vẻ giận dữ, nụ cười ẩn chứa sự ác độc, “Khó có được lòng trắc ẩn này của ngươi, chi bằng lấy mạng của ngươi thay Tiêu Kỳ chuộc tội”.
Tôi không biết vì sao lại chọc giận hắn, ngẩng đầu nói, “Ngươi có từng nghe nói Lang Gia Vương thị chưa từng có người sợ chết?”.
Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn về tôi, lồng ngực phập phồng như đè nén cơn tức giận, “Biến! Cút ngay đi!”.
Sau đó, tôi vẫn bị giam trong hầm, ban ngày được đưa tới hầu hạ hắn.
Cái gọi là hầu hạ, chẳng qua chỉ là bưng thuốc, nước, ngồi một bên nghe hắn lảm nhảm, thi thoảng bị nhục mạ.
Tôi trầm mặc nghe theo, cũng không phản kháng vô ích, vừa âm thầm để ý tìm cơ hội trốn đi.
Lúc hắn tỉnh táo sẽ nói vài lời tâm sự, thỉnh thoảng khẽ nở nụ cười, ngoài ra phần lớn thời gian đều nghiêm khắc mắng chửi thuộc hạ, hỉ nộ vô thường, trách phạt cực nặng.
Chỉ có lúc ngủ mê man, thần sắc hắn mới điềm tĩnh, không tối tăm, hay tức giận như lúc thường.
Tôi dần dần phát hiện ra, con người này cao ngạo, nhạy cảm cực kỳ, ghét nhất là bị người khác thương xót đồng cảm, người khác cho dù vì thật lòng quan tâm hắn mà hết lòng quan tâm chăm sóc hắn sẽ khiến hắn có cảm giác mình bị thương hại, lập tức giận dữ trở mặt.
Thuộc hạ của hắn lại trung thành với hắn vô cùng, vô luận hắn quát mắng thế nào cũng cung kính khác thường, không một lời oán hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...